Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 891: Đầu thai có kỹ thuật





Có một câu nói con người sinh ra đều bình đẳng, thực tế ai cũng biết đây chỉ là những lời sáo rỗng, con người là bất bình đẳng. Có vài người cả đời mệt nhọc nhưng chẳng làm ra trò trống gì, có những người không cần làm gì nhưng cơm no áo ấm, nên có người nói đầu thai là một kỹ thuật.
Phương Ngọc Quyền chính là một người như vậy, cha mẹ hắn rất có tiền, tuy không phải là đặc biệt có tiền nhưng cũng đủ để hắn không lo cơm áo gạo tiền. Vì vậy từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng làm gì đứng đắn, đọc sách cũng thường là sách nóng, hứng thú lớn nhất là tán gái. Dù là vậy, khi hắn học xong phổ thông thì cũng lười, hắn không cảm thấy có ý nghĩa gì, vì thế mà quyết định vào trong giang hồ, cùng đám anh em chó má vui chơi giải trí, không làm việc đường hoàng.
Nhưng vài năm trước mẹ Phương Ngọc Quyền bắt đầu áp dụng chế tài về kinh tế, tiền tiêu vặt mỗi tháng cho hắn đều giảm bớt, vì vậy mà cuộc sống của hắn dần khó chịu. Từ khi đó đến nay hắn luôn thầm ếm mẹ mình, cầu mong cho bà nhanh chóng siêu thoát.
Lúc nhỏ cha Phương Ngọc Quyền rất nghiêm, khi đó hắn cũng thường xuyên ếm cha mình, vì vậy mà ông chết đi thật. Khi hắn đang học phổ thông thì cha xảy ra tai nạn xe hơi, mà cha hắn vừa chết thì hắn cũng nghỉ học.
Cũng không biết Phương Ngọc Quyền nguyền rủa là linh hay không, nhưng mẹ hắn cũng mất. Nhưng lần này không phải bà xảy ra tai nạn xe hơi mà đứt mạch máu não rồi chết. Những người biết rõ tình huống nói bà bị đứa con bất hiếu làm cho tức chết.
Nhưng thế giới thường không công bằng như vậy, sau khi cha chết, bây giờ là mẹ chết thì Phương Ngọc Quyền cuối cùng lại có một cuộc sống rât dịu, vì mẹ hắn để lại khá nhiều tài sản. Chưa nói đến tiền gửi trong ngân hàng, nói về nhà cũng có bốn căn, trong đó một căn hắn ở, ba căn cho thuê, vào thời điểm tiền nhà tăng vọt, mỗi tháng hắn cũng thu được mười ngàn tiền nhà.
Tuy bây giờ tiêu phí rất cao nhưng đối với nhiều người thì có nhà có xe, mỗi tháng còn thu được hơn mười ngàn tiền cho thuê nhà, như vậy cuộc sống cũng rất thư thái. Nhưng Phương Ngọc Quyền vẫn thấy chưa đủ, hắn bắt đầu kiếm tiền, trước kia tất cả quyền lực trong nhà đều nằm trong tay mẹ, hắn chẳng làm được gì, bây giờ mẹ mất, hắn tất nhiên sẽ tha hồ hành động.
Điều quan trọng đầu tiên chính là tiền thuê nhà, hắn gọi điện thoại cho mỗi người đang thuê, hai căn nhà tốt thì hắn lên giá một ngàn một tháng, mà căn phòng của Tôn Hinh Hinh thì lên giá năm trăm.
Phương Ngọc Quyền nói rất rõ, nếu không muốn thêm tiền thì chuyển đi. Nhưng điều làm hắn không ngờ chính là tăng giá hai căn nhà kia thì rất dễ, nhưng căn nhà Tôn Hinh Hinh đang ở lại gặp phải lực cản. Vài lần trước hắn điện thoại đến đều bị Tôn Hinh Hinh từ chối thẳng thừng, điều này làm hắn rất bức bối, chẳng phải chỉ là một con đàn bà xấu xí chẳng trả đủ tiền phòng sao? Có gì mà to mồm?
Phương Ngọc Quyền chưa từng được gặp Tôn Hinh Hinh, nhưng hắn cảm thấy những chỗ như thế này thường chẳng có người đẹp, vì người đẹp trong đầu hắn đều rất có vốn liếng, sao phải ở những nơi như vậy?
Phương Ngọc Quyền nghe được giọng nói của Tôn Hinh Hinh trong điện thoại rất dễ nghe, hắn lại càng cho rằng đây là phụ nữ xấu, vì những năm gần đây loại phụ nữ có giọng nói dễ nghe thường không đẹp.
Cuối cùng Phương Ngọc Quyền trực tiếp quảng cáo cho thuê nhà, sau đó hắn tìm được người cần thuê, vì vậy mà trực tiếp thay khóa, ném hết tất cả đồ đạc của Tôn Hinh Hinh ra ngoài. Nhưng những gì hữu dụng hắn không ném ra, tủ lạnh máy giặt để lại, máy tính thì hắn trực tiếp dọn đi, nói hắn là cường đạo cũng không sai.
Buổi sáng Phương Ngọc Quyền xách máy tính về nhà, giữa trưa cùng đám bạn bè đi uống rượu, buổi tối đi chơi bời với gái. Mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại hắn mới quỷ dị phát hiện Tôn Hinh Hinh kia không liên lạc chất vấn, điều này quá không bình thường.
Phương Ngọc Quyền không có việc gì làm và mở máy tính của Tôn Hinh Hinh ra xem, sau đó hắn tìm được thư mục hình ảnh. Sau khi xem ảnh thì hắn thật sự choáng váng, Tôn Hinh Hinh là loại phụ nữ hại nước hại dân như vậy sao?
Phương Ngọc Quyền lúc đầu còn nghi ngờ đây không phải là Tôn Hinh Hinh, nhưng tất cả hình ảnh đều là một người, hắn không thể không tin. Sau khi vững tin thì hắn quyết định hẹn gặp mặt nàng, sau đó hắn điện thoại đến rồi ở nhà tiếp tục xem ảnh. Trong lòng hắn liên tục có ảo tưởng, nếu hắn thật sự có thể gạt người đẹp làm bạn gái, sau này cuộc sống sẽ cực kỳ sung sướng.

- Đùng.

Cửa nhà chợt vang lên một tiếng động lớn làm Phương Ngọc Quyền giật mình giữa cơn mộng, hắn vội vàng đi ra phòng ngủ, sau đó phát hiện trong phòng khách có một nam một nữ. Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp khêu gợi, hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra, đây là Tôn Hinh Hinh kia, nhưng nàng ở bên ngoài giống như còn đẹp hơn trong ảnh vài phần.

- Em là Tôn Hinh Hinh.

Phương Ngọc Quyền nhìn cửa phòng bị đá văng mà cảm thấy không ổn, nhưng hắn vẫn rất ngả ngớn:

- Ơ, người đẹp, em còn mang đàn ông đến làm gì? Em nghĩ anh sợ sao? Anh cũng không phải hạng nhát gan, anh khuyên em nên...Á...

Phương Ngọc Quyền còn chưa nói dứt lơi thì đã gào lên thảm thiết, hắn dùng hai tay che bộ hạ rồi té xuống đất lắn lộn điên cuồng. Hắn có hành vi như vậy vì nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Thiên đá vào hạ bộ hắn.

- Thằng ngu, mày dám có ý với vợ anh, anh cho mày thành thái giám.

Hạ Thiên bất mãn mắng một câu, sau đó hắn đá Phương Ngọc Quyền bay ra khỏi nhà.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh rồi nói thêm:

- Chị Hinh, thằng ngu này dám ném đồ đạc của chị ra đường, bây giờ chung ta cũng ném tất cả mọi thứ của hắn ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Thiên không đợi Tôn Hinh Hinh phát biểu ý kiến mà lập tức hành động, đồ đạc trong nhà Phương Ngọc Quyền liên tục bay ra, khốn nổi chẳng biết hắn vô tình hay cố ý mà tất cả đồ vật đều đập lên người Phương Ngọc Quyền. Kết quả là tiếng kêu thảm thiết của Phương Ngọc Quyền liên tục van lên, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Tôn Hinh Hinh cũng nhanh chóng gia nhập với Hạ Thiên, nhưng nàng ném không chuẩn, nhưng đối với Phương Ngọc Quyền thì đó là chuyện đáng mừng, vì cũng giảm bớt vài món đập lên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.