- Anh đến đây với vợ.
Hạ Thiên thuận miêng nói.
Thư Tịnh nghe nói như thế mà cảm thấy bị hắn ôm rất mất tự nhiên, Mạc Văn Tịnh thì càng bội phục Hạ Thiên, người này đúng là lợi hại, gặp em vợ mà còn không quan tâm. Nàng biết rõ Thư Tịnh không có em gái, như vậy Hạ Thiên này rõ ràng đang lăng nhăng và bị bắt gặp.
Cũng may Liễu Vân Anh cảm thấy điều này không có gì mất bình thường, vì nàng đã gặp nhiều tình cảnh như vậy. Một chuyện không bình thường như cô cô và chị ruột cùng thờ một chồng còn phát sinh, bây giờ việc này có gì mà không được.
- Này, anh rể, em vừa bị người ta ức hiếp, an giúp em đi hả giận được không?
Liễu Vân Anh mở miệng hỏi.
- Em lại bị đánh sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Em nào có số ăn đòn, sao bị đánh hoài vậy?
Liễu Vân Anh thiếu chút nữa đã bị những lời này của Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, cái gì là số ăn đòn? Có người nói vậy sao?
- Anh rể, không phải có người đánh em.
Liễu Vân Anh có chút buồn bực, nàng chỉ về phía cách đó không xa:
- Anh rể, anh có thấy chiếc BMW đó không?
- Thấy, là BMW của em sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi:
- Lần trước em làm cho chiếc BMW của chị Vân Mạn bị đập nát, có phải em muốn bồi thường chiếc khác không?
- Khụ, khụ...
Liễu Vân Anh thiếu chút nữa thì nghẹn chết:
- Điều này, chị, em nào có tiền mua BMW? Chị cũng nói em không cần bồi thường.
- Không phải là BMW của em, vậy em nói anh xem làm gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Anh rể, tên chạy chiếc BMW kia vừa nói, hắn sẽ bao em với giá năm ngàn một tháng.
Liễu Vân Anh nói ra nguyên nhân.
- Có chuyện này sao?
Hạ Thiên có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, tức chết em.
Liễu Vân Anh tức giận nói.
- Thật ra chuyện này chẳng có gì là kỳ quái, trong đây có nhiều cô gái bị người ta bao toàn thân. Hôm nay chỉ là ngày thường, đến cuối tuần sẽ có không biết bao nhiêu xe đến đón người.
Mạc Văn Tịnh ở bên cạnh nói, nàng tương đối hiểu rõ tình huống của ngôi trường này.
- Tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, sao có người chẳng có mắt như vậy?
hạ thiên nhìn Liễu Vân Anh:
- Ngay cả em cũng muốn bao?
Liễu Vân Anh lập tức bức bối, anh rể này nói những lời quá sức đả thương người, nàng có kém như vậy sao?
Nhưng Liễu Vân Anh phải nghĩ lại, chị nàng đẹp hơn và ngon hàng hơn nàng rất nhiều, cô cô lại càng ngon mắt hơn. Cuối cùng nàng nhìn nữ sinh đang được tỷ phu ôm cứng đét, tuy người này mặc quần áo thể thao nhưng gương mặt hay dáng người cũng làm nàng tự ti mặc cảm. Vì vậy khoảnh khắc này Liễu Vân Anh rất bi phẫn, nàng thật sự quá kém cỏi, ít nhất thì anh rể cũng không vừa mắt nàng.
- Anh rể, tóm lại là tên kia ức hiếp em, anh phải giúp em hả giận.
Bây giờ Liễu Vân Anh bắt đầu hối hận vì ý nghĩ tìm Hạ Thiên hỗ trợ.
- Thật ra anh cũng cảm thấy anh ta không ức hiếp người, người ta muốn bao em, điều này chứng tỏ em xịnh đẹp, đây rõ ràng là tán thưởng em.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Liễu Vân Anh thiếu chút nữa đã ói máu, một lát sau nàng mới dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Được rồi, anh rể, xem như em chưa nói gì.
Đám người đi về phía trước, vừa vặn đi qua chiếc BMW, đúng lúc này từ trong chiếc BMW truyền ra một âm thanh:
- Này, người đẹp, muốn ra ngoài đón gió không?
- Này, tên chết bầm, ai thèm đi đón gió với anh?
Liễu Vân Anh tức giận nói một câu.
- Này em gái, anh không nói với em, anh đang mời người đẹp mặc đồ thể thao.
Tên đàn ông trong chiếc BMW hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng không ra thể thống gì, có chút hèn mọn bỉ ổi, có lẽ cũng vì vậy mới dùng phương pháp này để đi tán gái. Nếu hắn đẹp trai, chỉ cần tùy tiện chạy BMW một vòng, sợ rằng sẽ có không ít nữ sinh đâm đầu vào rọ.
- Anh đang nói với tôi sao?
Thư Tịnh không nhịn được phải nói, trong đám người chỉ có mình nàng mặc đồ thể thao mà thôi.
- Người đẹp, chính là em, thế nào? Một tháng mười ngàn, chỉ cần cuối tuần theo anh là được.
Tên đàn ông hèn mọn chạy chiếc BMW trực tiếp ngã giá, không thể không nói hắn có phong cách rất trực tiếp, có lẽ cũng vì phong cách ngu dốt này mà chưa người đẹp nào chị vào bao của hắn. Dù người ta tình nguyện được
"bao" thì cũng không nên gióng trống khua chiêng mời chào như vậy.
- Anh có bệnh sao?
Thư Tịnh tức giận, nàng lập tức mắng ngay.
Hạ Thiên thì càng trực tiếp hơn, hắn xông đến vỗ lên trần xe. Một tiếng ầm vang lên, trần xe chiếc BMW hãm xuống một nửa, sau đó Hạ Thiên tung một đá cho chiếc BMW lật ngửa lên.
- Ngu như heo.
Hạ Thiên mắng một câu, những người phụ nữ ở bên cạnh thì trợn mắt há mồm, người này đúng là quá nóng.
Liễu Vân Anh thầm oán giận Hạ Thiên, anh rể vừa rồi không giúp nàng hả giận, bây giờ giúp bạn gái hả giận, đúng là không công bằng.
Thư Tịnh lúc này càng thêm kiên định sự lựa chọn của mình, nếu nàng mang theo Hạ Thiên đi tính sổ đám người nhà Trần Kiện, sợ rằng bọn họ còn thảm hơn cả tên khốn chạy chiếc BMW này.
- Cứu...Cứu mạng...
Âm thanh kêu cứu của tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi chợt vang lên, rõ ràng tên này còn sống, khá may mắn.
- Này, anh rể, có nên cứu hắn không?
Liễu Vân Anh nhịn không được phải hỏi một câu.
- Cứu làm gì? Để hắn bao em sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu.
Liễu Vân Anh lại nghẹn họng, sau đó nàng quyết định không nói thêm điều gì mà dứt khoát kéo hai cô bạn thân bỏ đi, nếu tiếp tục ở lại thì giận chết lúc nào không hay.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên muốn ôm Thư Tịnh bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tên kia không việc gì chứ?
Thư Tịnh không khỏi hỏi một câu.
- Không chết đâu, nhiều lắm chỉ biến thành thái giám.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thư Tịnh đang định hỏi thêm điều gì đó thì chuông điện thoại vang lên.
Thư Tịnh nhận điện thoại, vẻ mặt biến đổi.
- Không tốt, cha tôi bị đánh.
Thư Tịnh vội vàng nói:
- Tôi phải về nhà ngay.
Thư Tịnh xoay người chạy ra cửa lớn, nhưng nàng vừa chạy được vài mét thì thân thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên đã bế nàng lên.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đưa chị về.
Hạ Thiên nói một câu rồi tiếp tục chạy đi, lần này Thư Tịnh không từ chối ý tốt của Hạ Thiên.
Hai tên vệ sĩ của Thư Tịnh và Mạc Văn Tịnh thì có chút ngây ngốc, bọn họ thật sự không đuổi kịp Hạ Thiên.
Hạ Thiên ôm Thư Tịnh nhanh chóng chạy đến đại học thể dục thể thao Giang Hải, sau đó chạy về nhà nàng. Lúc này trong nhà Thư Tịnh có chút hỗn loạn, không ít người tụ tập lại, có vài người Hạ Thiên quen biết, gồm Khương Phong và vài tên thành viên đội bóng rổ, cũng có vài người hắn không biết. Lúc này Hạ Thiên cũng nhanh chóng thấy được cha của Thư Tịnh là Thư Thế Minh, gương mặt lão đang sưng vù lên, bộ dạng cực kỳ tức giận, cũng có chút bất đắc dĩ.
- Bố, bố không sao đấy chứ?
Thư Tịnh vội vàng hỏi.
- Không có gì, Tiểu Tịnh, sao con về rồi?
Thư Thế Minh thấy con gái thì không khỏi có chút sốt ruột.
- Vợ, đám ngu ngốc kia đâu?
Lúc này Hạ Thiên mới hỏi một câu, trong nhà có quá nhiều người, hắn không biết ai là người nhà Trần Kiện.
- Mày là bạn trai của Thư Tịnh sao? Mày hại chết em tao, bây giờ tao liều mạng với mày.
Đúng lúc này một giọng phụ nữ chói tai vang lên, Hạ Thiên quay đầu nhìn, một người phụ nữ hơn hai mươi đang phóng về phía hắn.
Hạ Thiên không quan tâm đối phương là ai, hắn vung chân đá văng người phụ nữ ra ngoài.