- Chút nữa anh sẽ hỏi.
Hạ Thiên trả lời, nếu hỏi điều này cũng không khó, chỉ cần điện thoại cho Mộc Hàm là được, hắn tin Mộc Hàm có thể điều tra được thân phận của Tống Kim Bình.
- Ừ, chồng, trước tiên cứ như vậy, em định hôm nay sẽ quay về, nhưng nếu anh còn muốn ở lại đây thêm vài ngày, em cũng có thể ở cùng anh.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
- Trước tiên anh hỏi chị Vân Thanh, để xem chị ấy có quay về Giang Hải không.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Được, cứ như vậy, chồng, em cúp điện thoại trước.
Kiều Tiểu Kiều nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Vân Thanh cũng đã điện thoại cho bạn ở phía thành phố Giang Hải, nàng muốn tìm hiểu tình huống của Thạch Trường Canh.
- Chị Vân Thanh, chị không cần hỏi.
Hạ Thiên nói rõ sự việc cho Vân Thanh:
- Chú Thạch của chị bị điều về thành phố Giang Hải, Tiểu Kiều chuẩn bị quay về Giang Hải, chị có muốn về không? Nếu chị cũng về, chúng ta sẽ cùng đi.
Vân Thanh chợt kinh ngạc, nàng vội vàng hỏi:
- Chồng, cậu thật sự xác định chú Thạch bị đưa về thành phố Giang Hải sao?
- Đúng vậy, Tiểu Kiều nói cho tôi biết, đây là tin tức cô ấy biết được từ Nhị bá, mà Nhị bá của Tiểu Kiều là phó chủ tịch tỉnh, có lẽ rất đáng tin cậy.
Hạ Thiên trả lời.
- Sao có thể như vậy?
Vân Thanh lập tức tin ngay, nhưng nàng lại thêm bối rối, người bị đưa về tỉnh, rõ ràng sự việc rất lớn, xem ra lúc này chú Thạch đã lành ít dữ nhiều.
- Chị Vân Thanh, chị cũng không cần gấp, chúng ta nên quay về thành phố Giang Hải, sau đó sẽ có biện pháp.
Hạ Thiên an ủi Vân Thanh một câu:
- Cùng lắm thì chúng ta trực tiếp cứu chú Thạch ra.
- Anh rể, anh có thể cứu được ba ba của em ra sao?
Thạch Thuần lúc này cũng dùng giọng nũng nịu nói.
- Tất nhiên là có thể.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Quá tốt, chị, chúng ta cùng theo anh rể về thành phố Giang Hải, như vậy sẽ cứu được ba ba ra.
Thạch Thuần vui vẻ nói.
Vân Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng đưa ra quyết định:
- Được, chúng ta quay về Giang Hải.
Nửa giờ sau hai chiếc xe một trước một sau chạy ra thị trấn Mộc Dương chạy về phía thành phố Giang Hải.
Chiếc xe phía trước là Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên, lái xe là Kiều Hoàng Nhi. Vì bây giờ ngực của Kiều Phượng Nhi quá lớn, sợ lái xe sẽ làm cho những tài xế khác vì mải nhìn
"hàng khủng" mà gặp chuyện không may, vì vậy bây giờ căn bản chỉ là Kiều Hoàng Nhi lái xe.
Xe phía sau tất nhiên là nhóm Vân Thanh, nàng để cho Vân Tú Mai và Thạch Thuần thu thập đơn giản, sau đó đưa hai người bọn họ quay về Giang Hải.
- Chị, chúng ta nhất định sẽ cứu ba ba ra được chứ?
Thạch Thuần ngồi trong xe dùng giọng không quá yên tâm hỏi.
- Nhất định.
Vân Thanh trầm mặc một lúc, cuối cùng nàng mới gật đầu. Thật ra nàng cũng không nắm chắc, nhưng bây giờ nàng lại tin, đàn ông của mình không gì không làm được, nếu Hạ Thiên đã nói có thể, như vậy nhất định là có thể.
- Chị, Giang Hải rất thú vị sao?
Thạch Thuần lại hỏi:
- Em còn chưa đến đó lần nào.
- Đợi đến khi chú Thạch không còn vấn đề gì, chị sẽ đưa em đi chơi.
Vân Thanh dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn Thạch Thuần, nếu lỡ may chú Thạch phải ngồi tù, sau này nàng sẽ phải chăm sóc em.
Lúc này trong lòng Vân Thanh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ giống như những lời Đàm Uy nói, chú Thạch không giống như những gì nàng tưởng? Những năm qua chú Thạch đã làm những gì?
Vân Thanh lắc đầu, nàng quyết định không nên nghĩ nhiều vào lúc này, bây giờ nàng nên yên tâm lái xe, có lẽ đến thành phố Giang Hải nàng sẽ gặp lại chú Thạch, như vậy nàng sẽ biết tất cả.
Lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng chấm dứt cuộc nói chuyện điện thoại với Mộc Hàm.
Kiều Tiểu Kiều suy đoán rất đúng, Tống Kim Bình thật sự là người Tống gia, bây giờ nắm Tống gia ở thủ đô là Tống Kim Hòa, mà Tống Kim Hòa chính là cha của Tống Ngọc Mị. Tất nhiên đó là Tống Ngọc Mị thích mặc cổ trang, là một trong bốn đóa hoa thủ đô, không phải là Tống Ngọc Mị ăn mặc cổ quái và có thực lực biến thái kia.
Tống Kim Bình đang giữ chức chủ tịch tỉnh Bình Hải chính là em trai của Tống Kim Hòa, nhưng hành động lúc này của Tống Kim Bình rõ ràng là chỉa vào Thanh Phong Sơn. Hạ Thiên cũng không làm rõ được chuyện ngày hôm qua Ninh Khiết hành động và bị thôn dân vây quanh, những chuyện này có lẽ phải chờ đến khi hắn về thành phố Giang Hải, như vậy mới thật sự hiểu rõ.
Lần này đi đường rất thuận lợi, không phát sinh sự kiện chặn đường cướp chó cướp mèo gì cả, cũng không gặp kẹt xe hay tai nạn giao thông. Khi đến đúng mười hai giờ trưa thì mọi người quay về thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên nhớ rõ Lãnh Băng Băng đã từng nói, khi hắn quay về Giang Hải thì nên điện thoại cho nàng, vì vậy vừa đến Giang Hải hắn đã điện thoại cho nàng.
Nhưng điện thoại vang lên khá lâu mà Lãnh Băng Băng không nhấc máy, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ vì sao không nhận điện thoại của hắn?
Điện thoại vang lên rất lâu thì cắt, Hạ Thiên đang định có nên tiếp tục điện thoại đến hay không thì điện thoại lại vang lên, hắn lấy ra xem, thì ra là Lãnh Băng Băng điện thoại đến.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Chuyện gì vậy?
Điện thoại vừa nối thông thì Lãnh Băng Băng đã mở miệng hỏi:
- Tôi đang có chuyện.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã quay về thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Đã trở lại rồi à?
Lãnh Băng Băng hơi sững sờ, hình như nàng có vẻ ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, nếu không tôi đến tìm chị nhé?
Hạ Thiên rất muốn gặp Lãnh Băng Băng.
- Đừng đến, chúng tôi đang thay phiên thẩm vấn Thái Bằng Trình, người này có tố chất tâm lý rất tốt, đến bây giờ vẫn còn chưa khai, chúng tôi đang tiến hành xa luân chiến.
Lãnh Băng Băng hạ thấp giọng nói:
- Tóm lại bây giờ tôi không rảnh, thế này đi, đợi đến khi rảnh tôi sẽ điện thoại cho cậu nhé?
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có biện pháp, trong lòng càng thêm khó chịu vì Thái Bằng Trình, tên ngốc kia sao còn chưa khai? Cũng vì vậy mà làm cho cảnh sát tỷ tỷ không có thời gian cho hắn.
Mười phút sau xe chạy đến Kiều gia, nhưng lúc này chỉ có một chiếc xe, Vân Thanh không theo tới, nàng đưa Thạch Thuần và Vân Tú Mai về nhà, chuẩn bị sắp xếp cho các nàng.
Hạ Thiên quay lại biệt thự Kiều Tiểu Kiều, trong biệt thự lúc này cũng không có người. Tuy gần đây An Khả Khả và Liễu Mộng hay ở trong biệt thự nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, hơn nữa bình thường chỉ đến tối mới xuất hiện, vì vậy lúc này chẳng có ai cũng là bình thường.
Kiều Phượng Nhi chuẩn bị cơm trưa, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều ngồi ở phòng khách nói chuyện.
- Chồng, trước tiên em điện thoại cho đại ca, để anh ấy nghe ngóng chút tình huống của Thạch Trường Canh.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói, nàng biết rõ Hạ Thiên đã đồng ý với Vân Thanh sẽ cứu Thạch Trường Canh ra, tuy nàng cảm thấy đó không phải là chuyện tốt, nhưng dù sao Hạ Thiên cũng đã đồng ý, đúng là không có biện pháp.
- Được.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, thật ra chuyện này cũng không quá mức khiến hắn phải chú ý, nếu không phải Vân Thanh cực kỳ quan tâm đến chú Thạch, sợ rằng hắn sẽ không quan tâm.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn lấy ra xem, phát hiện người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị.
- Vợ Mị Mị, nhớ tôi rồi sao?
Hạ Thiên lập tức cười hì hì nói.