- Băng Băng, chị của mẹ chị* sẽ đến.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt đau khổ, hắn thật sự rất bức bối, sao hắn lại xui xẻo như vậy?
(*: Kinh nguyệt)
- Cậu nói lung tung tôi sẽ tức giận, mẹ tôi làm gì có chị...
Lãnh Băng Băng nổi giận, nhưng nàng nói đến đây thì chợt có phản ứng:
- Cái gì? Cậu...Cậu nói "cái kia" sẽ sắp đến?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Tôi thấy...Tôi không nên ở lại.
Lãnh Băng Băng chợt dở khóc dở cười, nàng coi như biết rõ vì sao bộ dạng Hạ Thiên rất bức bối, đàn ông mà gặp phải chuyện này thì sẽ cực kỳ khó hiểu.
Trong lòng Lãnh Băng Băng cũng có chút tức giận, lưu manh này thích nói lòng vòng, cái gì là chị của mẹ sắp đến, không thể nói
"kỳ kinh" của nàng sắp đến được sao? Phụ nữ mỗi tháng đều có một ngày như vậy, kinh nguyệt đến là bình thường.
Lãnh Băng Băng cũng tính toán lại thời gian, quả thật chính là những ngày này, mà Hạ Thiên là thần y, vì vậy nàng cũng tin tưởng hắn. Tuy bây giờ nàng còn chưa cảm giác được nhưng phần hông của nàng đã rất mỏi, có lẽ lát nữa sẽ đến.
- Được rồi, đừng buồn bực, cậu không thể đợi thêm vài ngày nữa được sao?
Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn sao lại cứ như vậy? Giống như con nít không bằng.
- Băng Băng, tôi phải đến huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên vẫn rất bức bối.
- Lại phải đi sao?
Lãnh Băng Băng chợt ngây người.
- Đúng vậy, Tiểu Kiều đã đến trước, tôi vốn chuẩn bị đợi vài ngày, nhưng xem ra ngày mai nên đi.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, dựa theo kế hoạch thì đêm nay hắn ăn sạch cảnh sát tỷ tỷ sẽ đợi thêm vài ngày nữa. Nhưng bây giờ cảnh sát tỷ tỷ đã không thể ăn, vài ngày sau cũng không thể, hắn chẳng thể nào chờ dược, nếu đã như vậy thì hắn nên đến huyện Mộc Dương cùng đoàn tụ với Kiều Tiểu Kiều.
- Như vậy cũng được, cậu nên đi sớm.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:
- Nhưng huyện Mộc Dương cũng không cách quá xa nơi đây, chạy xe chỉ mất ba giờ, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể quay về.
Lãnh Băng Băng vừa nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, nàng vội vàng nói một câu:
- Trước tiên tôi đi toilet, à, cậu cũng nên đi thôi.
Lãnh Băng Băng vội vàng vào toilet, rõ ràng thứ kia đã đến, y thuật của lưu manh quá chuẩn.
Tuy phụ nữ khi đến những thời điểm này cũng hy vọng được cùng đàn ông, nhưng Lãnh Băng Băng cảm thấy nên bỏ qua, nàng cảm thấy đó thật sự là tra tấn với. Nếu Hạ Thiên ngủ lại vào lúc này, nằm gần bên cạnh một đại mỹ nữa mà không được ăn, điều này thật sự là tra tấn, vì vậy nên thả hắn đến với người phụ nữ khác cho rồi.
Buổi tối hạ thiên tất nhiên sẽ đến nhà Vân Thanh, có thân thể trưởng thành của Vân Thanh làm giải khuyến khích, hắn cũng nhanh chóng không còn quá nhiều cảm giác bực bội. Sáng ngày hôm sau hai người thức dậy sớm, sau đó cùng nhau chạy về huyện Mộc Dương.
Lúc này cũng chỉ có hai người Vân Thanh đi, vì trước đó Thạch Trường Canh đã đưa Thạch Thuần và Vân Tú Mai về huyện Mộc Dương, còn Vân Tiểu Đông lại bị Vân Thanh bắt ở lại thành phố Giang Hải.
Lần này vì sự kiện Thạch Trường Canh mà Vân Thanh ý thức được một vấn đề, đó là không có mấy người vượt qua lực ảnh hưởng của người đàn ông của mình ở thành phố Giang Hải.
Vân Thanh vì muốn gặp mặt Thạch Trường Canh một lần mà chạy đến văn phòng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy rất nhiều lần, nhưng nàng không được như ước nguyện. Cuối cùng Hạ Thiên trực tiếp đến đưa Thạch Trường Canh đi, sự việc không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tất nhiên Thạch Trường Canh không phải hoàn toàn không có việc gì, nhưng sau khi được Hạ Thiên đưa ra thì có người đến tìm và lén đạt thành hiệp nghị với hắn. Nội dung của hiệp nghị rất đơn giản, đó chính là ủy ban kỷ luật sẽ không tiếp tục điều tra về Thạch Trường Canh, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải từ bỏ tất cả chức vụ hiện tại, sau đó bàn giao công tác và xin nghỉ hưu sớm.
Dù xét theo phương diện nào đó thì Thạch Trường Canh rõ ràng là mất đi tất cả, nhưng hắn thấy đây là kết quả tốt nhất, hắn sẽ không phải ngồi tù, có thể cùng sống với con gái, tự tay nuôi dưỡng con nên người, mỗi tháng còn có lương hưu. Điều duy nhất cảm thấy tiếc nuối chỉ là mất đi quyền lực mà thôi.
Nhưng Thạch Trường Canh cũng không ngại, trước kia hắn không ngừng bò cao chỉ vì muốn có quyền lực để bảo vệ một người nào đó, cũng chính là Vân Phương, mẹ của Vân Thanh. Sau khi Vân Phương chết đi thì hắn vẫn không nỡ buông tha quyền lực, vì hắn còn phải bảo vệ con, nhưng bây giờ hắn cảm thấy đã không cần.
Không phải con gái của Thạch Trường Canh không cần được bảo vệ nữa, chẳng qua bây giờ con bé có chị bảo vệ, dù hắn mất đi quyền lực nhưng con gái vẫn không sao. Sau khi hắn được Hạ Thiên đưa ra khỏi ủy ban kỷ luật thì càng vững tin vào điều này.
- Chồng, tôi đã định sau này không còn làm nghiệp vụ luật sư, tôi sẽ mở một công ty xây dựng, sau này sẽ phát triển ở huyện Mộc Dương, cậu cảm thấy có được không?
Vân Thanh vừa lái xe vừa hỏi Hạ Thiên.
- Tất nhiên là được, huyện Mộc Dương cũng rất tốt, gần Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến với vấn đề này, sau đó hắn còn bổ sung thêm một câu:
- Nhưng, chị Vân Thanh, chờ đến khi chúng ta xây nhà ở thành phố Giang Hải, chị cũng phải đến đó ở. Tất nhiên chuyện đi lại cũng không có vấn đề, Tiền Đa Đa hình như đã mua trực thăng, từ Giang Hải đến Mộc Dương rất gần.
Hạ Thiên gần đây cũng không quan tâm đến chuyện nhà cửa, mà Tiền Đa Đa không tìm đến hắn thì chắc chắn không có vấn đề, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần nhà xây xong thì hắn sẽ trực tiếp đến nghiệm thu.
- Không xong, sao sương mù dày đặc thế này?
Vân Thanh không khỏi nhíu mày, khi ra khỏi nhà thì còn chưa thấy sương, mặt trời cũng còn chưa mọc. Nào ngờ đi được một lúc thì sương mù bắt đầu túa ra, hơn nữa càng lúc càng dày, vì vậy mà Vân Thanh không khỏi giảm bớt tốc độ, nàng cũng không muốn xảy ra tai nạn.
- Chị Vân Thanh, không sao, tôi có thể thấy rất rõ, khi nào có xe tôi sẽ nói cho chị biết.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vnVân Thanh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì an tâm hơn, vì từ Giang Hải đến Mộc Dương phần lớn cũng không có nhiều xe, hơn nữa lại là đường cao tốc, tỷ lệ phát sinh tai nạn là rất nhỏ.
Nhưng Vân Thanh có lẽ đã quá lạc quan, khi nàng chạy được nửa giờ thì Hạ Thiên đột nhiên nói:
- Chị Vân Thanh, phía trước kẹt xe, hình như có tai nạn, đường bị chặn.
Hạ Thiên lại an ủi một câu:
- Nhưng không sao, tôi sẽ đi lên mở đường, chúng ta có thể đi qua ngay.
Hạ Thiên đã có kinh nghiệm với sự việc thế này, vì vậy hắn quyết định dùng phương án dọn dẹp lòng lề đường.