- Con bà mày, làm cho con bà mày ấy.
Vân Chí Quang tức giận thầm mắng một câu nhưng ngoài mặt lại tươi cười:
- Anh Ngưu, điều này đúng là không được, đó là chị em, chị ấy đã lập gia đình, anh rể của em cũng ngồi bên cạnh. Nếu không thì thế này, chút nữa chúng ta đến Đại Phú Hào, nghe nói chỗ đó có hàng mới, đảm bảo anh thỏa mãn.
- Chú Chí Quang, chú nói như vậy là không đúng, nhà chú chỉ có duy nhất một đứa con trai là chú, chú làm gì có chị?
Ngưu Đại Căn lập tức mất hứng.
- Anh Ngưu, đó là chị của em, là chị họ, dù là chị họ nhưng thân như chị ruột. Nếu em thật sự làm điều gì không tốt với chị mình, như vậy còn là người sao?
Vân Chí Quang vội vàng nói.
- Chú nói vậy có ý gì? Cho chị chú theo anh, chú không phải là người sao? Anh Ngưu đây không có tiền à?
Ngưu Đại Căn càng mất vui, cũng tỉnh hơn một chút, nói chuyện không còn lắp bắp:
- Chú Chí Quang, bây giờ anh hỏi chú một câu, chú có coi anh là anh em không? Nếu là anh em thì phải giúp anh bắt gái.
- Anh Ngưu, em xem anh là đại ca, nhưng anh là anh em của em, như vậy cũng đừng ép em làm những chuyện không có tính người như vậy.
Vân Chí Quang cảm thấy mình không phải là người tốt, nhưng hắn không phải kẻ bán đứng chị mình, điều này hắn làm không được.
- Hừ, ông gọi chú làm em là nể mặt lắm rồi, chú không nể mặt anh sao?
Ngưu Đại Căn đột nhiên vỗ bàn, hắn mắng lớn:
- Chỉ là một con đàn bà mà chú ra sức khước từ, bây giờ anh nói cho chú biết, chú phải thu phục cho anh, như vậy anh sẽ giao tất cả công trình cho chú, nếu chú làm không được, ngày mai chú mang người của mình cút đi.
- Anh Ngưu, đừng kích động, đừng kích động...
Một người đàn ông khác ngồi uống rượu cùng bàn với Ngưu Đại Căn chợt mở miệng khuyên bảo, Vân Chí Quang cũng không nhận ra đối phương, nhưng Ngưu Đại Căn nói đây là trưởng phòng Vương phòng giao thông. Lúc này trưởng phòng Vương khuyên Ngưu Đại Căn một câu rồi quay đầu nhìn Vân Chí Quang, hắn dùng giọng trách móc nói:
- Này tiểu tử, sao cậu không hiểu chuyện như vậy? Chỉ là một con đàn bà mà thôi, cậu cần gì phải...
- Mẹ mày mới không hiểu chuyện, vì vậy mới đẻ ra loại khốn nạn như mày.
Vân Chí Quang cũng đột nhiên bùng nổ:
- Ông đếch nhịn được nũa, hai đứa chúng mày chẳng phải chỉ là một đứa có tiền một đứa có quyền thôi sao? Ông chẳng phải chỉ nhận chút công trình trong tay chúng mày thôi sao? Hừ, dám có ý đồ bất chính với chị ông, đừng nghĩ ông sợ chúng mày, cùng lắm thì đếch cần tiền.
Vân Chí Quang định nghĩ sẽ ẩn nhẫn nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nếu là trước kia có người nói Vân Thanh như vậy thì hắn sẽ chưa đến mức tức giận như bây giờ, nhưng bây giờ hắn đã quá cảm kích chị họ của mình, thật sự coi nàng là chị ruột, Ngưu Đại Căn lại mắng chị hắn, tất nhiên hắn sẽ bộc phát. Khốn nổi vừa rồi tên trưởng phòng Vương lại nói hắn không hiểu chuyện, cuối cùng hắn khó nhịn được, trực tiếp mắng xối xả lên đầu đối phương, mắng xong cũng không thèm ở lại mà đi về phía bàn Vân Thanh.
- Được, tiểu tử này không biết xấu hổ sao? Để xem sau này ông làm chúng mày khổ chết như thế nào. Tao đã nói rồi, sau này mày đừng hòng làm ăn gì ở đất Mộc Dương này, ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể...
Ngưu Đại Căn bây giờ cũng không quan tâm đây là nơi nào, hắn công khai uy hiếp Vân Chí Quang.
Trong quán lẩu có không ít người, nhưng không ai nói gì, chỉ biết xem náo nhiệt.
Nhưng Ngưu Đại Căn còn chưa nói dứt lời thì thân thể chợt nghiêng rồi ngã lăn xuống đất.
- Anh Ngưu, anh làm sao vậy? Này, anh tỉnh...
Trưởng phòng Vương ngồi xổm xuống xem xét tình hình của Ngưu Đại Căn, nhưng hắn vừa nói xong thì nghiêng người ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lần này thì nhân viên phục vụ quán lẩu bắt đầu kinh hoàng.
- Ông chủ, ông chủ, không tốt rồi.
Một nhân viên phục vụ lớn tiếng hô lên.
Ông chủ quán rượu lập tức đi đến, hắn cúi đầu nhìn, sau đó lớn tiếng nói:
- Không có gì, đừng lo, uống rượu say quá mà thôi, mọi người cứ tiếp tục ăn uống.
Mọi người nghe ông chủ quán nói như vậy thì cũng bình tâm hơn, uống say ngất đi là bình thường, uống rượu ngủ trên đất cũng không có gì là lạ. Lúc này ông chủ quán nhanh chóng kêu vài người đưa hai người này ra ngoài, khi hai tên kia được đưa đi thì quán rượu khôi phục như thường.
- Hừ, hai thằng khốn nạn, tốt nhất là uống chết luôn đi.
Vân Chí Quang căm giận mắng một câu, sau đó hắn cầm bình rượu trên bàn chuẩn bị rót ra ly. Bây giờ hắn rất bức bối, có được chút mối làm ăn thì bây giờ lại mất đi, muốn làm việc đàng hoàng sao khó khăn như vậy?
Nhưng khi cầm chai rượu thì Vân Chí Quang phát hiện bên trong trống không, trong lòng cảm thấy kỳ quái, sao trên bàn có vỏ chai rượu? Trước đó hắn nào có gọi rượu?
Vân Chí Quang nhìn quanh, hắn thấy không phải chỉ có một chai, rõ ràng có năm chai rượu.
- Chị, rượu này, có chuyện gì đây?
Vân Chí Quang không nhịn được phải hỏi.
- Chồng chị uống.
Vân Thanh trả lời, sau đó nàng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Thiên, sau đó khẽ hỏi:
- Chồng, cậu không sao đấy chứ? Sao cậu uống nhiều như vậy?
Dương Mẫn ở bên cạnh không khỏi trợn mắt há mồm, vì nàng thấy Hạ Thiên gọi nhân viên phục vụ đưa ra năm chai rượu đế, sau đó uống một hơi hết sạch, giống như uống nước. Điều này làm cho nàng cảm thấy khó tưởng, đừng nói là uống rượu, dù là uống nước ngọt cũng không thể được nhiều như vậy.
- Không có gì, giống như uống nước thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chồng, đây là rượu, sao lại giống nước? Uống nhiều sẽ trúng độc.
Vân Thanh không khỏi nói, tuy nàng biết chồng mình lợi hại, nhưng cũng không nên uống như vậy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chị Vân Thanh, tôi uống rượu sẽ không trúng độc cồn.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Còn nữa, tôi nói cho chị biết một bí mật, thật ra rượu tôi uống vừa rồi bây giờ đã thành nước rồi.
- Tôi không tin.
Vân Thanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Vậy cồn bên trong đi đâu rồi?
- Cồn thì chuyển sang người hai tên ngốc kia.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Hai tên khốn kia không biết sống chết, dám có ý với vợ tôi, tôi phải xử lý bọn họ.
Vân Thanh chợt sững sờ, nàng khẽ hạ giọng:
- Chồng, cậu nói, Ngưu Đại Căn đột nhiên té xuống đất, là cậu làm sao?
Vân Chí Quang có hơi ngẩn ngơ, hèn gì hắn cảm thấy sự việc quá trùng hợp, thì ra vị anh rể lợi hại này âm thầm ra tay sao?