Hạ Thiên đặt phòng ở lầu sáu, bốn người nhanh chóng tìm được phòng đi vào, cất kỹ hành lý, cuối cùng xem như xong xuôi. Hai gian phòng đối diện nhau, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi một gian, Kiều Tiểu Kiều tất nhiên cùng Hạ Thiên một gian.
- Đúng rồi, chồng, đã tìm được Dương San chưa?
Kiều Tiểu Kiều hỏi.
- Chưa, nha đầu kia đến quay phim ở Thanh Phong Sơn rồi.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
- Thì ra là như vậy.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, nàng cũng biết Thanh Phong Sơn thường không có tín hiệu điện thoại:
- À, làm em lo lắng có chuyện gì xảy ra, vì sao số điện thoại của chủ tịch Mạnh cũng không liên lạc được?
- Vợ, Mạnh Tiến Tài kia thật sự xảy ra chuyện, hắn ta bị bắt.
Hạ Thiên lập tức nói.
- Bị bắt sao?
Kiều Tiểu Kiều ngây người:
- Chồng, anh biết có chuyện gì xảy ra không?
- Nghe nói bị người ta hãm hại, nói là nhận hối lộ. Nha đầu Dương San kia cũng bị giam một buổi tối, tình hình cụ thể thì anh không biết, nhưng Thạch Trường Canh biết vài phần. Vợ, nếu em muốn biết thì anh có thể chờ chị Vân Thanh hỗ trợ. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều có hơi biến đổi:
- Chồng, anh biết Thạch Trường Canh sao?
- Đúng vậy, người này rất quen thuộc với chị Vân Thanh, hình như là chồng của mẹ chị Vân Thanh, đúng rồi, chị Vân Thanh còn có một người em, là con gái của Thạch Trường Canh.
Hạ Thiên nói rõ chi tiết.
- Anh nói gì rối tinh rối mù vậy?
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh nói một câu:
- Cái gì là chồng của mẹ, cái gì là chị Vân Thanh, là ai?
Thật ra không riêng gì Kiều Phượng Nhi nghe mà chóng mặt, ngay cả Kiều Tiểu Kiều cũng cảm thấy chóng mặt. Nàng suy nghĩ rồi nói:
- Chồng, anh nói rõ một chút, những ngày qua anh làm gì ở huyện Mộc Dương này?
Hạ Thiên đơn giản nói rõ sự việc, thật ra những ngày qua hắn cũng chẳng làm gì nhiều, nhiều nhất là đi theo Vân Thanh lên giường đại chiến. Nhưng chuyện này tất nhiên hắn sẽ không kể cho Kiều Tiểu Kiều, còn chuyện quan hệ giữa Vân Thanh và Thạch Trường Canh thì hắn nói rất rõ ràng, những ngày qua hắn gặp mặt những ai cũng được nói rõ.
- Hoàng Nhi, cậu xem, mình nói đúng không, lưu manh này ở huyện Mộc Dương lâu như vậy mà không về, rõ ràng là đi lêu lổng với phụ nữ khác.
Kiều Phượng Nhi nói với Kiều Hoàng Nhi.
Kiều Hoàng Nhi chỉ cười cười mà không nói gì, trong lòng cũng thầm nghĩ, ngay cả vợ chính quy là Kiều tiểu thư mà còn chưa tức giận, Kiều Phượng Nhi tức giận làm gì? Người khác không biết sợ là sẽ co rằng Kiều Phượng Nhi là vợ của Hạ Thiên.
- Không thể ngờ chủ tịch Mạnh bị kỷ luật, điều này đúng là phiền phức.
Kiều Tiểu Kiều cau mày:
- Vốn em định gặp anh ta nói chuyện, căn cứ vào điều tra của em thì Mạnh Tiến Tài này là một vị quan khá tốt, hơn nữa chuyện kêu gọi đầu tư là phần công tác anh ta được phân công quản lý, nếu bàn vấn đề với anh ấy thì rất thuận lợi.
- Vợ, Mạnh Tiến Tài kia không thể làm chủ được, dù bàn với hắn cũng vô dụng, chúng ta trực tiếp đi tìm người có thể làm chủ là được.
Hạ Thiên cũng có ý nghĩ của mình.
- Nếu nói theo lý thì người làm chủ sự việc lần này chính là bí thư huyện Mộc Dương, nhưng căn cứ vào điều tra của em thì tình hình huyện Mộc Dương cũng rất phức tạp, huyện ủy bây giờ giống như không có nhiều quyền uy, hình như chủ tịch huyện rất có thực quyền, vì người này được lãnh đạo thành phố giúp đỡ.
Kiều Tiểu Kiều đã sớm có điều tra:
- Bí thư huyện ủy là Tiết Thắng Lợi, là quan viên sinh trưởng ở huyện Mộc Dương, không có bối cảnh gì, nhưng hắn được người địa phương giúp đỡ nên ngồi thẳng trên vị trí bí thư. Chủ tịch huyện gọi là Ngô Ủng Quân, là cán bộ "lính hàng không", nghe nói có quan hệ mật thiết với bí thư thị ủy thành phố Ngân Sơn, huyện Mộc Dương lại thuộc về địa phận của thành phố Ngân Sơn, vì vậy dù Ngô Ủng Quân không được nhiều người địa phương giúp đỡ nhưng vẫn khó thể khinh thường.
Thật ra dù là thành phố Ngân Sơn hay huyện Mộc Dương đều là địa phương nghèo khó, năm trước tổng giá trị sản xuất của Mộc Dương là rất thấp, vì vậy nơi đây rất khát đầu tư. Nếu trước khi Thanh Phong Sơn chưa nổi tiếng và Kiều Tiểu Kiều đến đầu tư mười tỷ thì sẽ được người ta coi là bồ tát sống, nhưng bây giờ người có mục đích với Thanh Phong Sơn là rất đông, chính quyền huyện Mộc Dương lo lắng, bắt đầu treo giá, hy vọng có thể bán được Thanh Phong Sơn với giá tốt.
Kiều Tiểu Kiều thật ra cũng có chút hối hận, đáng lý ra nàng đã nên sớm biết địa phương như Thanh Phong Sơn này cuối cùng cũng bị người ta chú ý đến. Nếu nàng sớm mua lại Thanh Phong Sơn, như vậy sẽ chẳng phiền phức như lúc này.
Tất nhiên bây giờ Kiều Tiểu Kiều có hối hận cũng vô dụng, dù là thế nào thì bây giờ mua lại Thanh Phong Sơn mới là hướng đi đúng đắn.
- Vợ, em nghĩ gì vậy?
Khi thấy Kiều Tiểu Kiều có chút xuất thần thì Hạ Thiên không nhịn được phải hỏi.
- Không có gì, chỉ muốn đến Thanh Phong Sơn làm vài chuyện.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười ngọt ngào với Hạ Thiên, sau đó nàng di chuyển chủ đề, bắt đầu nói đến chuyện của huyện Mộc Dương:
- Chồng, anh có hiểu rõ về Thạch Trường Canh không?
- Anh không quen người này, nhưng chị Vân Thanh rất quen thuộc. Nghe nói người này rất tốt với mẹ của chị Vân Thanh, nhưng hôm qua có một người nói Thạch Trường Canh cũng không phải tốt như vậy, còn nói chị Vân Thanh đừng nên đi quá gần Thạch Trường Canh, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Chồng, có lẽ anh phải nhắc nhở Vân Thanh, căn cứ vào điều tra của em thì Thạch Trường Canh thật sự không tốt, nghe nói người này có thế lực rất lớn ở huyện Mộc Dương, ăn sạch hắc bạch, không phải kẻ đầu đường xó chợ.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Nhưng anh thấy ông ta thật sự tốt với chị Vân Thanh.
- Điều này cũng là bình thường, có lẽ ông ta thật sự xem chị Vân Thanh như con mình.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Thật ra căn cứ vào điều tra của em thì Thạch Trường Canh có quan hệ mật thiết với bí thư huyện ủy Tiết Thắng Lợi, năm xưa chính Thạch Trường Canh làm cho vị bí thư khi đó rơi đài, như vậy mới có vị trí của Tiết Thắng Lợi ngày hôm nay.
- Vợ, nếu như vậy thì chúng ta đi tìm Thạch Trường Canh để nói với Tiết Thắng Lợi một câu, như vậy chúng ta sẽ mua được Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên lập tức có ý kiến, đối với hắn thì Thạch Trường Canh có phải là người tốt hay không, điều này chẳng quan trọng, hắn chỉ muốn mua lại Thanh Phong Sơn mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều cũng có suy nghĩ của mình, nàng khẽ gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, em còn chưa liên hệ với Ngô Ủng Quân bên kia, đáng lý ra em định liên hệ với Mạnh Tiến Tài và nhờ hắn đưa đến, nào ngờ người này lại bị bắt. Nếu em tìm sự hỗ trợ từ Nhị bá thì chắc không có vấn đề, nhưng em lại không muốn tìm ông ta, nên làm theo cách của anh, chúng ta liên lạc trực tiếp với Thạch Trường Canh.
- Được rồi, tôi điện thoại cho chị Vân Thanh.
Hạ Thiên có chút hưng phấn, sự việc có vẻ rất thuận lợi, tất nhiên hắn sẽ rất vui. Vì vậy hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vân Thanh.