Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 899: Đừng nói nhảm với tôi





- Anh Vương, đừng tức giận như vậy, dạy bảo con gái rất khó khăn, nhưng con gái của tôi thì rất may, mới có chín tuổi thôi, hơn nữa con bé có được một cô chị tốt...

Thạch Trường Canh tỏ vẻ khuyên bảo, hắn không biết tình huống bên ngoài thế nào nhưng lại tin con gái của mình được chăm sóc tốt. Hắn tin Vân Thanh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thạch Thuần, hắn tin Hạ Thiên có năng lực khủng bố kia sẽ lo lắng cho Vân Thanh, vì vậy con gái Thạch Thuần của hắn sẽ chẳng có việc gì.
Nhưng lúc này Thạch Trường Canh không thể nói xong, vì một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị đá văng.
Ngoài của ra vào là một nam một nữ, nam nhìn chẳng có gì xuất chúng, nữ thì cực kỳ trưởng thành xinh đẹp, dáng người nóng nảy. Nhưng lúc này tư thế của nàng rất kỳ quái, tay phải đưa lên, giống như đang định gõ cửa.
Khi thấy hai người kia thì Thạch Trường Canh chợt chấn động, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tất nhiên hắn biết hai người kia, Vân Thanh kia không phải là con nhưng cũng gần giống như vậy, còn có cả người đàn ông có năng lực phi phàm của Vân Thanh, là Hạ Thiên. Thạch Trường Canh biết, bọn họ đến đây nhất định là vì mình. Nguồn: https://trumtruyen.vn

- Các người làm gì? Có biết đây là chỗ nào không? Sao? Các người là ai? Mau nói ra đơn vị công tác...

Anh Vương lúc này mới kịp phản ứng, lão quát lên nghiêm nghị chất vấn hai người kia.

- Câm mồm.

Hạ Thiên hét lên một tiếng mất kiên nhẫn:

- Tôi là Hạ Thiên, tôi muốn đưa Thạch Trường Canh đi, nếu không muốn bị ăn đòn thì đừng nói nhảm.

- Buồn cười, cậu có quan niệm gì không? Cái gì...Cậu...Cậu nói mình là Hạ Thiên?

Lúc đầu người đàn ông được gọi là anh Vương còn chưa kịp phản ứng, vẫn quát tháo Hạ Thiên, nhưng còn chưa nói dứt lời thì phát hiện tình huống không đúng.

- Lỗ tai của ông có vấn đề gì sao?

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Tôi đã nói rõ ràng rồi.

Hạ Thiên kéo Vân Thanh đi vào phòng, sau đó đến trước mặt Thạch Trường Canh rồi mở miệng:

- Đi thôi.

Thạch Trường Canh có chút ngây người, cứ như vậy mà đi sao? Như vậy khác gì chạy trốn?

- Chồng, như vậy sao được?

Vân Thanh cũng có chút chần chừ, nàng vốn định cùng Hạ Thiên đến gặp mặt Thạch Trường Canh, còn địa phương giam giữ Thạch Trường Canh thì Kiều Đông Hải đã sớm nghe nghóng được. Hạ Thiên chỉ cần hỏi Kiều Đông Hải rồi đi đến tận cửa, nhưng khi nàng định gõ cửa, hắn lại đá văng cửa.

- Tất nhiên là được, tôi đảm bảo không có chuyện gì.

Hạ Thiên tuyệt đối không quan tâm, hắn không phải trực tiếp đưa một Sở Dao đã giết chết cảnh sát từ trong ngục ra sao? Một Thạch Trường Canh thì đáng là gì?
Vân Thanh nhìn hai người của ủy ban kỷ luật trong phòng, nàng phát hiện bọn họ bây giờ không nói gì, chẳng qua vẻ mặt có chút khó coi.

- Chú Thạch, chúng ta trước tiên có thể rời khỏi đây.

Vân Thanh khẽ cắn môi, nàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định, sự việc đã là như vậy, nên dứt khoát một chút cho xong.
Thạch Trường Canh suy nghĩ, cuối cùng cũng đứng lên.

- Tiểu Đào, anh Vương, tôi đi trước đây.

Thạch Trường Canh trước khi đi vẫn không quên nói vài câu:

- Tiểu Đào, phải dành thời gian nhiều cho bạn gái, còn anh Vương, cần phải quản lý con gái chặt hơn, đừng để bị lừa gạt.

Tiểu Đào và anh Vương đều không nói gì, bọn họ chỉ nhìn Thạch Trường Canh đi ra khỏi phòng, mãi đến khi ba người Thạch Trường Canh, Hạ Thiên và Vân Thanh biến mất trong tầm mắt mới nhớ điện thoại báo cáo.
Thạch Trường Canh đa khỏi khách sạn, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi hít vào một hơi thật sâu. Một tháng sau hắn mới có được tự do, nhưng hắn không ngờ phương pháp có được tự do của mình lại như vậy.

- Chú Thạch, chúng ta về nhà trước, Thuần Thuần luôn nghĩ về chú.

Vân Thanh mở miệng nói, tuy nàng cảm thấy sau này thế nào cũng có phiền toái, nhưng bây giờ nàng lại không quan tâm nhiều.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, hơn một tháng không gặp con gái, thật ra trong lòng đã rất mong muốn được thấy con. Nếu là trước đó hắn sợ rằng con mình sẽ nhảy lầu, nếu không phải trước đó có sự xuất hiện của Vân Thanh, đồng thời hai bên lại quen biết nhau, thì một tháng qua hắn thật sự khó thể gắng gượng được.
Mười phút sau, Vân Thanh lái xe chở Thạch Trường Canh và Hạ Thiên về đến khu dân cư Kim Thái, cuối cùng Thạch Trường Canh cũng được gặp Thạch Thuần sau một tháng xa cách.

- Ba ba!

Khi thấy Thạch Trường Canh thì Thạch Thuần tất nhiên sẽ cực kỳ vui vẻ, mà Thạch Trường Canh cũng ôm chặt con gái. Hơn một tháng hắn không cung khai thật ra cũng vì con gái mà thôi, vì hắn biết nếu mình khai sẽ chẳng thể từ trong nhà giam đi ra, sợ rằng cả đời này sẽ không được gặp con. Vì vậy hắn tiếp tục cứng nhắc, như vậy sẽ có khả năng được gặp con gái, nếu khai thì chẳng còn gì cả.
Vân Thanh kéo Hạ Thiên vào phòng ngủ, nàng tạm thời không quấy rầy hai cha con Thạch Trường Canh, bọn họ vừa gặp mặt, cần có chút thời gian.

- Như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Vân Thanh có chút lo lắng.

- Chị Vân Thanh, chị yên tâm, tôi không có vấn đề gì.

Hạ Thiên lại tin tưởng mười phần:

- Hôm qua tôi đã đưa Dao Dao từ trại giam đi ra, cũng chẳng phải không có gì sao?

Hạ Thiên nói đến Sở Dao thì chợt nhớ ra:

- Đúng rồi, không biết vợ Dao Dao và vợ tóc vàng đã tỉnh ngủ chưa, tôi phải điện thoại hỏi thăm mới được.

Trước tiên Hạ Thiên điện thoại cho Mộc Hàm, hắn buồn bực phát hiện nàng đã về thủ đô, trước khi đi rõ ràng không điện thoại cho hắn.

- Vợ, sao chị lại lén quay về thủ đô?

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- Chồng, không phải là lén quay về, phía thủ đô có chuyện, hơn nữa cậu cũng vừa quay về Giang Hải, cũng không có thời gian theo tôi, vì vậy tôi phải quay về.

Mộc Hàm nũng nịu giải thích trong điện thoại.

- Tôi mặc kệ có thời gian cùng chị hay không, lần sau không cho phép chị lén trốn đi, nếu không tôi sẽ đánh mông.

Hạ Thiên cảnh cáo Mộc Hàm.

- Ừ, chồng, biết rồi.

Mộc Hàm khẽ đáp, Hạ Thiên nói như vậy không làm cho nàng mất hứng, thậm chí còn vui vẻ hơn.
Sau khi điện thoại cho Mộc Hàm thì Hạ Thiên lại gọi cho Sở Dao, sau đó hắn phát hiện nàng thật sự có thể ngủ, bây giờ vẫn còn mơ màng trên giường.

- Chồng, người ta ở trại tạm giam không được ngủ ngon, bây giờ muốn ngủ thêm cho sướng, không nghe điện thoại của anh nữa, em tiếp tục ngủ...

Sở Dao mơ màng nói một câu rồi cúp điện thoại.

- Đã ngủ lâu như vậy rồi, nếu tiếp tục thì sợ rằng sẽ biến thành heo.

Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn lại điện thoại cho Sở Dao, muốn đánh thức nàng. Nhưng lúc này hắn không thể gọi đi, vì có người gọi đến.
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn không đợi đối phương mở miệng mà chủ động hỏi:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị ở đâu vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.