Hạ Thiên vừa mới nói như vậy thì Vân Thanh lập tức nghĩ ra, trách không được cảm thấy quen mắt, đây không phải là người đàn ông gầy gò nghe điện thoại đến mức thiếu chút nữa tông vào xe nàng sao? Nếu không phải lúc đó ở bên cạnh có Hạ Thiên thì xe của nàng sẽ bị tông hư hại, mà sợ rằng người đàn ông kia đã sớm di cư vào bệnh viện, sợ rằng không thể nào có cơ hội ra đây phơi nắng, cũng sẽ không bị người phụ nữ kia mắng.
Lúc này người phụ nữ lớn tiếng quát:
- Vũ Tiêu, tôi đã nói với anh rất rõ ràng, chúng ta đã chia tay, anh là một người đàn ông, đừng mặt dày mày dạn chây lỳ như vậy được không?
- Tiểu My, anh rốt cuộc có gì không tốt, anh có thể sửa?
Tên đàn ông bi kịch đeo kính tên là Vũ Tiêu khẽ hạ giọng cầu xin, bắt đầu trình diễn vở kịch nam nữ chia tay thông thường.
- Anh chẳng có gì tốt, nên cải tạo lại tất cả.
Người phụ nữ tên là Tiểu Mi hung hăng hất tay vứt Vũ Tiêu sang một bên, sau đó nàng xoay người bỏ đi.
Vũ Tiêu lập tức đuổi theo, nhưng hắn vừa chạy được vài bước thì Tiểu Mi lập tức quay đầu dùng giọng giận dữ nói:
- Vũ Tiêu, tôi cảnh cáo anh, nếu anh tiếp tục đi theo, tôi sẽ báo cảnh sát.
Vũ Tiêu nghe nói như vậy thì không khỏi dừng lại, mà Tiểu Mi kia bước đi nhanh hơn, nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh quảng trường, tiến vào trong một chiếc xe rồi nhanh chóng bỏ đi. Vũ Tiêu lúc này mới kịp phản ứng, hắn cũng nhanh chóng chạy đến xe của mình rồi đuổi theo.
- Lại là một tên đáng thương, người phụ nữ kia đã chạy theo người khác.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Vân Thanh cũng có chút đồng tình với Vũ Tiêu kia, nàng thấy người phụ nữ kia sợ rằng đã thay đổi, chỉ sợ dùng tám con ngựa cũng khó kéo trở lại.
Năm người lớn và một cô bé Thạch Thuần chơi đùa trên quảng trường, cuối cùng chỉ có mỗi cô bé Thạch Thuần vui sướng. Tất nhiên đám người Vân Thanh thấy cô bé vui vẻ thì cũng vui lây, người duy nhất cảm thấy nhàm chán chính là Hạ Thiên, cũng may Thạch Thuần chỉ chơi chừng một giờ thì rời khỏi quảng trường về nhà.
Nhưng vì bọn họ không chạy xe đến nên đi từ quảng trường về nhà mất gần nửa giờ, đến khi quay về đến biệt thự của Thạch Trường Canh ở bên cạnh bờ sông thì mọi người chợt phát hiện có một chiếc xe mới tinh dừng trước cổng.
Khi đoàn người Thạch Trường Canh về đến trước cổng thì cửa chiếc xe mới tinh mở ra, một người đàn ông trung niên từ trong xe chui ra. Người đàn ông trung niên này nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã, dáng người trung đẳng, không mập không gầy, mặc thường phục, có vẻ rất phổ thông.
- Cục trưởng Thạch, đưa con gái đi chơi sao?
Người đàn ông trung niên dùng vẻ mặt tươi cười chào hỏi Thạch Trường Canh, bộ dạng rất khách khí.
Người đàn ông trung niên không đợi Thạch Trường Canh đáp lời, hắn tiếp tục dùng ánh mắt hòa nhã nhìn Thạch Thuần:
- Thuần Thuần, nghe nói cháu đã hết bệnh?
- Đúng vậy, chú Chu, anh rể đã chữa hết bệnh cho cháu.
Thạch Thuần trả lời, rõ ràng nàng biết về người đàn ông trung niên này.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cục trưởng Thạch, chúc mừng anh, bệnh tình của Thuần Thuần cuối cùng cũng tốt, anh nên yên tâm được rồi.
Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Thạch Trường Canh, hắn cười ha hả nói.
- Cục trưởng Chu, anh xưng hô như vậy tôi cũng không dám nhận.
Thạch Trường Canh cười nhạt một tiếng:
- Anh chỉ cần gọi tôi là anh Thạch, tôi sẽ cảm thấy có mặt mũi lắm rồi.
Vân Thanh và Hạ Thiên cũng không nhận ra người đàn ông trung niên kia, nhưng rõ ràng đám người Thạch Trường Canh và Thạch Tiểu Hổ lại có vẻ rất quen thuộc đối phương, vì người này chính là Chu Hậu Sinh, bây giờ là cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương. Hơn một tháng trước Chu Hậu Sinh chính là thủ hạ trực tiếp của Thạch Trường Canh, là phó cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương. Nói cách khác bây giờ Chu Hậu Sinh là thế thân cho vị trí của Thạch Trường Canh, tất nhiên vị trí bí thư tư pháp của Thạch Trường Canh cũng bị một người khác thay thế.
Tuy Thạch Trường Canh mới trở lại huyện Mộc Dương được vài ngày nhưng cũng biết sơ lược tình huống, lại càng hiểu rõ tình huống của Chu Hậu Sinh. Đừng nhìn vào bộ dạng hào hoa phong nhã, khí chất nhã nhặn của Chu Hậu Sinh mà tưởng lầm, người này rất độc, trước đó Thạch Trường Canh biết rõ Chu Hậu Sinh sẽ thay thế cho vị trí của mình bất cứ lúc nào nhưng không làm gì đối phương, đơn giản vì Chu Hậu Sinh làm việc có thủ đoạn, dù sao trước đó Thạch Trường Canh có thể chặn họng Chu Hậu Sinh, như vậy không bằng sử dụng người này để làm việc.
Nhưng bây giờ Thạch Trường Canh đã là một người bình thường, mà Chu Hậu Sinh là cục trưởng cục công an huyện, địa vị hai bên cách biệt một trời một vực. Thạch Trường Canh bụng bảo dạ biết rõ, dù Chu Hậu Sinh khách khí với mình nhưng trong lòng rõ ràng không quá quan tâm.
Sau khi Thạch Trường Canh trở lại huyện Mộc Dương thì đây là lần đầu tiên Chu Hậu Sinh đến thăm hỏi, hơn nữa Thạch Trường Canh thấy điều này cũng chưa chắc là chuyện gì tốt.
- Cục trưởng Thanh, anh đã từng là cục trưởng Thạch, dù thế nào thì anh cũng là cục trưởng Thạch của tôi.
Nụ cười của Chu Hậu Sinh vẫn rất sáng lạn:
- Nhưng cách xưng hô cục trưởng Chu của anh làm tôi không dám.
- Cục trưởng Chu cứ khiêm tốn, bây giờ anh là cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương, sao lại không dám?
Thạch Trường Canh dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Không biết cục trưởng Chu đến chỗ tôi có gì cần căn dặn?
- Cục trưởng Thạch, tôi nào dám ra chỉ thị cho anh?
Nụ cười trên mặt Chu Hậu Sinh chợt thu lại:
- Thật ra tôi đến đây cũng chỉ vì có một ý nguyện muốn nói với Cục trưởng Thạch, hy vọng cục trưởng Thạch có thể cho Tiểu Lãng nhà chúng tôi một con đường sống.
Vẻ mặt Thạch Trường Canh chợt biến đổi:
- Cục trưởng Chu, anh nói lời này có vẻ nghiêm trọng, tôi nghe sao không hiểu? Từ khi tôi về huyện Mộc Dương, tôi chưa từng thấy Tiểu Lãng nhà anh, lời này từ đâu đến?
- Cục trưởng Thạch, anh cần gì phải hồ đồ? Tiểu Lãng bây giờ đang nằm trong bệnh viện, nếu cục trưởng Thạch không tin, sao không cùng tôi đi xem.
Giọng điệu của Chu Hậu Sinh có vẻ hơi lạnh:
- Tôi chỉ có một đứa con trai, tôi nghĩ cục trưởng Thạch cũng hiểu sự coi trọng của tôi.
- Cục trưởng Chu, tôi thấy anh đã hiểu lầm, nếu con anh thật sự vào bệnh viện, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Thạch Trường Canh lúc này đã hiểu, thì ra Chu Hậu Sinh đến đây để hung sư vấn tội.
- Cục trưởng Thạch, anh nói xem, Hạ Thiên đả thương Tiểu Lãng nhà tôi, điều này không có liên quan gì đến anh sao?
Chu Hậu Sinh dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Hạ Thiên sao?
Thạch Trường Canh chợt sững sờ, hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên, vì vậy mà có chút mê hoặc. Theo hắn được biết thì không phải Hạ Thiên vừa đến huyện Mộc Dương sao? Mới như vậy đã đánh người rồi à?
- À, ông chính là cục trưởng Chu mà Trịnh Đông Thăng kia nhắc đến sao?
Hạ Thiên nói một câu:
- Này, đứa con ngu như heo của ông là tôi đánh, Trịnh Đông Thăng ngu ngốc cũng bị tôi đánh, bây giờ ông đến tận cửa, có phải cũng muốn bị đòn không?
Đám người Thạch Trường Canh nghe được những lời này của Hạ Thiên thì chợt ngây người, mà Chu Hậu Sinh thì cực kỳ tức giận:
- Cậu là Hạ Thiên?