Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 790: Chú muốn đi sao?





- Này, cậu quá đáng.

Liễu Hà nhịn không được phải mở miệng mắng Hạ Thiên, tình nhân bị đánh quá thảm, tất nhiên nàng cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Thiên nhìn Liễu Hà:

- Loại phụ nữ xấu xí lên giường với người khác sau lưng chồng như cô cũng dám nói với tôi sao?

- Cậu...

Liễu Hà không nói ra lời, vẻ mặt có chút tái nhợt.

- Đây là mưu sát, hắn muốn giết tôi, tôi muốn tố cáo, bắt hắn lại, nếu không tôi sẽ đi ngay.

Ba Sơn ngồi trên mặt đất hổn hển mắng.

- Chú thích thì cứ cút đi, cút đi thật xa.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Loại người ngu ngốc như chú mà dám uy hiếp anh, đúng là không biết sống chết.

- Mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Ba Sơn cuối cùng cũng bò lên, hắn dùng ngón tay chỉ vào Hạ Thiên:

- Tao sẽ cho mày ngồi tù.

- Không phải chú muốn đi à?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ba Sơn:

- Vì sao còn chưa cút đi? Có phải muốn bị đá văng ra không?

- Cậu đừng làm rộn, nếu hắn đi thì ai làm phim?

Vân Thanh nhịn không được phải khuyên.

- Chẳng phải chỉ là một đạo diễn trời ơi sao?

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Tôi có thể tìm đến một người khác.

- Buồn cười, chỉ dựa vào mày thôi sao?

Ba Sơn cười lạnh một tiếng:

- Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao nói chuyện này ra ngoài, sẽ không có đạo diễn nào bước chân vào huyện Mộc Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Chú nói nhiều không thấy phiền à?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Ba Sơn:

- Chú đi thì đi đi, đứng đây ồn ào làm gì?

- Tôi không đi, mà làm quái gì được tao?

Ba Sơn dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:

- Muốn tao đi sao? Không dễ như vậy đâu, khi mày chưa bị ném vào cục cảnh sát, tao sẽ không đi.

- Chú không đi, để anh đánh văng ra.

Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Ba Sơn, hắn chụp lấy cổ áo rồi ném Ba Sơn ra khỏi nhà hàng.

- Đạo diễn Ba.

Liễu Hà vội vàng la lên, nàng chạy ra ngoài xem, xem ra nàng rất quan tâm đến tình nhân đạo diễn này.
Đám người ở đây cũng đưa mắt nhìn nhau, những người không biết thì thầm nghĩ Hạ Thiên là ai, sao quá kiêu ngạo như vậy? Trước mặt phó chủ tịch mà dám đánh khách của phó chủ tịch văng ra ngoài?
Vân Thanh ở bên cạnh cũng không biết nói gì hơn, nàng nhớ trước đó không lâu chú Thạch nói muốn giải quyết chuyện này. Bây giờ thì tốt rồi, người này làm sự việc huyên náo lớn, sao nàng ma xui quỷ khiến nào lại tin người này đến đây xin lỗi?

- Tiểu Dương, cô ra ngoài xem.

Mạnh Tiến Tài khẽ nói một câu với Dương Ngọc Quyên.
Dương Ngọc Quyên gật đầu, nàng tranh thủ thời gian đứng lên đi ra.

- Hạ tiên sinh, cậu...Vừa rồi cậu nói sẽ tìm đạo diễn đến, có thật không?

Mạnh Tiến Tài nhìn Hạ Thiên, hắn khách khí hỏi.
Mạnh Tiến Tài thấy khó thể nói Ba Sơn chịu làm phim, nhưng nếu Hạ Thiên tìm một đạo diễn đến tiếp nhận, như vậy chưa hẳn là không thể.

- Tất nhiên là thật.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Mạnh Tiến Tài không khỏi hưng phấn:

- Hạ tiên sinh, cậu có thể mời giúp chúng tôi một đạo diễn không?

- Không được.

Hạ Thiên từ chối thẳng thừng.
Mạnh Tiến Tài giống như bị giội một gáo nước lạnh, hắn ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được mà hỏi một câu:

- Hạ tiên sinh, đây là sao?

Mạnh Tiến Tài cảm thấy Hạ Thiên đuổi Ba Sơn đi, bây giờ hắn không truy cứu trách nhiệm của Hạ Thiên, chỉ cần có thể tìm người thay thế Ba Sơn thi coi như thỏa mãn yêu cầu.

- Tôi đã sớm nói với các người rồi, các người đừng tuyên truyền, bây giờ các người muốn tuyên truyền, như vậy các người tự mình đi mà tìm đạo diễn, tôi sẽ không đi tìm cho các người.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Dù sao tôi cũng hy vọng không có phim tuyên truyền gì cả, nếu các ông không tìm được đạo diễn, như vậy càng tốt.

Mạnh Tiến Tài không khỏi giật mình, hắn bắt đầu hoài nghi Hạ Thiên không phải cố ý đến đuổi Ba Sơn đi đấy chứ?

- Này, sao anh lại như vậy?

Nhạc Dương ở bên cạnh không nhịn được phải nói:

- Anh không thấy làm vậy là hại mình hại người không?

- Tôi không muốn nói chuyện với phụ nữ xấu.

Hạ Thiên dùng giọng khinh thường nói một câu, sau đó hắn ôm eo Vân Thanh:

- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi, chúng ta còn chưa dùng cơm.

Hạ Thiên rõ ràng không muốn nói nhảm với đám người này, hắn ôm Vân Thanh nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại đám người bên kia nhìn nhau không biết nói gì hơn.
...
Khi Hạ Thiên đưa Vân Thanh rời khỏi khách sạn thì thấy Ba Sơn được Liễu Hà đỡ lên xe, mà Dương Ngọc Quyên thì lái xe, có lẽ đưa Ba Sơn đi bệnh viện.

- Sao cậu lại đánh người?

Vân Thanh thấy tình cảnh như vậy thì có chút tức giận:

- Nếu Ba Sơn tố cáo cậu cố ý gây thương tích, cậu sẽ rất phiền.

- Không cần sợ, ai dám bắt tôi, tôi sẽ cho hắn ăn đòn.

Hạ Thiên không hề quan tâm.

- Nhưng như vậy chẳng phải làm cho chú Thạch khó xử sao?

Vân Thanh có chút căm tức:

- Vài ngày trước cậu nói đánh người sẽ không làm người ta phát hiện ra, bây giờ sao lại như vậy?

- À, thật ra tên Ba Sơn ngu ngốc ki cũng không có thương tích gì, dù đi nghiệm thương cũn không tra ra vấn đề, không tính là cố ý gây thương tích.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm, hắn cười hì hì với Vân Thanh:

- Chị Vân Thanh, thật ra tôi cũng hiểu pháp luật, Tam sư phụ cũng đã dạy tôi vài thứ.

- Thật sao?

Vân Thanh có chút hoài nghi.

- Chị Vân Thanh, tất nhiên là thật.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Tôi chỉ thuận tiện biến tên ngu ngốc này thành thái giám thôi, nhưn người ta sẽ không điều tra được vấn đề.

Vân Thanh chợt ngẩn ngơ:

- Cậu...Cậu biến người ta thành thái giám à?

- Đúng vậy, ai bảo tên kia dám chỉ trỏ vào thân hình của chị, rõ ràng có tâm ý bất lương.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Đáng lý ra tôi chỉ cho hắn một đá mà thôi, nhưng tên ngốc này còn muốn chúng ta đến xin lỗi, vì vậy tôi thấy hắn ta có tám phần để tâm đến chị. Người có ý với vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ biến hắn thành thái giám.

Vân Thanh suy nghĩ một lúc lâu mà không nói gì, khoảnh khắc này nàng không biết phải nói sao cho phải.

- Chị vân thanh, chúng ta đi ăn cơm.

Câu nói cuối cùng của Hạ Thiên mới làm Vân Thanh bừng tỉnh.
Hai người lái xe đến một nhà hàng nhỏ để ăn một bữa cơm trưa không tính là quá muộn. Sau đó cả hai quay về khách sạn, khi vừa đóng cửa lại thì điện thoại của Vân Thanh vang lên.
Vân Thanh lấy điện thoại ra xem, nàng nhìn qua màn hình mà không khỏi cảm thấy bất ngờ, nàng tưởng rằng Thạch Trường Canh điện thoại đến, nhưng thực tế cũng không phải, đó là phía đối tác của văn phòng luật sư của nàng ở Giang Hải.
Vân Thanh nhận điện thoại, vài phút sau nàng đặt điện thoại xuống dùng ánh mắt buồn bực nhìn Hạ Thiên:

- Kỳ quái, vụ án kia của cậu, Liễu Kỳ đã rút đơn kiện.

- À, chị Vân Thanh, đừng quan tâm đến lão, có rút hay khởi tố cũng chẳng sao?

Thật ra Hạ Thiên cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, nhưng bây giờ hắn đã không có hứng thú với vụ án kia. Trước đó hắn chỉ hy vọng dùng vụ án kia để tiếp cận và chụp lấy Vân Thanh, bây giờ Vân Thanh đã đến tay, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm đến vấn đề này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.