Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 857: Không thể nào thú vị





- Vợ, nơi đây quá nhàm chán.

Sau khi điện thoại nối thông thì Hạ Thiên bắt đầu phàn nàn.
- Chồng, trên đó có lẽ rất thú vị. Tôi vừa điều tra về tư liệu chiếc thuyền này, đây là thuyền của hoàng tử Bizi vừa mới mua lại, nói là chúc mừng sinh nhật mười sáu tuổi của em gái, vì vậy chiếc du thuyền mới được gọi là công chúa Sama. Bên trên du thuyền có rất nhiều phương tiện giải trí, có sòng bạc, căn cứ vào tư liệu điều tra của tôi thì lần này hoàng tử Bizi sẽ tổ chức chơi bài, nghe nói thu hút rất nhiều người tham gia, nếu chồng nhàm chán thì vào đó mà chơi.
Mộc Hàm nhanh chóng nói, trước đó nàng chưa hiểu rõ tình huống của du thuyền, nhưng bây giờ nàng đã cơ bản điều tra xong.

- Tôi đã chơi rồi, thắng liên tục, thắng vài tỷ, nhưng cầm tiền mặt không tiện, vì vậy dứt khoát tặng người.

Hạ Thiên nói.
Mộc Hàm rõ ràng ngẩn ngơ, sau đó mới hỏi:

- Chồng, cậu tặng tiền cho ai rồi, Isabella sao?

- Không phải, chị Isabella không có mặt ở đây.

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Vợ, sao chị lại nghĩ như vậy?

- Cô ấy không có bên trên sao?

Mộc Hàm có chút chần chừ:

- Tôi nghi ngờ cô ta ở trên thuyền, vì cô ấy rất quen thuộc tình huống, có lẽ đã sớm hiểu rõ.

- Không biết, tôi cũng không thấy được cô ấy, tôi sẽ đi tìm xem thế nào.

Hạ Thiên chợt chấn động, nếu có Isabella trên thuyền, như vậy hắn sẽ không nhàm chán như bây giờ.

- Đúng rồi, chồng, cậu có quen người nào trên du thuyền sao? Nếu không thì sao cậu có thể tặng cho người khác?

Mộc Hàm dùng giọng tò mò hỏi, thật ra nàng hy vọng Hạ Thiên sẽ có người quen trên du thuyền, dù sao khi hắn đi lên du thuyền nàng cũng luôn lo lắng, nếu có người quen thì cũng không còn gì phải lo.

- À, có một người, là kẻ đã ngồi bên cạnh tôi trên máy bay, nhưng tôi không cho hắn tiền, tôi vừa tìm được một cô vợ, tôi tặng tiền cho cô ấy.

Hạ Thiên cũng không giấu Mộc Hàm:

- Đáng tiếc là cô vợ này nói chuyện chẳng hiểu gì cả, tôi nói cô ấy cũng không hiểu, cũng chẳng thể chơi đùa gì được.

Mộc Hàm lại ngẩn ngơ:

- Chồng, cậu...Cậu tìm được vợ sao? Tôi nghe nói bên trên có nhiều tiểu thư xinh đẹp được tuyển chọn ra, cậu không phải tìm bọn họ đấy chứ? Bọn họ đề...

Mộc Hàm đang định nói đám phụ nữ kia chẳng tốt đẹp gì, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được và không nói ra.

- Tôi nào đụng vào đám người ấy, bọn họ đều rất quái dị.

Hạ Thiên trả lời:

- Hoàng tử Bizi muốn cho tôi chọn một người, tôi không muốn.

- Vậy cậu tìm nữ du khách sao?

Mộc Hàm coi như có chút yên tâm.

- Cũng không phải, đó là công chúa Sama.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nói rae:

- Nhưng tôi thật ra vẫn đang suy xét xem có nên lấy nàng làm vợ hay không, tôi cảm thấy cô ấy không biết nói tiếng Trung, điều này rất phiền phức, nếu học được thì tốt, không thì thôi.

- Chồng...Cậu...Cậu khôgn nói đùa đấy chứ?

Mộc Hàm ở bên kia thiếu chút nữa đã choáng váng, tuy nàng biết chồng mình rất lợi hại, nhưng hắn vừa lên du thuyền được vài giờ, đã tán được công chúa Sama rồi sao?

- Sao phải nói đùa?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi ngược lại.

- Vậy công chúa Sama tình nguyện làm vợ cậu sao?

Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi một câu.

- Tất nhiên là thật, nhưng tôi còn chưa nghĩ có muốn cô ấy hay không. Cô ấy rất đẹp, trên người có mùi hương dễ chịu, dáng người rất tốt, nhưng nói ra tôi đều nghe không hiểu, không chút thú vị.

Hạ Thiên cũng không hài lòng cho lắm.

- Điều này...Chồng...Vậy cậu cứ để cho công chúa Sama làm vợ, thật ra học tiếng Trung cũng không thành vấn đề, chậm rãi học là được.

Mộc Hàm quyết định tin tưởng vào Hạ Thiên, người chồng không gì không làm được này luôn làm ra những chuyện làm người ta kinh ngạc. Có thể hắn tán đổ công chúa Sama, nhưng hắn lại ghét bỏ cô ta vì hai bên không thể giao tiếp, điều này làm Mộc Hàm dở khóc dở cười. Phải biết rằng công chúa Sama được vinh danh là đẹp nhất thế giới Ả rập, đám đàn ông muốn được gặp nàng phải nói là xếp thành hàng dài.

- Được, vậy tôi quyết định lấy cô ấy làm vợ.

Hạ Thiên tiếp nhận lời đề nghị của Mộc Hàm, chủ yếu là hắn rất thích công chúa Sama, hơn nữa ở trên du thuyền quá nhàm chán, có một bà vợ mà hai bên không thể giao tiếp còn đỡ hơn chẳng có gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Chồng, cậu không có việc gì thì tốt, tôi còn có vài việc cần xử lý, không tiếp tục hàn huyên với cậu.

Mộc Hàm đã thật sự yên lòng, chỉ cần xem xét vào tầng quan hệ giữa chồng và công chúa Sama, như vậy sẽ không cần lo có sự việc phát sinh trên du thuyền.

- Được rồi, tôi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều.

Hạ Thiên đồng ý.
Mộc Hàm nghe nói như vậy thì mở miệng:

- Chồng, đồng hồ của chúng ta không thể nào liên hệ với số điện thoại phổ thông, đối phương phải có đồng hồ mới được.

Hạ Thiên lập tức buồn bực, đúng là không có biện pháp, vì vậy hắn đành phải để cho Mộc Hàm điện thoại với Kiều Tiểu Kiều, nhờ Mộc Hàm nói tạm thời hắn còn chưa quay về.

- Chồng, cậu yên tâm, tôi sẽ điện thoại cho cô ấy.

Mộc Hàm đáp ứng cực kỳ sảng khoái.
Hai bên lại trò chuyện thêm vài phút, cuối cùng Mộc Hàm vẫn phải cúp điện thoại, mà Hạ Thiên bắt đầu đứng trên bong thuyền nhìn biển rộng. Hắn vốn muốn ngủ nhưng buổi chiều đã ngủ quá lâu, bây giờ không có cảm giác buồn ngủ.
Hạ Thiên ngồi một lúc và nhớ Mộc Hàm đã nói Isabella có khả năng đang ở trên chiếc du thuyền này, vì vậy hắn nhảy dựng lên và quyết định đi tìm hiểu. Nếu Isabella ở đây thì hắn thật sự không nhàm chán, dù ngắm biển cũng có thể kéo Isabella theo, hơn nữa nếu có nàng, sợ rằng sẽ có cả vợ sư tỷ xinh đẹp Ngải Vi Nhi.
Hạ Thiên nghĩ sự kiện bị lừa ở thủ đô lần trước mà có chút mất hứng, nếu hắn gặp nàng trên du thuyền, hắn nhất định sẽ thực hiện quyết định trước đó của mình, sẽ trừng phạt nàng, sẽ để nàng bảy ngày không thể rời giường.
Du thuyền công chúa Sama là rất lớn, tổng cộng có hơn một ngàn phòng khách, có hơn ba ngàn du khách, còn có hơn một ngàn công nhân viên du thuyền. Đối với một người bình thường, muốn tìm một người ở đây là không dễ dàng gì, nhưng Hạ Thiên thì không khó, hắn chạy qua mỗi gian phòng một lần là được, chỉ cần có Isabella ở trên thuyền, hắn sẽ phát hiện ra ngay.
Hạ Thiên đang chuẩn bị rời khỏi bong tàu, hắn định hành động ngay lập tức, nhưng đúng lúc này có một người hiện ra trong tầm mắt của Hạ Thiên, người này cầm súng ngắn, họng súng chĩa vào Hạ Thiên, trong miệng quát một câu:

- Không được nhúc nhích, cướp đây.

Hạ Thiên lập tức di động, hắn lóe người đến bên cạnh tên kia, một đấm phóng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.