- Tôi cảm thấy đau đầu, tay của tôi như chết lặng, tôi...
Tống Ngọc Mị tựa đầu trong lòng Hạ Thiên, giọng điệu ngày càng yếu, nàng còn chưa dứt lời thì đã hoàn toàn hôn mê.
- Trúng độc.
Hạ Thiên đã kiểm tra ra vấn đề, Tống Ngọc Mị thật sự trúng độc, hơn nữa còn là loại độc Thallium tương đối khó giải quyết.
Hạ Thiên không biết Tống Ngọc Mị vì sao lại trúng độc, hắn có thể khẳng định không phải nàng trúng độc sau khi ăn, vì những gì nàng ăn, hắn cũng ăn, ngay cả phần bò bít tết mà nàng đã ăn thì hắn cũng đã dùng một nửa, thậm chí cũng uống một ngụm trong ly rượu của nàng. Nếu độc dược được tẩm trên thức ăn, nếu có độc thì hắn sẽ bị nhiễm độc, không thể nào chỉ có mình Tống Ngọc Mị trúng độc còn hắn thì không.
Nhưng Hạ Thiên cũng biết, trúng độc Thallium cũng không nhất định phải thông qua ăn uống, chỉ cần tiếp xúc qua da cũng trúng độc. Nhưng vấn đề là nếu nàng trúng độc trước đó thì hắn phải phát hiện ra, vì sao trước đó hắn căn bản không phát hiện ra nàng có bất kỳ dấu hiệu gì không đúng.
Nhưng dù Hạ Thiên mê hoặc nhưng vẫn biết thời điểm này chẳng phải là lúc lo lắng những vấn đề đó, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là giải độc cho Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên ôm Tống Ngọc Mị đến bên giường, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để cởi sạch quần áo của nàng, bộc lộ tất cả tư thái trưởng thành mê người của nàng ra ngoài không khí. Nhưng bây giờ hắn không có thời gian thưởng thức dáng người tuyệt hảo của Tống Ngọc Mị, hắn cần phải ép chất độc Thallium từ trong người nàng ra ngoài, nếu muốn thanh trừ chất độc kim loại nặng này, biện pháp tốt nhất chính là thi triển nghịch thiên đệ tứ châm để tẩy tủy.
Hai cây châm nhanh chóng xuất hiện trên tay Hạ Thiên, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó hai cây châm đâm xuống. Nửa giờ sau, hai tay hắn liên tục vung động, ngân châm đâm vào làn da non mềm của Tống Ngọc Mị, mãi đến khi những luồng khí tức quen thuộc từ bốn phương tám hướng phóng đến thì Hạ Thiên mới dừng động tác, mà ngân châm vẫn dính trên người Tống Ngọc Mị.
Những luồng khí tức hùng mạnh nhanh chóng nhập vào trong cơ thể Tống Ngọc Mị, khí tức này rửa sạch kinh mạch của nàng, khu trừ tất cả chất độc ra ngoài. Lúc này những chất độc kim loại Thallium đang phá hoại thân thể của nàng cũng được bài trừ qua da.
Sau nửa giờ giằng co, sau khi Hạ Thiên xác nhận tất cả độc tố trên người Tống Ngọc Mị đã bị tống hết ra ngoài thì hắn mới thu hồi ngân châm, hắn nhanh chóng ôm nàng vào nhà tắm, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa cho nàng. Vì nếu hắn chậm trễ thì làn da của nàng sẽ tiếp xúc với chất độc, sợ rằng sẽ nhiễm độc một lần nữa.
- Tôi...Tôi làm sao vậy?
Tống Ngọc Mị cũng đã tỉnh lại, nàng phát hiện mình trần như nhộng ở trong lòng Hạ Thiên, mà Hạ Thiên cũng đang tắm cho nàng, vì vậy mà nàng chợt kinh hãi, nàng dùng giọng lo lắng hỏi.
- Vợ Mị Mị, chị trúng độc, tôi vừa giúp chị thanh trừ độc tố ra ngoài, bây giờ chị chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, như vậy sẽ không còn trúng độc nữa.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, bàn tay nhanh chóng trượt trên da thịt của Tống Ngọc Mị, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để lau đi những lớp bùn đất dính trên da nàng. Nói chung sau một phút đồng hồ thì Hạ Thiên mới khẽ thở ra, vợ Mị Mị cuối cùng cũng không việc gì.
Hạ Thiên cẩn thận lau khô người cho Tống Ngọc Mị, sau đó hắn ôm nàng ra khỏi phòng tắm, khẽ đặt nàng lên giường, sau đó nói:
- Vợ Mị Mị, chị đừng vội mặc quần áo, trước tiên tôi kiểm tra y phục của chị xem có nhiễm độc không đã.
Hạ Thiên xem xét kỹ lưỡng quần áo của Tống Ngọc Mị một lượt, sau đó hắn không khỏi nhíu mày:
- Kỳ quái, rốt cuộc vì sao mà trúng độc? Quần áo không có độc, trong phòng cũng chẳng có chỗ nào nhiễm độc, nhưng vì sao vợ Mị Mị lại nhiễm độc Thallium?
- Sao? Trúng độc Thallium?
Tống Ngọc Mị chợt hô lên kinh hoàng:
- Cậu...Cậu nói lần này tôi trúng độc Thallium sao?
- Đúng vậy, nhưng...Rốt cuộc vì sao chị trúng độc?
Hạ Thiên rất khó hiểu.
Tống Ngọc Mị hình như đang suy tư, nàng vừa mặc quần áo vừa nghĩ ngợi, đến khi nàng mặc xong thì mới đột nhiên nhớ ra:
- Đúng rồi, cậu không phải nói, có tên khốn gì đó ở Canada muốn đối phó với cậu sao? Có phải hắn làm không?
- Không có khả năng này, tôi luôn ở đây, hắn không thể nào phái người hạ độc vợ Mị Mị được.
Hạ Thiên có chút khó hiểu, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu:
- Thôi, vợ Mị Mị, trước tiên không nghĩ về vấn đề này nữa, tôi muốn dạy chị chút nội công, nếu không thì cơ thể của chị sẽ có chút vấn đề.
Hạ Thiên giải thích những tác dụng phụ sau khi tẩy tủy cho Tống Ngọc Mị, sau đó hắn bắt đầu truyền cho nàng nội công tâm pháp. Nhưng hắn không ngờ mình gặp phải một đệ tử ngốc nhất thiên hạ, hắn dạy cả buổi chiều mà Tống Ngọc Mị vẫn không học được.
Khi đến bảy giờ tối thì Kiều Tiểu Kiều điện thoại nhắc nhở Hạ Thiên ra sân bay, Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị vẫn còn chưa học được nội công mà thật sự cảm thấy rất khó hiểu, vợ Mị Mị thông minh như vậy sao lại đần như thế?
- Trước tiên cậu đi ra sân bay, sau này tôi học nội công cũng không muộn, tôi sẽ ở Giang Hải chờ cậu quay về.
Tống Ngọc Mị nghe nói Hạ Thiên muốn đi Toronto, vì vậy nàng mở miệng nói, giọng điệu chợt dịu dàng.
- Được, vợ Mị Mị, chị nhớ đừng nên kích động, không nên tùy tiện đánh ngừoi, nếu không sẽ đánh chết người.
Hạ Thiên dặn dò một câu:
- Chị nhớ gọi vệ sĩ đến ngay, nhớ ở đây chờ tôi quay về, tôi đến xử lý tên kia xong sẽ về ngay.
- À, được, cậu đi đi.
Tống Ngọc Mị dịu dàng nói một câu.
- Trước tiên cho tôi hôn một cái đã.
Hạ Thiên ôm cổ Tống Ngọc Mị, sau đó hắn hôn lên đôi môi anh đào của nàng, vài phút sau hắn mới buông nàng:
- Vợ Mị Mị, tôi đi nhé, nhất định phải chờ tôi quay lại, nếu không tôi sẽ đánh mông chị.
Gương mặt Tống Ngọc Mị đỏ bừng, nàng gật đầu thẹn thùng nhưng không lên tiếng, Hạ Thiên cũng không nói gì nữa mà lóe người ra khỏi phòng.
Tống Ngọc Mị lẳng lặng đứng ở cửa phòng, mười phút sau nàng mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh là lãnh đạm như xưa. Lúc này gương mặt đỏ bừng đã không còn, nàng lấy điện thoại ra gọi đi:
- Đi lên.
Chưa đến mười giây sau thì một người đàn ông xuất hiện trước mặt nàng, tên này cung kính cúi đầu:
- Đại tiểu thư.
- Tôi muốn về thủ đô ngay lập tức.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.
- Trở lại thủ đô?
Người đàn ông chợt sững sờ:
- Đại tiểu thư, chẳng lẽ cô đã...
- Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, lập tức sắp xếp cho tôi quay về là được.
Tống Ngọc Mị không vui nói.
- Vâng, Đại tiểu thư, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Người đàn ông cung kính lên tiêng, sau đó lóe người lên rồi biến mất.
Nguồn: https://trumtruyen.vnTống Ngọc Mị chậm rãi quét mắt nhìn gian phòng, sau đó nàng đi ra ngoài rồi xuống quầy tiếp tân:
- Tôi muốn trả phòng.
Chú thích:
*: Thallium là một chất kim loại mềm, có màu trắng hơi xanh có thể tìm thấy nơi vỏ trái đất. Ở dưới dạng nguyên chất, chất này không có mùi vị. Chất này cũng có thể được tìm thấy kết hợp với các chất khác như bromine, chlorine, fluorine, và iodine. Khi kết hợp với các chất khác, chất này có màu từ không màu tới màu trắng hoặc vàng. Thallium được dùng phần lớn trong việc chế tạo các dụng cụ điện tử, các nút công tắc, và các thiết bị bao quanh, chủ yếu cho nền công nghiệp chất bán dẫn.