- Dù là ba chuyện gì cũng chẳng sao, tôi đều làm được.
Hạ Thiên dùng một tay nhanh chóng lục lọi trên người Ngải Vi Nhi, hắn bắt đầu giải trừ vũ trang của nàng. Lúc này hắn nhanh chóng tìm được ba mươi sáu thanh phi đao, hơn nữa còn chưa cần phải cởi quần áo của nàng ra.
Ngải Vi Nhi lập tức nôn nóng, nàng còn muốn kéo dài thời gian, nào biết lưu manh kia căn bản không muốn nghe, như vậy tính toán của nàng không phải là thất bại rồi sao?
Ngải Vi Nhi cảm giác được Hạ Thiên bắt đầu cởi quần áo của mình, nàng vội vàng nói:
- Chờ chút, trước tiên tôi muốn nói rõ với cậu.
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, chị cứ nói đi, tôi nghe.
Hạ Thiên thuận miệng nói, động tác tay vẫn không ngừng, cứ như vậy mà lớp áo khoác của Ngải Vi Nhi đã được cởi ra.
- Chuyện thứ nhất, cậu phải đưa tôi đi tìm Ngải Luân.
Ngải Vi Nhi cắn răng nói, nàng nhất định phải tìm cho ra người cha không chịu trách nhiệm kia.
- À, đơn giản thôi, sau này tôi sẽ đưa chị lên núi, sẽ hội kiến Nhị sư phụ.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì kéo đai lưng của Ngải Vi Nhi.
- Chuyện thứ hai, cậu phải gia nhập Ám Ảnh Đoàn.
Ngải Vi Nhi không muốn tiện nghi cho lưu manh này, nàng phải để hắn bỏ ra một cái giá lớn.
- Điều này cũng chẳng sao, chỉ cần tôi được làm đoàn trưởng là ok.
Hạ Thiên đồng ý, đồng thời cũng cởi bỏ áo lót bó sát người của Ngải Vi Nhi.
Điều kiện này cũng được Hạ Thiên đề xuất vào một lần trước đó, nhưng khi đó Ngải Vi Nhi cảm thấy rất khó tưởng, nhưng bây giờ nàng đã cảm thấy yêu cầu của Hạ Thiên rất phù hợp, với năng lực của hắn mà làm đoàn trưởng thì chẳng có gì đáng bàn. Nàng vững tin toàn bộ Ám Ảnh Đoàn không người nào là đối thủ của Hạ Thiên, nàng cũng xác định tất cả Ám Ảnh Đoàn cùng tụ tập lại cũng không đánh lại Hạ Thiên, như vậy rõ ràng có tư cách là đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn.
- Chuyện thứ ba, cậu đã nói sẽ cải tạo tôi thành đệ nhất sát thủ, cậu nói phải giữ lời.
Ngải Vi Nhi không khỏi hít thở dồn dập hẳn lên, động tác của Hạ Thiên vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại, kế hoạch kiếm chút thời gian của nàng coi như phá sản.
- Điều này cũng đơn giản, sau khi chúng ta rời khỏi con thuyền này, vợ sư tỷ xinh đẹp sẽ là đệ nhất sát thủ trên thế giới.
Hạ Thiên nói xong thì Ngải Vi Nhi chợt cảm thấy ngực buông lỏng, phần quần áo trói buộc hai quả cầu đồ sộ của nàng cũng rời khỏi cơ thể, hai ngọn núi run rẩy xuất hiện trong không khí.
Tuy cảm thấy cơ hội xa vời nhưng Ngải Vi Nhi không khỏi nói một câu:
- Không được, bây giờ cậu không được đụng vào tôi, cậu phải làm ba chuyện kia đã, tôi mới cho cậu...
Ngải Vi Nhi còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy bên dưới mát lạnh, nàng cuối cùng cũng chẳng còn gì che giấu, mà Hạ Thiên thì tiếp tục nói:
- Vợ sư tỷ xinh đẹp, chị muốn gạt tôi, tất nhiên tôi sẽ không rút lui. Nhị sư phụ có nói, vợ thích chạy trốn là vợ nhất định không cho bước xuống giường.
Hạ Thiên nói xong thì cúi đầu ngậm lấy nụ hoa nở rộ trước ngực Ngải Vi Nhi, lúc này vì bị kích thích mà nàng cũng run lên nhè nhẹ, một cảm giác khác thường lan tỏa khắp toàn thân. Trong lòng nàng đang mắng chửi một người, đó không phải là Hạ Thiên, đó là cha nàng:
- Ngải Luân khốn kiếp, dạy đồ đệ thế nào, bây giờ đồ đệ hại lại con của ông.
Isabella vốn đang đứng ở cửa cũng phải đóng cửa lại, nàng đứng bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ đi vào một gian phòng xa hoa khác. Nàng và Ngải Vi Nhi không ở cùng một chỗ, tối nay nàng cũng không có ý định gia nhập, vì nàng thấy đêm đầu tiên nên để huấn luyện viên một mình.
Sở dĩ Isabella đứng bên ngoài một lúc vì có chút lo lắng, nhưng khi nàng nghe thấy một tiếng hô nhỏ yêu kiều vang lên từ bên trong thì cuối cùng cũng yên lòng, nàng vững tin chồng nhỏ sẽ hoàn toàn chinh phục huấn luyện viên.
Tối hôm nay Isabella không ngủ quá yên ổn, vì vậy sáng hôm sau nàng rời khỏi giường đến trước cửa phòng Ngải Vi Nhi, khi chuẩn bị gõ cửa thì phát hiện bên trong vang lên những âm thanh rền rĩ cao vút. Vì vậy mà nàng không khỏi ngẩn ngơ, thì ra huấn luyện viên lên giường cũng mãnh liệt như vậy.
Isabella cuối cùng cũng không gõ cửa, nàng về phòng mình. Đến lúc chạng vạng tối nàng lại đến một lần nữa, nàng dán tai lên cửa nghe ngóng, nàng nghe động tĩnh bên trong thì lại lặng lẽ bỏ đi.
Đến sáng ngày thứ ba, khi Isabella đến trước cửa phòng Ngải Vi Nhi thì không khỏi lẩm bẩm:
- Đúng là không hổ danh huấn luyện viên, còn mạnh hơn cả mình.
Sau đó sáng ngày thứ tư, Isabella lại đến trước cửa phòng Ngải Vi Nhi. Lúc này nàng không nghe thấy động tĩnh gì, vì vậy mà trong lòng có chút lo lắng, chồng nhỏ và huấn luyện viên vì chinh chiến quá độ mà xảy ra vấn đề rồi sao?
Isabella cuối cùng cũng đưa tay gõ cửa, một phút sau ben trong truyền ra âm thanh lười biếng của Ngải Vi Nhi:
- Ai vậy?
- Là em.
Isabella vội vàng lên tiếng, nàng cũng khẽ thở ra, thì ra không có việc gì.
- Em trước tiên...
Ngải Vi Nhi vừa nói ra hai chữ thì đột nhiên rên lên một tiếng yêu kiều, sau đó nàng không còn nói gì nữa, mà Isabella ở bên ngoài cũng nghe thấy những âm thanh làm lòng người bùng lửa.
- Đúng là hai siêu nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Isabella thì thào nói, sau đó nàng bỏ đi. Bây giờ nàng đã quyết định, trước khi hai người kia rời khỏi phòng, nàng sẽ không đến tìm.
Chiếc du thuyền công chúa Sama đã đi trên biển liên tục bảy tám đêm, thời gian đó du thuyển rất bình thường, hoàng tử Bizi vẫn ở trong phòng chơi bài, nhưng người đến đánh bài luôn thay đổi.
Tuy du thuyền công chúa Sama rất bình thường nhưng chính Sama lại khá lo nghĩ, vì người đàn ông thần bí làm nàng cảm thấy hứng thú chợt biến mất. Người đàn ông thần bí này có vận may đánh bài cực kỳ nghịch thiên, thắng một lượt vài trăm triệu đô, sau đó tặng tất cả cho nàng, còn cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng, cuối cùng hắn lại biến mất không chút tăm hơi, dù nàng cố ý đều tra danh sách du khách, xem qua ảnh cũng không tìm được hắn.
Hoàng tử Bizi vì sự kiện này mà có chút phiền não, em gái bảo bối một ngày hầu như hỏi hắn vài lượt, có phải hắn đã lén ném người đàn ông kia vào biển cho cá ăn rồi không? Chỉ có trời mới biết hoàng tử Bizi có xúc động này nhưng thật sự không dám làm.
Công chúa Sama mà hoàng tử Bizi rõ ràng không ngờ trong bảy tám ngày vừa qua hầu như Hạ Thiên chỉ ở một chỗ, tất nhiên bọn họ sẽ không tìm ra được hắn. Tất nhiên bọn họ cũng không biết mình vội vàng tìm Hạ Thiên, nhưng cũng có người muốn Hạ Thiên bỏ đi, vì nàng thật sự không thể nào chịu nổi.
- Này, cuối cùng có dừng lại chưa? Đã là ngày thứ tám rồi.
Ngải Vi Nhi lúc này nằm trên giường dùng ánh mắt có chút tức giận nhìn Hạ Thiên.