- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đánh mông chị, chị có tức giận không?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Cậu.
Lãnh Băng Băng tức đến mức gương mặt đỏ bừng:
- Cậu dám đánh mông tôi, tôi sẽ không để ý đến cậu.
- Tôi có thể đánh nhẹ, không đau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Thiên ra vẻ rất chuyên chú.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, nàng dứt khoát không trả lời người này. Đúng là chưa từng thấy qua cực phẩm lưu manh, muốn đánh mông nàng mà còn thương lượng, nàng sao có thể đồng ý?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng một lúc lâu, sau đó hắn có ý kiến mới, hay là đợi đến tối rồi đánh mông của vợ cảnh sát tỷ tỷ?
- Không cho phép cậu nhìn tôi như vậy.
Lãnh Băng Băng có chút xấu hổ, lưu manh chết tiệt này cũng chưa phải không được nhìn nàng, cần gì phải dùng ánh mắt xuyên thấu như vậy?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng nhỏ mọn như vậy, chị là vợ tôi, đáng lý phải phô bày ra cho tôi xem mới đúng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng quyết định không tiếp tục cùng tranh luận với hắn, nàng di chuyển chủ đề:
- Sở Dao đã nói với cậu về vấn đề kia chưa?
- À, còn chưa có.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi vừa cứu cô ấy ra thì trực tiếp tìm đến cảnh sát tỷ tỷ.
- Tôi đã hỏi qua Sở Dao, cô ấy cho rằng tên cảnh sát kia muốn giết chết nàng, còn nói tên kia chuẩn bị bóp cò, dưới tình thế cấp bách nàng mới vung phi đao giết chết đối phương.
Lãnh Băng Băng khẽ cau mày:
- Nhưng bây giờ căn bản không có chứng cứ, tên cảnh sát kia đã chết, chết chẳng còn gì để đối chứng, vì vậy sự việc rất phiền toái. Cậu tốt nhất nên nói cho cô ấy và mọi người biết một tiếng, sau này nếu gặp sự việc tương tự thì nên để lại người sống, ví dụ như tên cảnh sát kia, nếu Sở Dao nói thật, như vậy có người sai hắn giết Sở Dao, nếu Sở Dao không giết chết hắn, chúng ta có thể tìm được vài tin tức có ích trong miệng hắn, cũng không giống như bây giờ, chẳng điều tra được gì.
- À, tôi biết rồi, nếu còn gặp những chuyện như vậy thì tôi sẽ cố gắng để bọn họ bắt sống đối phương.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, nếu bắt sống được một tên thì sẽ hỏi ra được nhiều chuyện, đến lúc đó nói không chừng sẽ tìm được tên ngốc kia.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện người gọi đến là Vương Tiểu Nha, vì vậy mà lập tức nhận điện thoại.
- Hạ Thiên ca ca, em nghe nói anh đã về thành phố Giang Hải, có phải vậy không?
Giọng điệu của Vương Tiểu Nha ở đầu dây bên kia có chút cổ quái, tuy rất trong trẻo nhưng không còn nôn nóng vội vàng như xưa.
- Đúng vậy, anh vừa quay về.
Hạ Thiên tất nhiên không che giấu, thật ra hắn cũng muốn nhanh chóng đến xem Vương Tiểu Nha, nhưng hắn muốn gặp Lãnh Băng Băng, vì vậy mới đến đây.
- Hạ Thiên ca ca, y thuật của anh rất lợi hại phải không?
Vương Tiểu Nha lại hỏi.
- Đúng vậy, anh là thần y đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên dùng giọng không chút khiêm tốn để trả lời.
- Vậy cậu có thể cứu tỉnh chú Bàng không?
Trong giọng nói của Vương Tiểu Nha có chút hương vị năn nỉ.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Em nói chú Bàng là ai?
- Chính là Bàng Đại Binh.
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh đón lời:
- Đó là một trong hai vệ sĩ của Vương Tiểu Nha, lúc đó đã nhào đến đè cô bé xuống đất, vì vậy mà cứu cô bé một mạng. Nhưng bây giờ anh ta còn đang hôn mê chưa tỉnh lại trong bệnh viện, nghe nói nửa đời sau sẽ sống thực vật.
- Hạ Thiên ca ca, chú Bàng là vệ sĩ của em, chú ấy đã cứu em, nhưng bác sĩ nói có lẽ chú ấy sẽ chẳng thể tỉnh lại.
Vương Tiểu Nha ở bên kia tiếp tục nói, giọng điệu có chút thương tâm:
- Em vừa đến bệnh viện thăm chú ấy, đến bây giờ chú ấy vẫn chưa tỉnh lại.
- Đừng lo, anh sẽ đến ngay, chỉ cần hắn còn chưa chết, anh có thể cứu sống hắn.
Hạ Thiên an ủi Vương Tiểu Nha trong điện thoại một câu, sau đó hắn lại hỏi:
- Tiểu Nha, em đang ở bệnh viện nào?
- Là bệnh viện Phụ Nhất của đại học Giang Hải, Hạ Thiên ca ca có thể đến sao? Nếu anh đến thì em chờ anh trước cổng.
Vương Tiểu Nha nói.
- Được rồi, anh sẽ đến ngay.
Hạ Thiên có chút suy tư, hắn quyết định đi cứu giúp, hắn không biết Bàng Đại Binh, nhưng người này đã cứu bạn gái nhỏ của hắn, vì vậy hắn thấy mình nên cứu tỉnh đối phương.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn đi...
- Đi đi.
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên nói xong, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Đi chữa cho Bàng Đại Binh, còn nữa, nhớ an ủi Vương Tiểu Nha, cô bé bị dọa không nhẹ.
Hạ Thiên gật đầu, hắn ôm Lãnh Băng Băng rồi hôn một cái, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Khi Hạ Thiên đến cổng bệnh viện Phụ Nhất thì thấy Vương Tiểu Nha đang đứng nơi đó, hơn một tháng không gặp mà nàng có vẻ tiều tụy hơn, bên cạnh nàng bây giờ có bốn vệ sĩ, bọn họ vây nàng vào giữa.
- Hạ tiên sinh.
Đám vệ sĩ thấy Hạ Thiên thì cùng nhau lên tiếng chào hỏi, sau đó vô thức tản ra hai bên, rõ ràng cố ý lưu lại không gian cho Vương Tiểu Nha và Hạ Thiên.
- Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha dịu dàng hô một câu, sau đó nàng nhào đến. Xem ra vụ nổ nửa tháng trước đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với nàng.
Hạ Thiên bế Vương Tiểu Nha lên, sau đó hắn buông xuống rồi dùng giọng không vui nói:
- Tiểu Nha, sao em lại gầy đi?
- Hạ Thiên ca ca, gần đây em ăn uống không ngon, buổi tối thường gặp ác mộng.
Vương Tiểu Nha không tự giác được phải ngáp một cái:
- Tối qua em lại gặp ác mộng, em mơ mình bị đánh bom chết.
- Đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng tìm được tên ngốc kia, sẽ xử lý bọn họ.
Hạ Thiên an ủi Vương Tiểu Nha một câu:
- Trước tiên em đưa anh đến tìm Bàng Đại Binh, anh sẽ chữa tốt cho anh ta.
- À, được.
Vương Tiểu Nha vội vàng gật đầu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên đi vào trong bệnh viện.
Vương Tiểu Nha kéo Hạ Thiên vào một phòng bệnh, bên trong có một người đàn ông đang nằm trên một chiếc giường duy nhất. Người đàn ông này hơn ba mươi, vẻ mặt yếu ớt, trên miệng có chụp ống thở, nằm trên giường không nhúc nhích. Bên giường có một thiếu phụ hơn ba mươi, vẻ mặt đoan chính nhưng rất đau khổ.
- Chào dì Ngô.
Vương Tiểu Nha bắt chuyện với thiếu phụ kia, sau đó khẽ giới thiệu:
- Hạ Thiên ca ca, đây là vợ của chú Bàng, là dì Ngô Hiểu Phương.
- Chào Vương tiểu thư.
Ngô Hiểu Phương miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
- Dì Ngô, đây là Hạ Thiên ca ca cháu đã nói với dì, y thuật của anh ấy rất lợi hại, nhất định sẽ cứu được chú Bàng.
Vương Tiểu Nha mở miệng nói.
- Cám ơn Vương tiểu thư đã hao tâm tổn trí.
Ngô Hiểu Phương không quá mức vui mừng, rõ ràng nàng cũng không tin hạ thiên có bao nhiêu lợi hại, nhưng nàng cũng không ngăn cản, bây giờ cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.