- Cái gì?
Nhạc Dương lớn tiếng nói, nàng quả thật tưởng mình nghe lầm.
Người đàn ông kia vẫn không chút hoang mang, bộ dạng bình tâm hòa khí:
- Sinh viên Dương San, theo tôi biết thì phó chủ tịch Mạnh đã đưa cho cô mười ngàn tiền công, có phải không?
- Cái gì là tiền công? Đó là tiền thưởng cho Dương San.
Nhạc Dương cực kỳ tức giận:
- Sao các anh có thể vô liêm sỉ đến như vậy? Dương San đã làm bao nhiêu chuyện cho huyện Mộc Dương các người? Bạn ấy lại tình nguyện làm đại sứ quảng cáo miễn phí cho các người, vì chủ tịch Mạnh cảm thấy áy náy nên mới cho bạn ây mười ngàn tiền thưởng. Bây giờ anh nói đó là tiền công, còn muốn trả lại sao?
- Sinh viên Nhạc Dương, dù là tiền công hay tiền thưởng cũng vậy, Dương San đã thu mười ngàn, nếu bây giờ không đến Thanh Phong Sơn, tôi tin bỏ ra mười ngàn cũng có được một người dẫn đường tốt.
Người đàn ông dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chúng tôi không nhất định cần Dương San đi dẫn đường, chẳng qua phó chủ tịch Mạnh của chúng tôi muốn quan tâm đến Dương San, vì vậy mới cho Dương San đi làm chuyện này.
- Dựa theo lời của các anh, vì các anh thấy Dương San đáng thương nên mới cho bạn ấy đi dẫn đường sao?
Nhạc Dương nhanh chóng tan vỡ, nàng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy:
- Được, chẳng phải chỉ là mười ngàn sao? Cứ chờ đấy, tôi sẽ lập tức lấy cho các người, tôi cũng không phải chẳng có chút tiền như vậy.
Nhạc Dương kéo Dương San:
- Đi, chúng ta đi ngân hàng rút tiền, ngày mai chúng ta về trường.
- Được.
Dương San lúc này cũng đồng ý, trong lòng có chút uất ức, vốn nàng một lòng muốn làm cho quê hươgn chút chuyện, nhưng bây giờ lại nghe ra giống như nàng vì tiền mà đến đây. Nếu người ta đã nói không cần nàng dẫn đường, nàng cũng chẳng cần phải ở lại.
- San San, đừng vội...
Dương Ngọc Quyên ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng mở miệng.
- Này, cô câm mồm, cô không thấy xấu hổ khi nhận mình là chị họ của Dương San sao?
Nhạc Dương cũng rất bất mãn với Dương Ngọc Quyên, người này khi lần đầu tiên gặp mặt đã gọi Dương San là San San rất thân mật, tự xưng là chị họ của Dương San, vừa rồi sao không thấy nói câu nào?
Vẻ mặt Dương Ngọc Quyên có chút xấu hổ, nàng muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn người đàn ông bên cạnh thì quyết định không nói gì.
- Tiều không phải tôi đưa cho các người, là phó chủ tịch Mạnh đưa, vì vậy các người muốn trả thì đi tìm anh ấy, tôi còn có việc phải đi trước.
Người đàn ông kia nhàn nhạt nói một câu, sau đó hắn quay sang nhìn Dương Ngọc Quyên:
- Trưởng phòng Dương, chúng ta đã hẹn đạo diễn Bạch dùng cơm, đã đến giờ rồi.
Người đàn ông này nói xong thì đi ra ngoài, khi thấy Hạ Thiên và Vân Thanh ở ngoài cửa thì có chút kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không nói gì mà nhanh chóng đi qua, Dương Ngọc Quyên thấy Hạ Thiên thì lại bắt chuyện:
- Chào Hạ tiên sinh.
- Đúng là tức chết tôi.
Sau khi hai người kia ra khỏi phòng thì Nhạc Dương tức giận khó tiêu:
- Đây là địa phương khốn kiếp gì, trách không được lại nghèo khó mãi như vậy.
- Thôi bỏ đi, Nhạc Dương, chúng ta đi rút tiền, dù sao mười ngàn kia cũng chưa sử dụng, chúng ta lấy tiền rồi trả cho chủ tịch Mạnh là được.
Tuy Dương San cảm thấy có chút uất ức nhưng nàng không tức giận, có lẽ vì nàng rất ít khi tức giận.
- Được rồi.
Nhạc Dương gật đầu, nàng kéo Dương San chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này Hạ Thiên rút ngân châm đâm lên người Nhạc Dương hai cái, vì vậy mà một Nhạc Dương vốn rất phấn chấn lại ngáp vài cái.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Dương San, sao mình buồn ngủ thế này nhỉ?
Nhạc Dương giống như đứng không vững, nàng dựa vào người Dương San:
- Không được rồi, mình phải đi ngủ một giấc, đến khi mình tỉnh lại sẽ cùng bạn đi rút tiền.
Nhạc Dương còn chưa nói xong thì đã ngã xuống giường ngáy o o.
Vân Thanh không khỏi nhìn Hạ Thiên, người này đúng là thần, đúng là quá hiệu quả.
- Đại ca, cám ơn anh.
Dương San cũng không ngốc, tuy nàng không thấy rõ động tác của Hạ Thiên, nhưng nàng có thể đoán được đây là chuyện Hạ Thiên làm. Tối qua Nhạc Dương không ngủ được, sao có thể trùng hợp đến mức thấy Hạ Thiên là ngủ ngay?
- Không có gì.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Không còn gì thì anh đi đây.
- Không còn gì nữa, cám ơn đại ca.
Dương San khẽ nói.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh bỏ đi, hắn cũng lười nói với Dương San.
Hai người đến lầu một thì gặp một đám người ở đại sảnh, có mười mấy người hầu như đã lấy đầy đại sảnh khách sạn vốn không lớn. Trong đám người này phần lớn đã được Hạ Thiên gặp mặt, ví dụ như đám người đại sư huynh Chung Hạo Vân của Vân Thanh, còn có cả người đàn ông đã làm Nhạc Dương cực kỳ tức giận vừa rồi, có Dương Ngọc Quyên. Mặt khác trong đám người còn có vài nam nữ khác, có một người phụ nữ hơn hai mươi, các ăn mặc và trang điểm rất đẹp, tô son điểm phấn rất tươi, phô trương rất lớn, bên cạnh còn có vài người vây quanh, có vẻ giống như một ngôi sao.
Hạ Thiên nhìn người phụ nữ kia vài lần, vì hắn cảm thấy người này khá quen mắt. Hắn suy nghĩ, người phụ nữ kia thật sự là một ngôi sao.
- Cậu nhìn gì vậy?
Thấy Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia thì Vân Thanh có chút chua, trong lòng tức giận. Người phụ nữ kia nào có đẹp đẽ gì, còn thua nàng nhiều lắm, cách ăn mặc như quỷ sứ, nếu cởi sạch ra chắc còn xấu hơn quỷ.
- Tôi biết người phụ nữ xấu xí kia.
Hạ Thiên chỉ nữ ngôi sao, sau đó dùng giọng cảm khái nói một câu:
- Đúng là vật họp theo loài, phụ nữ xấu luôn đứng với nhau thành đàn.
Vân Thanh nghe thấy những lời này của Hạ Thiên thì cũng cảm thấy có chút vui sướng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng vui vì hắn không thấy người phụ nữ kia đẹp, chỉ vì biết nên mới nhìn vài lần, mà bất đắc dĩ chính là người này nói quá lớn, sợ rằng đám người kia nghe thấy được.
Đúng như những gì Vân Thanh dự đoán, lập tức có nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này. Âu Dương Cẩn mà trước đó không lâu đã gặp Hạ Thiên, cũng có Dương Ngọc Quyên đều nhìn tới, rõ ràng ngay cả nữ ngôi sao đang được người ta vây quanh cũng nhìn Hạ Thiên.
Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt nữ ngôi sao có chút biến đổi, tuy nàng hầu như không trực tiếp có quan hệ với Hạ Thiên, nhưng nàng được nghe khá nhiều câu chuyện về hắn.
- Này, cậu nói gì vậy? Nói ai là phụ nữ xấu?
Một người phụ nữ ở bên cạnh nữ ngôi sao nổi giận đùng đùng chất vấn.
- Thôi bỏ, không sao.
Nữ ngôi sao vội vàng nói, nàng không muốn xung đột với Hạ Thiên, hoặc có thể nói là nàng không dám.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Nói các người chứ ai, trong số các người ai mà chẳng xấu?
Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, người này tình nguyện làm công địch của phụ nữ sao? Một câu nói vừa rồi đã mắng tất cả phụ nữ ở bên nhóm người kia.