Khi hoàng tử Bizi đã thật sự nghĩ rằng Hạ Thiên biến mất, đúng lúc này hắn lại xuất hiện. Điều làm cho hoàng tử Bizi không thể hiểu chính là vị trí mà người ta phát hiện ra Hạ Thiên vẫn là boong thuyền.
Khi công chúa Sama nhận được tin tức và chuẩn bị chạy đến boong tàu thì hoàng tử Bizi hô lớn:
- Em gái, tiểu tử Hạ Thiên kia có thể là thủy quái.
Dù quan điểm này rất khó tưởng nhưng vẻ mặt hoàng tử Bizi lại cực kỳ thành thật, vì hắn thật sự nghi ngờ Hạ Thiên là thủy quái, nếu không thì sao tiểu tử kia lại biến mất thời gian dài như vậy? Hắn làm người ta tìm không ra, nhưng khi xuất hiện sao lại ở boong tàu?
Hoàng tử Bizi cảm thấy tên Hạ Thiên kia có thể là thủy quái, vì núp trong nước nên người khác tìm không ra, sở dĩ bây giờ xuất hiện trên boong tàu vì mới từ dưới nước đi lên. Còn vấn đề thường xuyên biến mất, có lẽ là do không thể sống thiếu nước, không thể rời khỏi nước quá lâu.
- Anh ấy không phải là thủy quái, em cảm thấy anh ấy chính là người đàn ông mà thánh Allah ban thưởng cho em.
Công chúa Sama nói xong thì chay đi, nàng vội vã tìm Hạ Thiên.
Công chúa Sama nhanh chóng chạy đến boong thuyền, sau đó nàng thấy Hạ Thiên đang ngồi trên boong, cũng giống như trước, hắn đang ngắm biển. Khi thấy bộ dạng chuyên chú của Hạ Thiên thì nàng vững tin hắn không phải là thủy quái, nếu hắn thật sự là thủy quái thì đã sớm chán ghét trong nước, vì sao còn thích ngắm biển?
- Hạ Thiên.
Công chúa Sama chạy đến sau lưng Hạ Thiên, sau đó nàng nũng nịu hô một câu.
- Ủa, em học được tiếng Trung rồi sao?
Hạ Thiên ngạc nhiên quay đầu, Sama vừa rồi nói hai chữ tiếng Trung, hơn nữa khá đúng tiêu chuẩn.
- Em...Đang học...Tiếng Trung...
Câu nói tiếp theo của Sama không được lưu loát, âm thanh không chuẩn, rất rối loạn, nhưng Hạ Thiên vẫn nghe rõ. Sama đang học tiếng Trung chỉ là học chưat tốt mà thôi, nhưng nàng gọi được tên hắn thì cũng quá tốt rồi.
- Cũng là em ngoan. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Tuy tiếng Trung của Sama rất cùi nhưng Hạ Thiên vẫn rất vui, hắn vui sướng ôm Sama đặt lên đùi, sau đó thầm nói một câu:
- Còn ngoan hơn cả vợ Vi Nhi.
Nửa tháng trước Hạ Thiên cũng không phải quá thư thái, nhưng trưa hôm nay, cụ thể là nửa giờ trước hắn phát hiện trạng thái an nhàn của mình kết thúc. Ngải Vi Nhi tuy không có bản lĩnh ép khô Hạ Thiên, nhưng nàng quyết định không tiếp tục học võ công của hắn, nàng muốn làm việc chính của một sát thủ, đó là giết người.
Ngải Vi Nhi cũng không phải tùy ý chọn thời gian ra tay, thực tế đây là kế hoạch mà nàng đã sớm sắp xếp. Vì căn cứ vào kế hoạch đi du thuyền thì nhiều nhất chỉ mất bảy ngày nữa sẽ đến HongKong, nếu đi tuyến gần nhất và nhanh nhất thì sợ rằng chỉ mất ba ngày mà thôi. Cố chủ hy vọng mục tiêu có thể chết trên biển, tốt nhất là không được phát hiện ra, nếu lúc này không ra tay thì sợ rằng sẽ hơi muộn.
Hạ Thiên thật ra cũng không ngại Ngải Vi Nhi giết người, hắn vốn chỉ muốn cùng đi với nàng, nhưng nàng nhất quyết không chịu. Cuối cùng không còn biện pháp nào khác, Hạ Thiên phải ra ngắm biển, Ngải Vi Nhi thì mang theo Isabella chuẩn bị tất cả dụng cụ cho buổi tối, các nàng sẽ ra tay.
Hạ Thiên cũng thật sự thích ngắm biển, hắn ôm Sama ngắm biển lại sinh ra cảm giác đặc biệt. Mùi hương trên người Sama làm hắn cảm thấy yên lặng, hắn thấy sóng biển bùng lên mãnh liệt, trong lòng sinh ra cảm nhận khó nói nên lời.
- Hạ Thiên, cái gì...Anh...Anh...
Sama bắt đầu nói tiếng Trung, nhưng giọng điệu của nàng rất kỳ quái, vì vậy Hạ Thiên chẳng hiểu gì.
Hạ Thiên nhàn rỗi không có việc gì làm mà quyết định làm thầy dạy học, hắn dạy Sama học tiếng Trung, trước hết là dạy nàng nói chữ chồng. Nhưng chỉ có một chữ như vậy mà dạy mất nửa giờ, sau đó hắn cuối cùng cũng nổi giận, Sama xinh đẹp nhưng không phải là một học trò giỏi.
Hạ Thiên không thừa nhận mình là giáo viên dở, hắn cảm thấy mình làm rất tốt, vì nửa tháng vừa qua hắn đã bồi dưỡng vợ Vi Nhi thành sát thủ số một thế giới.
Sau khi miễn cưỡng dạy cho Sama chữ chồng thì Hạ Thiên không tiếp tục sự nghiệp giáo dục, đúng là không có biện pháp, những chuyện thế này quá lao lực, tuyệt đối không thú vị.
Nhưng khi nghe Sama liên tục gọi
"chồng", Hạ Thiên cảm thấy những cố gắng của mình không uổng phí, đặc biệt là nàng gọi chồng có hương vị khác biệt.
Đúng lúc này cổ tay chấn động, Mộc Hàm trước nay chưa liên lạc, hôm nay điện thoại đến cho Hạ Thiên.
- Chồng, những ngày qua tốt đấy chứ?
Giọng điệu của Mộc Hàm có hơi kỳ quái, có vẻ không giống bình thường.
- Khá tốt, nhưng tôi muốn về, ở trên biển chẳng có gì vui.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn nhịn không được phải hỏi một câu:
- Vợ, chị sinh bệnh sao? Thế nào mà giọng điệu lại khác biệt như thế?
- Không, chồng, tôi rất khỏe, chỉ có chút nhớ cậu mà thôi.
Mộc Hàm nói có chút nũng nịu:
- Chồng, cậu có thể nhanh chóng quay về được không?
- Tôi cũng không biết, tôi nghe vợ Vi Nhi nói, với tốc độ bây giờ thì phải một tuần nữa mới đến HongKong.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ về vấn đề này, hắn vẫn cho rằng mình không gì không làm được, nhưng thực tế có một vài việc hắn thật sự không có biện pháp. Thật ra hắn có thể xuống biển bơi về, nhưng vấn đề là hắn sẽ lạc đường.
Mộc Hàm suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
- Chồng, thật ra tôi đã điều tra tư liệu về du thuyền của cậu, tốc độ không phải nhanh nhất, con đường cũng không chính quy, không phải con đường tốt nhất. Nếu không cậu đến thương lượng với công chúa Sama, để cô ấy đi thuyết phục hoàng tử Bizi, cho du thuyền chạy tốc độ nhanh nhất đến HongKong.
- Vợ, có phải có chuyện gì xảy ra không?
Hạ Thiên có chút nghi ngờ.
- Chồng, không có chuyện gì lớn, chẳng qua tôi rất nhớ cậu, cậu đã ở bên ngoài gần một tháng, nếu sớm quay về thì tốt, nếu không cũng chẳng sao.
Mộc Hàm nói:
- Được rồi, chồng, tôi có việc, cúp máy nhé?
Mộc Hàm cúp máy, vẻ mặt Hạ Thiên có chút nghiêm túc, hắn ôm Sama đứng lên:
- Đi, chúng ta đi tìm anh của em.