Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 905: Độc dược tôi cũng ăn





- Nhìn qua là biết lừa đảo, nói cái gì là rất đói, có được tiền cũng không đi mua thức ăn.

Hạ Thiên bất mãn nói một câu.

- Được rồi, đừng so đo những chuyện như vậy, dù là nguyên nhân gì, một đứa bé ăn mặc phong phanh đến đây ăn xin giữa trời lạnh cũng rất đáng thương.

Lãnh Băng Băng kéo tay Hạ Thiên tiếp tục đi về phía trước:

- Mười đồng tiền mà thôi, để ý làm gì?

Hạ Thiên không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình dạo phố của Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn không so đo chuyện này. Hắn kéo Lãnh Băng Băng đi về phía trước vài trăm mét, hai người đến siêu thị.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn mua cái gì?

Hạ Thiên hỏi.

- Chờ tôi mua cậu sẽ biết.

Lãnh Băng Băng không lập tức nói cho Hạ Thiên, chỉ để hắn phụ đẩy xe, thỉnh thoảng ném ít đồ vào, nhưng phần lớn là thức ăn, đồ ăn vặt, hoa quả. Cuối cùng nàng còn mua vài món ăn khác để chất đầy một xe, cuối cùng coi như chấm dứt hoạt động mua sắm lần này.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn làm cơm sao?

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, cảnh sát tỷ tỷ có lẽ đang muốn xuống bếp.

- Tôi không thể làm cơm sao?

Lãnh Băng Băng hỏi ngược lại một câu.

- Tất nhiên là có thể.

Hạ Thiên vội vàng trả lời, trong lòng thầm nghĩ, hắn thật sự còn chưa được dùng cơm cảnh sát tỷ tỷ tự nấu.

- Tài nấu nướng của tôi không được tốt, cơm không thể ăn được cũng đừng trách.

Lãnh Băng Băng còn nói thêm.

- Không sao, tôi cũng không có yêu cầu quá cao.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:

- Chỉ cần cảnh sát tỷ tỷ tự làm, tôi nhất định sẽ ăn.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, trong ánh mắt lại có chút dịu dàng:

- Tôi làm chất độc cậu cũng ăn sao?

- Tất nhiên, độc cũng ăn.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

- Chỉ biết nói bậy.

Lãnh Băng Băng khẽ hừ một tiếng:

- Cậu không sợ bị độc chết à?

- Không sợ.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Cảnh sát tỷ tỷ, không ai có thể đầu độc tôi chết đi được.

Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, thì ra lưu manh này không sợ bị độc chết, hèn gì chất độc cũng dám ăn.

- Yên tâm đi, tài nấu nướng của tôi tuy không được tốt lắm nhưng cũng không tạo nên độc dược.

Lãnh Băng Băng nói thầm một câu, sau đó nàng trả tiền và đưa bốn năm túi lớn nhỏ cho Hạ Thiên:

- Cậu xách đi.

Hạ Thiên nhận lấy tất cả, sau đó hắn nghiêm trang hỏi:

- Cảnh sát tỷ tỷ, còn có gì cần cầm nữa không?

- Cậu không thấy gì sao?

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là không còn gì để nói:

- Tất cả đều đưa cho cậu, còn gì nữa mà cầm?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không ngại ôm chị đi luôn.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Cậu nói gì vậy?

Lãnh Băng Băng có chút buồn bực, vì sao hắn nói mà nàng không hiểu.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi có thể ôm chị về nhà.

Hạ Thiên chăm chú giải thích lại.
Lãnh Băng Băng chợt không biết nói gì, thì ra người này có ý như vậy.

- Tôi cũng không phải trẻ lên ba, sẽ tự mình đi được.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, nói đến đi nàng mới không tự giác nhớ đến kinh nghiệm chạy hết tốc lực đến cục công an thành phố lúc vừa rồi. Nàng nhớ vài tháng trước cảm thấy tốc độ của Hạ Thiên vượt qua phạm trù nhân loại, nhưng bây giờ nàng cũng có năng lực như vậy, tốc độ của nàng hôm nay hình như không chậm hơn so với Hạ Thiên trước kia.

- Cảnh sát tỷ tỷ, khi ba tuổi tôi đã biết đi lâu rồi, nhưng lớn lên chưa nhất định phải đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên.
Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra xem và không khỏi lầm bầm một câu:

- Hoàng An Bình điện thoại đến, có thể sẽ nói về chuyện cậu vừa đánh cục trưởng Bì.

- Hoàng An Bình, có chuyện gì?

Lãnh Băng Băng nhận điện thoại rồi trực tiếp hỏi.

- Lãnh Băng Băng, tôi nghe nói Hạ Thiên thật ra có thân phận đặc thù, quyền hạn rất cao, có phải thật không?

Hoàng An Bình trực tiếp nói ra vấn đề.

- Thật sự, làm sao vậy?

Lãnh Băng Băng hỏi.

- Cục trưởng Bì mới đến nhận chức hình như bị người ta ám hại, người ta nói cho anh ấy biết Hạ Thiên là đầu não thế lực tội phạm, nhiệm vụ của anh ấy là đến đây bài trừ Hạ Thiên. Nhưng vừa rồi tôi đã giải thích một lượt, anh ấy cũng ý thức được vấn đề.

Hoàng An Bình nhanh chóng nói:

- Thật ra cục trưởng Bì là người khá tốt, có tinh thần trọng nghĩa, vì vậy tôi thấy nếu Hạ Thiên có thân phận khác thì không bằng nói rõ với cục trưởng Bì, như vậy anh ấy sẽ không nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.

- Tôi hiểu ý anh, như vậy cũng được, tôi sẽ để anh trực tiếp can thiệp với cục trưởng Bì.

Lãnh Băng Băng lại rất tán thành lời nói của Hoàng An Bình, nàng không h vọng có người gây khó dễ cho Hạ Thiên. Vì nếu như vậy thì Hạ Thiên sẽ thường gây ra chuyện lớn bằng trời, nàng không hy vọng tình cảnh như vậy xảy ra.

- Được rồi, làm phiền cô.

Hoàng An Bình cũng không nhiều lời với Lãnh Băng Băng, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn biết rõ Hạ Thiên có hơn phân nửa là ở bên cạnh, trò chuyện quá lâu sẽ làm đối phương bất mãn.

- Cục trưởng Bì kia quả nhiên quá ngu.

Hạ Thiên lúc này nói một câu.

- Được rồi, cậu cần gì quan tâm người ta có ngu hay không?

Lãnh Băng Băng không biết nói gì hơn, cả ngày tên này đều mắng người ta là ngu, không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng hắn ngu mà không biết.
Hai người chậm rãi đi trên đường, đến năm giờ rưỡi thì bọn họ về đến nhà Lãnh Băng Băng. Trên đường đi Lãnh Băng Băng đã điện thoại cho Mộc Hàm, bây giờ nàng xem như rất quen thuộc Mộc Hàm, vì vậy quyết định để Mộc Hàm ở thủ đô nói rõ thân phận của Hạ Thiên cho Bì Chí Mẫn.

- Tôi đi nấu cơm, cậu xem tivi đi.

Sau khi vào nhà thì Lãnh Băng Băng nói với Hạ Thiên một câu, nàng xách túi lớn bọc nhỏ vào bếp, bắt đầu tự tay nấu cơm tối cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngồi xuống ghế xem phim cáo vài cừu, xem anh em siêu nhân, xem phim người máy, cuối cùng không chịu được phải đi vào phòng bếp.
Nhưng còn chưa kịp đi vào thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên lấy ra xem, hắn phát hiện người gọi đến là Tống Ngọc Mị, vì vậy nhận điện thoại.

- Vợ Mị Mị, chị đang ở đâu vậy?

Hạ Thiên mở miệng hỏi, bây giờ chị không sao đấy chứ?

- Tôi ở thủ đô, sức khỏe tốt.

Âm thanh của Tống Ngọc Mị từ bên kia truyền đến, nhưng khi vào tai Hạ Thiên thì có chút lạ lẫm, tuy hắn có thể xác định đó là âm thanh của nàng nhưng vẫn thấy khác biệt.

- À, vợ Mị Mị, khi nào chị đến Giang Hải? Lần trước tôi đồng ý đi dạo với chị, nhưng tôi ra nước ngoài làm trễ nãi thời gian, bây giờ mới quay về.

Hạ Thiên giải thích một câu.

- Cậu về là tốt.

Giọng điệu của Tống Ngọc Mị có chút trong trẻo và lạnh lùng:

- Tôi sẽ đến Giang Hải, khi đó tôi sẽ tìm cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.