Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê

Chương 9:




“Ai, là ai dám ở trong viện đào một cái hố lớn như vậy hả?” Vương Hổ ngoài mạnh trong yếu giả vờ hét lên, ý đồ dời đi lực chú ý của Mộ Phi Phàm.
Bất quá chiêu này hiển nhiên là thất bại, bởi vì Mộ Phi Phàm khí định thần nhàn thản nhiên đáp “Là ta. Vốn định cho các hạ nhân ở trong này trồng một gốc cổ mộc trầm hương quý hiếm, nhưng mà hiện tại nó dường như có tác dụng tốt hơn.......” Y mỉm cười nhìn về phía Vương Hổ “À, tiểu lão hổ, ngươi nói xem, ở trong viện chúng ta đào thêm mấy cái hố to, mặt trên trải một tầng đất mỏng rồi rắc ít lá cây có được không?”
Vương Hổ nghe vậy mở to hai mắt “Cái đó không phải là hố bẫy sao, Mộ Phi Phàm, ngươi vì sao lại muốn ở trong phủ của mình bày hố bẫy, nơi này của ngươi đâu có mãnh thú để săn bắt đâu.”
Vừa dứt lời, Mộ Phi Phàm liền hừ lạnh nói “Sao lại không có? Trước mắt ta không phải có một lão hổ từng thời từng khắc đều chuẩn bị chạy trốn sao, nhưng lại là một lão hổ từng thời từng khắc đều chuẩn bị mang theo động vật để chạy trốn..... Ngươi nói phải hay không?”
Trên đầu Vương Hổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu nhìn nhìn mấy con động vật trong cái hố kia “Chuyện này..... Mộ Phi Phàm, ta..... ta vừa mới cứu ngươi nha, ngươi..... ngươi sẽ không..... nhỏ mọn như vậy..... cùng..... cùng ta tính toán mấy..... mấy con gà vịt tiên hạc đi?”
Làm sao bây giờ? Trốn đi không nói, còn trộm đồ trong phủ người ta, cuối cùng còn bị bắt ngay tại trận, không cam lòng nhất chính là hắn tự mình chui đầu ra.
“Là uyên ương, không phải vịt chết.” Mộ Phi Phàm lắc đầu cười, giờ phút này mà mình còn có tâm tình đùa giỡn.
Y một phen đem Vương Hổ ôm vào trong lòng ngực “Đáp ứng ta, sẽ không rời ta mà đi nữa được không? Ta có thể không đụng vào ngươi, nhưng ta không thể chịu được chuyện mất đi ngươi, tiểu lão hổ, ta không thể xem như không có chuyện gì mà thả ngươi tự do, nếu ngươi còn muốn chạy trốn, ta nhất định sẽ đem ngươi xích lại..... Không, xích là không xích nổi ngươi, ta sẽ thỉnh đạo sĩ hoặc hòa thượng lợi hại nhất đến đây, đem ngươi vĩnh viễn nhốt ở trong phủ này, cho ngươi mãi mãi cũng không rời khỏi ta.....”
Không đợi y nói xong, Vương Hổ đã sợ tới mức mặt trắng bệch “Mộ Phi Phàm, ta sẽ không rời ngươi mà đi, ngươi ngàn vạn lần không cần làm như vậy, a..... ta tuyệt đối không đi là được rồi phải không? Ô ô ô, trách không được Như Ngọc tỷ tỷ nói ngươi tâm ngoan thủ lạt, vậy mà ta còn ở trước mặt nàng nói ngươi là người tốt, ô ô ô.”
“Đã như vậy, vì sao còn muốn cứu ta? Tiểu lão hổ, ngươi có thật cam tâm ở lại nơi này không, chuyện ngươi vừa mới nói..... đều là sự thật chứ? Nếu là giả..... nếu như ngươi không cam tâm, vì sao còn chạy ra cứu ta? Ta chết rồi ngươi có thể tự do, gà vịt, uyên ương, tiên hạc này ngươi có thể mang đi hết, có rất nhiều nơi ở tốt, ngươi vì sao còn muốn cứu ta? Ngươi có biết, nếu ngươi không yêu ta, nếu có một ngày ngươi phải phi tiên, ta đây thà rằng ngươi không hiện thân, ta đây thà rằng làm cho ngươi cả đời này đều nhớ rõ, có một người tên là Mộ Phi Phàm, trước lúc chết y còn vì hỉ nộ ái lạc của ngươi mà bận tâm.” Mộ Phi Phàm đem trán mình tựa vào trán của Vương Hổ, mỗi một câu đều là như vậy khắc cốt ghi tâm, giống như là trong lòng y trải qua nỗi đau tiên huyết nhuộm màu mà thổ lộ ra.
Vương Hổ không nói, sau một lúc lâu hai tay hắn nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng của Mộ Phi Phàm “Bởi vì..... ta không muốn ngươi chết.” Hắn nhẹ giọng nhưng đầy kiên định nói “Mộ Phi Phàm, ngươi thật sự cái gì cũng biết sao? Không, ngươi không biết, ngươi không biết nếu ngươi chết, ta sẽ thương tâm như thế nào, ta nhất định sẽ khóc cạn nước mắt, ngươi từng nói nếu Như Ngọc tỷ tỷ không chết, ta sẽ ít thương tâm hơn, nhưng trên thực tế chuyện này căn bản không thể khiến thương tâm của ta giảm bớt chút nào! Ngươi không biết, có một lão hổ ngốc không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác buông trôi chính mình mà yêu ngươi. Hắn sở dĩ muốn chạy trốn là bởi vì hắn sợ hãi, sợ hãi tình yêu này đòi hỏi phải trả giá quá nhiều..... Chính là, những lời ngươi vừa nói đã đánh tan những sợ hãi đó cùng một chút kiên định cuối cùng của lão hổ ngốc, vì ngươi, hắn nguyện ý vĩnh viễn lưu lại nhân gian, vĩnh viễn lưu lại bảo hộ ngươi cùng..... được ngươi bảo hộ.”
Không có gì có thể so sánh với lời nói này càng khiến cho Mộ Phi Phàm mừng rỡ như điên!
Y một tay gắt gao ôm lấy Vương Hổ vào lòng ngực, thậm chí vui vẻ đến không biết nên nói gì thì tốt, chỉ không ngừng ngây ngô cười “Là thật sao? Tiểu lão hổ, ngươi sẽ lưu lại, ngươi cam tâm lưu lại bồi ta, ha hả, chuyện này thật là tốt quá, thật sự là tốt quá.”
Mà lão phu nhân cùng phần lớn ngươi hầu nha hoàn bị Như Ngọc cho tiến vào chủ ốc không hề bỏ sót một màn kịch hay này, mọi người bị làm cảm động đến lệ tràn đầy vành mắt, lão phu nhân dùng khăn ra sức lau nước mắt “Ô ô ô, thật tốt quá, Phi Phàm có thể có một người như vậy bồi hắn, mặc dù ta không thể ôm tôn tử cũng có thể yên lòng nhắm mắt, ô ô ô.”
“Mộ..... Phi..... Phàm!” Vương Hổ thay đổi giọng điệu, thanh âm khó chịu từ ngực Mộ Phi Phàm truyền ra, sợ tới mức y vội vàng buông ra thân hình bị mình ôm chặt vào lòng, chỉ thấy khuôn mặt tuyết trắng của Vương Hổ đã muốn biến thành xanh mét, thở hổn hển mở lớn miệng hút không khí, chửi ầm lên “Ngươi có biết quá kích động có thể hại chết người không hả? Ta, lão hổ tinh trải qua vô số trận ác chiến, không nghĩ tới không chết trên chiến trường, lại thiếu chút nữa chết trong lòng của ái nhân, chuyện này truyền ra ngoài, ngươi bảo một yêu tinh thông minh như ta để mặt mũi ở đâu hả?”
Mộ Phi Phàm cố gắng nín cười, thầm nghĩ: vừa rồi không biết là ai tự thừa nhận mình là lão hổ ngốc đây?
Chẳng qua y đương nhiên sẽ không tại thời điểm này mà nói những lời sát phong cảnh như vậy, lát sau y nói “Tiểu lão hổ, ngươi yên tâm, ta sẽ phái người tìm người nhà của Như Ngọc trở về, trả lại gia sản cho bọn họ, nếu ngươi thích cũng có thể đi tìm nàng bất cứ lúc nào, ta thấy nàng cũng là thật tâm yêu thương ngươi. Nàng vì ngươi mà ngay cả cừu hận như vậy cũng có thể bỏ xuống. Ha hả, có lẽ ngươi nói không sai, hai người chúng ta đều có lỗi, vì vậy oán hận này chính là nên để cho nó tan biến.”
Y lại nhìn về hướng chủ ốc, những người trong phủ đang yên lặng dùng ánh mắt chúc phúc dành cho mình, tâm tình bỗng nhiên tốt lên: có lẽ đây là thời điểm hưu bốn tiểu thiếp kia, đem các nàng gả cho tình nhân.
“Tiểu lão hổ, được rồi, chúng ta trở về ăn điểm tâm nào.” Mộ Phi Phàm kéo tay Vương Hổ đi về phía chủ ốc, lại phát hiện kéo một chút nhưng bất động, rồi lại kéo một thêm chút vẫn bất động.
Quay đầu lại nhìn, sắc mặt của Mộ Phi Phàm nhất thời tối đi “Tiểu lão hổ, ngươi làm gì vậy?”
Chỉ thấy Vương Hổ lưu luyến không rời nhìn mấy con động vật trong cái hố kia “Mộ Phi Phàm, ta....... ta bắt bọn nó đưa về rồi mới ăn cơm được không?”
“Không được.” Mộ Phi Phàm quay người của hắn lại “Ngươi bắt chúng nó đưa về? Là đưa vào bụng của ngươi sao?”
Không cần nghĩ cũng đoán được chủ ý của tiểu gia hỏa này “Đi, chúng ta đi chủ ốc ăn cơm, ta cũng đói bụng, cũng đã đến buổi trưa rồi, hẳn là ăn cơm trưa đi.”
Vào chủ ốc, Vương Hổ đã bị lão phu nhân cùng bọn nha hoàn người hầu nhiệt liệt thân mật tiếp đón, mỗi người đều giành nhau lôi kéo tay hắn nói cái gì mà “Cảm tạ hắn bằng lòng lưu lại bầu bạn với Mộ Phi Phàm”.
Bị những tình cảm chân thành tha thiết làm cho cảm động, Vương Hổ cuối cùng cũng chảy xuống nước mắt lão hổ, vì vậy hắn không có chú ý đến phần đối thoại tiếp theo của mọi người.
“Ô ô ô, thật tốt quá, lục phu nhân chịu lưu lại, tiền thưởng của chúng ta sẽ không bị giảm bớt.”
“Đúng đó đúng đó, đầu bếp nấu được đồ ăn mà lục phu nhân thích nhất định sẽ được thưởng nữa chứ.”
“Nhưng vậy thì bọn họ thật quá hời rồi, các ngươi từng thấy qua lục phu nhân chê đồ ăn chưa, chỉ cần là thịt thì vạn sự đại cát rồi, thảo nào là lão hổ tinh.”
“Đúng đó đúng đó, có điều ngươi nói tại sao phu nhân là lão hổ tinh mà lại ngốc đến vậy chứ? Ta vốn còn sợ hắn.”
“Đúng đó đúng đó, hắn đến bây giờ một con gà cũng chưa ăn đến miệng, đúng là đáng thương, chuyện này thật tốt, trong phủ chúng ta có yêu tinh so với môn thần, cái nào được hơn?”
“Nhưng mà nhưng mà......”
Ầm ĩ một hồi mới phát hiện mọi người trong phủ đều đang ở chủ ốc, căn bản không có ai nấu cơm.
Mộ Phi Phàm sợ Vương Hổ đói, thúc giục các đầu bếp nhanh đi nấu cơm, Vương Hổ thấy y vội vàng như vậy, liền kéo y nói “Mộ Phi Phàm, ngươi không cần phải làm thế đâu, ta không đói bụng, đừng hung hăng thúc giục như vậy, bình thường bọn họ cũng làm không ít món cho chúng ta rồi.”
Mộ Phi Phàm ôn nhu cười nói “Tiểu lão hổ, ngươi thật sự rất thiện lương, ta còn không biết ngươi sao, bình thường một bữa cơm phải ăn ít nhất mười cân thịt, hôm nay lâu như vậy vẫn chưa ăn gì, sao có thể không đói?” Y quay đầu lại trừng lớn hai mắt nhìn các đầu bếp, còn đang đứng chờ tiếp theo nên làm gì, mà quát “Nhìn cái gì hả? Còn không mau đi nấu cơm?”
Các đầu bếp nhanh như chớp chạy đi, Vương Hổ ở bên đây lại tiếp tục kéo Mộ Phi Phàm nghiêm túc sửa lời lại cho đúng “Mộ Phi Phàm, ta thật sự không đói bụng, ta đã tu luyện ngàn năm, sớm tiến vào tích cốc kỳ, chúng ta ở trên núi mấy trăm năm cũng đâu có ăn cơm.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh, Mộ Phi Phàm suýt chút nữa ngã nhào, nhịn không được lớn tiếng quát “Vậy ngươi vì sao mỗi bữa đều ăn nhiều như vậy? Chạy trốn cũng không quên mang đi mấy con súc sinh kia, lại còn dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn thức ăn?”
Vương Hổ hoảng sợ, nhịn không được bậm môi, ủy khuất nói “Ta là vì, vì tham ăn mà thôi, ta đã một ngàn năm chưa có ăn thịt. Hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, ta có thể không thâm tình sao, thức ăn đó, không có chúng nó ta không sống được tới bây giờ.”
Vừa dứt lời, người còn có thể đứng vững không được là mấy, ngay cả Mộ Phi Phàm từng ở trên thương trường trui rèn nhiều năm còn quăng luôn mặt mũi ngay tại chỗ.
Sau một trận cười ầm ầm, rất nhanh liền tới buổi tối.
Bàn ăn phong phú bày nhiều món, ăn mừng Mộ phủ từ nay về sau bình an vô sự.
Trong phủ có nhiều người đói đến lợi hại nhưng mà ăn lên cũng không bằng một phần vạn của Vương Hổ, bất quá hiện tại mọi người đều biết hắn nguyên là lão hổ nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Người hầu trong Mộ Phủ, biết được thân phận của Vương Hổ, nhưng kỳ quái lại không hề sợ hãi, có lẽ mấy ngày qua chung sống với nhau, tính tình của hắn khiến không ai không thương, thành ra phương diện này mọi người cũng nhanh chóng tiếp nhận.
Đêm đến, Mộ Phi Phàm mang theo Vương Hổ đi về Cảnh Lan Viện, trăng sáng trên ngọn cây, không khí hòa hợp ngọt ngào nói không nên lời, Lục Bình cùng Tiểu Phàm sớm tránh đi. Chỉ còn lại hai người tay nắm tay, ai cũng không nói lời nào.
Qua nửa ngày, Vương Hổ thật sự không nhịn được, túm lấy Mộ Phi Phàm nói “Đi, chúng ta mau trở về.”
Mộ Phi Phàm ngạc nhiên, y kỳ thật không muốn trở về sớm như vậy, sợ mình nhẫn nại không được liền mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể tiểu lão hổ, cứ như vậy cùng hắn sóng vai bước đi, nắm lấy tay hắn, mình đã rất thỏa mãn, ai ngờ Vương Hổ không ngừng thúc giục.
Y thần sắc phức tạp nhìn đến tiểu đông tây không biết sống chết này, liếc mắt một cái, nhanh chóng dứt khoát nói “Ừ, chúng ta trở về.” Nói xong ôm ngang lưng Vương Hổ, trong lòng âm thầm đưa ra chủ ý, nếu tiểu lão hổ đã cam tâm lưu lại bồi mình, cùng hắn làm chuyện kia cũng là việc sớm muộn thôi, không bằng nhân lúc tình cảm còn đang nồng cháy, đem chuyện này trở thành sự thật luôn!
Nghĩ vậy Mộ Phi Phàm không hề do dự, ôm Vương Hổ nhanh chóng đi đến Cảnh Lan Viện, bởi vậy y không thấy được trong mắt của Vương Hổ đang lóe lên hào quang rực rỡ.
Đợi đi vào trong phòng, các nha hoàn cùng vú già đều biết điều mà lui ra, nhất thời trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có đôi nến đỏ thẫm đang cháy bừng bừng, làm cho phòng này thêm chút không khí giống như hỉ phòng.
Mộ Phi Phàm ôm Vương Hổ đi đến giường lớn ngồi xuống, vốn định nói vài câu thâm tình khẩn thiết gì đó, ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy đôi mắt to của Vương Hổ lóe sáng, tràn ngập chờ mong nhìn y, vẻ mặt kia không cần nói cũng biết thật mê người, lập tức đem những lời chưa nói kia đánh tan.
Bộ dáng này của Vương Hổ thật kích thích đến Mộ Phi Phàm hung hăng nói “Ngươi này tiểu yêu tinh.” liền một tay giữ lấy đầu Vương Hổ mà hôn thật sâu, môi lưỡi chạm nhau, cảm giác ngọt ngào bắt đầu tràn ngập.
Mộ Phi Phàm chỉ tại cái miệng nhỏ nhắn đỏ ngọt ngào kia quấy rầy một lúc, Vương Hổ liền thở dốc nặng nề. Đến lúc Mộ Phi Phàm mở ra nút thắt trên áo của hắn, hắn liền bắt chước làm theo, kéo ra đai lưng bên hông đối phương.
Hai người cùng nhau ngã vào trên giường, Vương Hổ nhào vào trong lòng ngực Mộ Phi Phàm, đem gương mặt nhỏ nhắn ở trong lòng ngực đối phương ra sức cọ xát, Mộ Phi Phàm sao có thể ngờ được hắn lại chủ động như thế, qua một lúc thụ sủng nhược kinh, tình dục lại khống chế không được, chẳng lâu sau, hai người liền khỏa thân mà lăn lộn cùng nhau, thân hình tuyết trắng cân đối của Vương Hổ càng làm nổi bật thêm dáng người vô cùng cường tráng với nước da màu đồng của người yêu.
Mộ Phi Phàm chỉ cảm thấy ái ý dâng trào cuồn cuộn, cả người khô nóng vô cùng, ngay cả làn da cũng hơi hơi phiếm hồng, tựa như một đóa hoa đào nở rộ rực rỡ.
“Tiểu lão hổ, chờ..... chờ một chút, nếu không..... ngươi sẽ phải chịu khổ.” Mộ Phi Phàm cố nén dục vọng, đứng dậy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc mỡ, thứ này là lúc y quyết định mình muốn Vương Hổ đã chuẩn bị, chính là không ngờ rằng tới tận bây giờ mới phát huy công dụng.
Lập tức lấy ra thuốc mỡ quay người lại, chỉ thấy Vương Hổ chu ra cái miệng đỏ mọng, ánh mắt mê ly, thân thể thì cứ hướng người mình mà dựa vào, hạ thể ẩn dưới bụi cỏ màu đen, thanh nha nho nhỏ kia cao cao ngẩng đầu lên. Mộ Phi Phàm kinh ngạc không khỏi nghĩ thầm, khó trách người ta nói yêu tinh tối mị, quả nhiên không sai.
Vì thế cố gắng kiềm chế dục vọng cấp thiết của huynh đệ nhà mình, y thân thủ tại nơi thanh nha phấn nộn kia chậm rãi xoa nắn vài cái, tiểu thanh nha kia lập tức trướng thêm vài phần, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ êm tai của Vương Hổ “A, tuyệt..... thật thoải mái..... Mộ Phi Phàm..... ô ô ô, ngươi....... đừng ngừng lại..... a..... thật khó chịu..... a.....”
Cuối cùng một tiếng thét ngân nga chói tai vang lên, bởi vì thanh nha kia không hề có kinh nghiệm nên dễ dàng trở thành tù binh trong tay Mộ Phi Phàm, nhanh chóng bắn ra trong tay y.
Vương Hổ cả người đều vô lực ngồi trong lòng Mộ Phi Phàm, con ngươi trong suốt ngập nước xinh đẹp nửa mở “Mộ Phi Phàm.....” Hắn nhẹ nhàng hé ra đầu lưỡi đỏ tươi “Thật sự thoải mái, khó trách thiệt nhiều yêu tinh tiền bối đều từ bỏ con đường phi tiên, tình nguyện ở lại nhân gian giữ người yêu, Mộ Phi Phàm, từ nay về sau ta cũng phải giữ ngươi, ta nhất định phải giữ ngươi.”
Hắn bám vào thân hình rắn chắc của người yêu, thỏa mãn cọ cọ vài cái. Nhưng một khắc sau đó liền kêu lên sợ hãi, bởi vì hắn cảm thấy được tiểu huyệt ở phía sau của mình tựa hồ có cái gì chui vào.
Quay đầu lại lập tức nhìn thấy một cảnh tượng dâm mỹ, ngón tay giữa dài nhất của Mộ Phi Phàm không biết từ khi nào đã ra ra vào vào tiểu huyệt của mình.
Cùng lúc đó, ở trong tràng bích lạnh lẽo của hắn giờ lại nóng như lửa, thoải mái nói không nên lời, không đợi hắn hiểu được ra đây là đang làm gì, một chân đã bị Mộ Phi Phàm nâng lên, y thâm tình ở trên môi của Vương Hổ hôn một cái “Bảo bối đừng sợ. Tuy rằng lúc đầu sẽ có chút đau, nhưng ta cam đoan, đây chính là một chuyện cực kỳ thoái mái còn hơn cả chuyện vừa rồi.”
“A? Còn có thể thoái mái hơn?” Ánh mắt tiểu lão hổ nhất thời sáng lên, Mộ Phi Phàm lại tăng thêm một ngón tay, quả thật có hơi hơi đau, bất quá cùng khoái cảm tràn ngập vừa rồi khi xuất ra, cái này căn bản không là gì.
Cho nên khi Mộ Phi Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh mông trắng noãn của hắn, ý bảo hắn ngồi lên người mình, hắn cũng thật cao hứng ngồi vào trong lòng ngực đối phương, tùy ý để cho người yêu ôm lấy thân thể trơn nhẵn của mình chậm rãi đè xuống.
“Ưm, không đúng..... Mộ Phi Phàm..... đau..... đau quá, sao lại đau như vậy?”
Vương Hổ hét thảm một tiếng, nhất thời làm Mộ Phi Phàm sợ hãi, vội vàng ngừng lại động tác, đại mãng xà trong khố hạ mới đi vào một nửa mà thôi, đau lòng vì tiểu lão hổ bảo bối là lần đầu tiên hầu hạ, y lập tức vận dụng kinh nghiệm luyện được ở nơi phong nguyệt trước đây, ổn định cánh môi mềm mại của bảo bối, một bàn tay sờ soạng đến hồng đậu dựng đứng trước ngực của tiểu lão hổ, nhẹ nhàng xoa nắn đè ép, cho đến khi nghe thấy bảo bối phát ra thanh âm rên rỉ câu hồn nhiệt tình như hỏa, lúc này mới dám tiếp tục đem cực đại huynh đệ kia chậm rãi đẩy mạnh vào trong.
Liền giống như lời Mộ Phi Phàm đã nói, đau đớn chỉ là tạm thời, yêu tính của Vương Hổ cho phép, vừa mới cẩn thận đưa đẩy vài lần, thân thể mẫn cảm của hắn đã cảm nhận được lạc thú trong đó.
Mộ Phi Phàm thấy hắn động tình, lập tức liền bắt đầu luật động nhanh hơn, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy thanh âm va chạm “ba ba” cùng tiếng rên rỉ “a a y nha.....” mất hồn của tiểu lão hổ cùng với tiếng thở dốc nặng nề đầy khoái cảm của Mộ Phi Phàm.
Sau một cú đẩy, liền đem tiểu huyệt kia vừa ngừng hoạt động đã nới lỏng liên tục co rút nuốt vào nhả ra, thân thể Vương Hổ lúc này đã như tơ liễu trước gió, tùy theo luật động của Mộ Phi Phàm mà lắc lư loạn xạ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên khoái hoạt.
Giữa lúc khoái cảm tràn ngập, chợt nghe Mộ Phi Phàm rên lên một tiếng, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, một lát sau, giống như có một luồng sóng nhiệt mãnh liệt ở trong trành bích của mình mà vỡ tung, hắn sững sốt một chút mới tỉnh ngộ thì ra đó là dương tinh của Mộ Phi Phàm, lại bắt đầu hồi tưởng đến bộ dáng phóng đãng vừa rồi của mình, mặc dù da mặt của lão hổ tinh rất dầy cũng không khỏi xấu hổ lúng túng lấy hai tay che mặt lại, liếc cũng không dám liếc Mộ Phi Phàm lấy một cái.
Tâm tư lúc này của Mộ Phi Phàm chính là rất muốn làm thêm vài lần nữa, chỉ cần nhìn đến kim thương như cột trụ vững vàng không ngã ở khố hạ cũng đủ biết.
Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao y cũng đang độ tuổi huyết khí phương cương. Bất quá y thoáng nhìn qua Vương Hổ cả người ướt đẫm mồ hôi che mặt cúi đầu ghé vào trên giường, thầm nghĩ rằng tiểu lão hồ là lần đầu tiên hầu hạ, mà lần đầu tiên của nam tử so với nữ tử còn đau hơn vài phần, dù sao cũng còn nhiều thời gian, hà tất phải truy cầu thống khoái của bản thân chứ?
Nhưng mà..... ánh mắt của hắn mị lên, đây đúng là tiểu yêu tinh ngu ngốc mà, hắn chẳng lẽ không biết loại tư thế này chính là mê người nhất sao?
Vỗ vỗ mông Vương Hổ, y bất đắc dĩ nâng khuôn mặt tiểu lão hổ lên “Được rồi tiểu lão hổ, ngươi là lão hổ tinh cũng không phải dã kê tinh, không phải chuyện gì đem đầu che kín đều thành mọi sự đại cát đâu, hơn nữa ngươi ở tư thế bịt tai trộm chuông này cũng..... thật..... thật đẹp, ta sẽ nhịn không được mà đem ngươi ra ăn lần nữa đó.”
Một câu làm cho Vương Hổ sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, một lát sau lại giống như nhớ đến cái gì ở trên giường khóc lớn nói “Ô ô ô, ta không bao giờ phi tiên được nữa, ta vĩnh viễn mất đi cơ hội phi tiên rồi, các huynh đệ của ta nhất định sẽ cười chết ta, ô ô ô.....”
Mộ Phi Phàm lặng lẽ ôm lấy hắn, sau một lúc lâu, chờ tiếng khóc của hắn dừng lại, mới trầm giọng nói “Tiểu lão hổ, đừng buồn, tuy rằng ta không thể mời các huynh đệ ngươi đến đây ở bên cạnh ngươi, nhưng ta sẽ dành trọn đời này yêu ngươi để bồi thường cho ngươi. Cuộc đời này của ta, Mộ Phi Phàm, nếu như thay lòng đổi dạ, hãy cho thiên lôi đánh xuống, làm cho ta không được chết tử tế, hồn siêu phách tán.”
Vương Hổ thực chăm chú nghe y phát thệ xong, liền vui vẻ nhào vào lòng ngực Mộ Phi Phàm, cười nói “Mộ Phi Phàm, ngươi đối với ta thật tốt, ta không hối hận, ta không hối hận chút nào, dù sao nơi này có đồ ăn ăn không hết, cho dù pháp lực của ta đã không còn, cũng sẽ không vì mất gì đó mà ưu sầu.” Sau đó hắn cũng bắt chước Mộ Phi Phàm giơ tay phải mình lên trịnh trọng nói “Cuộc đời này của Vương Hổ nguyện cùng Mộ Phi Phàm răng long đầu bạc, sinh tử tương tùy, nếu sai lời, làm cho pháp lực của ta mất hết, chết đói nơi đầu đường xó chợ.”
Mộ Phi Phàm cũng yên lặng lắng nghe lời thề của Vương Hổ, sau đó hai người nồng nhiệt ôm nhau. Không sai chính là nồng nhiệt ôm nhau, mà nguyên nhân chính là vì quá nồng nhiệt, cho nên dư vị kích tình qua đi lại một lần nữa ngẩng đầu, Vương Hổ rụt rè nhìn về phía thân thể cường tráng của người yêu, nước miếng lại chảy ra “Mộ Phi Phàm, nếu..... nếu hiện tại ta nói chúng ta..... chúng ta làm lại chuyện tình vừa rồi một lần nữa, ngươi..... ngươi có thể cảm thấy ta thật dâm đãng không?”
Hắn hạ quyết tâm, nếu Mộ Phi Phàm nói ra lời mang ý trách móc, mình liền lập tức chui vào trong chăn đi ngủ, dù sao mình cũng là lão hổ tinh, không phải tên xà tinh lẳng lơ kia không có quan niệm trinh tiết cả ngày chỉ biết ồn ào muốn tìm người thử tư vị tình yêu.
Huynh đệ vốn bị Mộ Phi Phàm mạnh mẽ ấn xuống dưới, vừa nghe lời này, không đợi chủ tử phản ứng lại, nó đã một tiếng “cọ” nổi dậy rồi.
Mà lúc Mộ Phi Phàm phản ứng lại, y liền đem Vương Hổ hung hăng đặt dưới thân “Tiểu lão hổ, đây là ngươi nói, không phải ta không cho ngươi cơ hội nghỉ ngơi.” Nói xong liền vùi đầu ở cổ của Vương Hổ hết liếm lại cắn.
Một đêm này, Vương Hổ cuối cùng cũng hiểu được cái gì là họa từ miệng mà ra.
Nghĩ đến hắn đường đường là lão hổ tinh lại bị ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn, ngày hôm sau hắn căn bản là không xuống giường được, Tiểu Phàm cố tình tự mình lại đây hầu hạ hắn ăn cơm rửa mặt chải đầu, còn cười nói an ủi “Không sao cả phu nhân, lần đầu tiên đều là như vậy, khi ta tiến vào thấy ngươi còn tỉnh, liền cảm thấy thật cao hứng, sách, nếu không sao lại nói yêu tinh mạnh hơn người chứ? Ta nhìn thấy ánh sáng trong phòng của các ngươi — tối hôm qua nến sáng cả đêm, nếu là người khác lúc này không chừng nhiều ít phải gọi đại phu đó.”
Vương Hổ nghe thấy lời này, thẹn đến thần tình đỏ bừng “Ô ô ô, Tiểu Phàm tỷ tỷ, tỷ đừng chê cười ta mà, ta hiện tại thắt lưng còn nhấc lên không nổi nữa, ô ô ô, ta sẽ không bị liệt chứ? Lúc ta ở trên núi xem qua đông cung đồ nói thời điểm làm chuyện này khoái hoạt như vậy, một chút cũng không có nói đến hậu quả sau khi làm xong.”
Vừa dứt lời, mặt Tiểu Phàm cũng đỏ “Ha hả, phu nhân, chuyện này ngươi nên đi hỏi lão phu nhân đi, ta cũng không biết điều này.”
Vương Hổ hoảng sợ “Không cần đâu, chuyện như vậy thật dọa người.” Vừa nói xong, các nha hoàn khác trong phòng cũng cười lên, Tiểu Phàm dìu hắn đứng lên vừa rửa mặt chải đầu vừa nói “Gia hôm nay đã hưu bốn vị phu nhân kia rồi, còn làm chủ gả các nàng cho chính người yêu của các nàng, của hồi môn đều do phủ chúng ta xuất ra.”
Nàng bỗng nhiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vương Hổ ở trong gương, nửa ngày mới hé miệng nói “Lục phu nhân, không, hiện tại hẳn phải gọi phu nhân, thật sự là phải cảm ơn ngươi, ta đã đi theo gia mười mấy năm, từ ngày má Ngô mất, ta cũng chưa từng thấy qua bộ dạng vui vẻ như vậy của gia, đến cả lão phu nhân cũng vô cùng cao hứng cười toe tét, nói thẳng ra ngươi chính là phúc tinh do trời cao phái tới đem lại hạnh phúc cho phủ của chúng ta.”
Vương Hổ thầm nghĩ: phúc tinh? Ta thấy khẳng định là người nào đó của thượng giới yêu tiên xem ta không thuận mắt, rõ ràng làm cho ta trong quá trình đi tìm đáp án gặp chuyện ngoài ý muốn, như vậy ta sẽ không thể phi tiên để đi tìm Yêu Tiên Đế mà cáo trạng!
Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy thật là có chuyện như vậy, bất quá cũng may mình gặp được là Mộ Phi Phàm, cũng coi như không thiệt thòi.
Mấy ngày kế tiếp, ngày trôi qua thật sự vô cùng thoải mái, Vương Hổ mỗi khi nhớ đến các huynh đệ không biết hiện đang ở phương nào, đều nhịn không được mà cảm thán không bằng tất cả mọi người tìm một người như Mộ Phi Phàm vậy vừa anh tuần vừa có tiền, ở nhân gian trải qua cả đời, sau đó đợi đến lúc mọi người bảy tám chục tuổi còn không biểu hiện tuổi già, đem toàn bộ mọi người trong phủ mang đi Vụ Ẩn Sơn, thiên trường địa cửu cùng một chỗ chẳng phải tốt lắm sao, bất quá hắn cũng biết đây là chuyện không tưởng mà thôi, tưởng tượng đến tương lai tụ họp lại ở dưới chân núi Vụ Ẩn Sơn, các đồng bọn khác đều phi tiên, còn lại mình trơ trọi, cũng không khỏi có chút thương cảm đau buồn.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.