Hứa Mộ Nhiên đứng ở một góc, chăm chú ánh nhìn, Tranh Nhi từ từ cầm chiếc lược, hai tay run rẩy có chút không tự nhiên, chạy từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc, mắt cô không ngừng ngó sang thăm dò Hứa Mộ Nhiên.
Từng cái chải một chải xuống, mái tóc rối của cô chẳng mấy chốc trở nên thẳng tắp, mềm mượt, cô đặt chiếc lược lên bàn, đưa hai tay ra sau gáy, những ngón tay điêu luyện búi mái tóc lên gọn gàn, cô lại tiếp tục dùng lược chải phần tóc mai vào nếp.
Cái đầu nhỏ nhắn nghiêng qua nghiêng lại, Tranh Nhi nhìn mình trong gương, đột nhiên lại mỉm cười, nụ cười mà suốt thời gian qua chưa hề nở lại trên môi, nó ngọt ngào đến mức cướp luôn cả trái tim của Hứa Mộ Nhiên, đứng chết trân tại chỗ.
Đôi mắt nhỏ kia không rời khỏi mĩ nhân trước mặt, cái miệng mỏng không ngậm được sự si mê, tóc cô búi cao giống với những người phụ nữ có chồng khác, trông cực kỳ trang nhã, nhu mì, thể hiện một người phụ nữ đầy tiết hạnh.
Tranh Nhi ngồi ngây ngốc, bỗng chốc nhớ đến Hoắc Tuấn, đêm đầu tiên cô trao thân cho anh cũng búi tóc giống như vậy, nhưng khi ấy cô được chính tay anh làm cho mình, anh cài hoa huệ trắng lên búi tóc, biểu thị cho thanh khiết, nhẹ nhàng của cô.
Lúc đó, cô không tài nào giấu nổi niềm vui và hạnh phúc, hồi hộp chờ đợi hòa làm một với anh, kí ức đẹp đẽ ấy hiện lên làm cô đắm chìm trong hoài niệm trước chiếc gương, cô còn mường tượng ra câu nói của Hoắc Tuấn đêm đó.
" Tranh Nhi, anh thật may mắn có được em...
Hoắc Tuấn này thề sẽ yêu em bằng cả mạng sống! "
Hứa Mộ Nhiên nhìn ra dáng vẻ bây giờ của cô đang nhớ đến chồng, hắn nổi cơn ghen ghét trong lòng, lên tiếng khiến cô hoàn hồn bừng tĩnh.
" Đã xong chưa? " hắn hỏi.
Đôi mắt phượng chớp liên tục, Tranh Nhi gật đầu, cô vừa đứng lên, Hứa Mộ Nhiên liền áp sát lại gần khiến cô giật thót, ngã người ra sau. Hắn nhanh tay luồng qua eo nhỏ, đỡ lấy cô, hai cặp mắt nhìn nhau ngượng ngùng trong bầu không khi ái muội.
" Cô đúng là rất xinh đẹp... " hắn thỏ thẻ khen, không giấu nổi ánh mắt si mê, nhìn từ đầu tới chân cô.
Mắt phượng, mày liễu, môi trái tim đúng là mĩ nhân đẹp như tranh vẽ, ánh mắt của hắn va phải vào làm da trắng nõn nà của Tranh Nhi.
Rõ ràng, cô xuất thân không cao quý, nhưng lại sở hữu nhan sắc xinh đẹp chẳng khác nào tiểu thư đài các, hắn không nhịn được thắc mắc mà dò hỏi cô.
" Kì lạ...
Cô xuất thân từ nhà nông...
Tại sao da lại trắng như vậy?
Lại còn mịn màng không tì vết? "
Tranh Nhi xấu hổ, đẩy Hứa Mộ Nhiên ra xa, cô khoanh hai tay lên vai, dè dặt trả lời hắn.
" Tôi đúng là xuất thân từ nhà nông...nhưng...
A Tuấn từ nhỏ tới lớn chưa từng để tôi phải làm việc nặng nhọc!
Ngoài giặt giũ, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa...anh ấy chỉ để tôi học chữ, hát, múa như những người bình thường khác thôi... " rồi cô bỗng dưng mỉm cười, như lại nhớ tới kí ức đẹp đẽ với chồng.
Hứa Mộ Nhiên được ăn giấm chua, " hừm " nhỏ trong miệng, rồi lầm bầm đủ cho Tranh Nhi nghe được.
" Tên Hoắc Tuấn đó thật biết yêu thương cô nhỉ... "
Rồi, hắn xoay người ra ngoài, mặc cho Tranh Nhi ngơ ngác, hắn vừa đi vừa ngẫm nghĩ, cũng phải cảm tạ Hoắc Tuấn tốn nhiều công sức như vậy để tạo ra một mĩ nhân, cuối cùng cũng vào tay của hắn.
Tranh Nhi sợ hắn bỏ lại cô, lật đật theo sau, đầu gối cô vẫn còn đau, bước khập khiễng khó khăn.
Hứa Mộ Nhiên thật sự không đợi cô, vừa bảo tài xế lái xe tới, liền vào trong ngay, còn lớn tiếng thúc giục Tranh Nhi.
" Mau lên! Cô chậm chạp như vậy thì ở lại đây luôn đi! "
" Đồ đáng ghét! " Tranh Nhi thầm mắng, dùng hết sức chạy tới, chân đau không dám kêu, chỉ khi ngồi lên được chiếc xe cô mới biểu thị sự đau đớn ra mặt.
Trên con đường gồ ghề, Hàn Tranh Nhi ngồi trong xe, lòng đầy bồn chồn, bất an, cô cứ liên tục ngó ra cửa kính xe, như thể cô đang hối hả chiếc xe chạy mau hơn một chút, mau đến chỗ nhốt anh trai cô.
Suốt dọc đường Tranh Nhi ngồi cách xa Hứa Mộ Nhiên cả một sải tay, hoàn toàn không hề để ý tới biểu cảm lạnh tanh của hắn, và đôi mắt sắc lem giống hệt như mắt diều hâu, cứ dán chặt vào người cô, cho đến khi chiếc xe ngừng lại.
Người phụ nữ kia đã không chờ đợi được, tự mình mở cửa xe, bước chân loạng choạng muốn vào trong, Hứa Mộ Nhiên lập tức giữ cô lại, cất cái giọng trầm khàn nhắc nhở cô.
" Cô không biết kính trên nhường dưới à! " hắn liếc xéo, nhìn đôi mắt toát ra vẻ oai nghiên khiến Tranh Nhi bỗng dưng sợ tụt lùi, ra sau hắn chờ đợi hắn cất bước đi trước.
Hắn - Đô đốc đầy kiêu hãnh, đội nón, phất tay, hiên ngang sải chân bước qua cánh cổng lớn, từng hàng lính xếp dài cúi người chào hắn, người phụ nữ nhỏ kia cũng mau chóng theo chân hắn, mỗi một bước chân cô bước đều truyền cơn đau đến tận xương tủy, người đàn ông lãnh khốc ấy vào quân doanh bộ dạng cũng thay đổi, nghiêm túc, kỉ cương chẳng thèm ngó lại phía sau dù chỉ một lần, hếch mặt với các quân nhân thấp bé.
Vào tới chỗ ngục tù, Hứa Mộ Nhiên liền dừng chân, sai một tên lính đưa cô vào trong, còn không quên dặn dò cô đôi ba câu.
" Cô chỉ có 30 phút để nói chuyện với anh trai!
Đây đã là sự du di của tôi dành cho cô rồi! "
Nói xong, hắn xoay người tiêu soái ra ngoài, để cô một mình tập tễnh theo lính gác vào trong ngục tối.
Khu nhà giam này, tối tăm và ẩm ướt, còn có cả những mùi tanh hôi khó chịu bốc lên, Tranh Nhi được lính gác dẫn bước vào sâu bên trong, mỗi một nơi cô đi qua đều có tiếng la hét thảm khóc vì bị tra tấn, còn có những tiếng mắng chửi, oán thán, những bàn tay dơ bẩn, trầy xước đưa ra khỏi khung sắt làm người khác kinh người.
Tranh Nhi không dám lỡ bước, đi thật nhanh, cuối nhà giam, hiện lên một phòng biệt lập, dành cho những quân phản loạn bị nhốt bên trong đó, chính nó là nơi nhốt Hàn Tuyên, anh trai của cô.
Tên dắt cô tới nơi liền vào trong đuổi hết những người trong đó sang một phòng giam khác, chỉ để lại một người đàn ông duy nhất ở bên trong, rồi hắn hắng giọng nhắc nhở cô.
" Nói gì thì nói nhanh đi, đừng có làm phí thời gian! "
Dứt lời, lính gác ấy đi ngay, còn một mình Tranh Nhi đứng bơ vơ ở đó, cô có chút thấp thỏm, ngó nghiêng quan sát căn phòng giam, bên trong người đàn ông kia ăn mặc lượm thượm, rách rưới, tóc tai thì bù xù, ngồi gục mặt dưới đất, hai tay và hai chân của anh bị xiềng xích còng lại, trên người còn hé hé những dấu đòn tra tấn.
Tranh Nhi cố nhìn thật kĩ, thấy được một vết sẹo ở phần trái tai phải bị cắt mất của người đàn ông, hệt với vết xẹo mà năm xưa trong lần bị bọn phản loạn bắt được, chúng đã cắt đi trái tai phải đó của Hàn Tuyên.
" Anh hai... " Tranh Nhi xúc động, nhận ra anh mình, the thé gọi.
Người đó nghe giọng cô bắt đầu rục rịch, ngẩn gương mặt lên nhìn ra ngoài cửa, với vẻ mặt bàng hoàng, đôi mắt thâm quầng hướng thẳng về phía Tranh Nhi.
Gương mặt anh hốc hác, tiều tụy, bờ môi mỏng trầy trụa, xơ xác nhìn thôi cũng đã đủ đau lòng, Tranh Nhi mạnh dạn tiến gần phần cửa giam, nhỏ giọng gọi lần nữa.
" Hàn Tuyên! Anh hai à... "
Người đàn ông lập tức sửng sốt, nghe cô gọi tên mình liền bật dậy, hớt hải chạy lại túm lấy khung sắt, hấp tấp hỏi cô.
" Cô...cô là ai?
Tại sao lại biết tên tôi? " anh nhìn trân trân vào Tranh Nhi, không nhận ra được cô em gái cách biệt mười mấy năm.
Anh ngó lên ngó xuống, vẫn không tài nào nhìn ra được, Tranh Nhi hai mắt rơm rớm, nghe anh nhận mình là Hàn Tuyên, cầm lòng không đậu, hai tay cũng bắt lấy khung sắt, nghẹn ngào mở lời với anh.
" Anh hai...là em đây!
Hàn Tranh Nhi đây! "
" Tranh Nhi... " anh lẩm bẩm, nhìn cô một hồi, đôi mắt ấy thật sự quá quen thuộc, giống hệt với người mẹ đã mất.
Anh tiến mặt lại gần hơn, ngắm cô cho thật kỹ, rồi bỗng dưng hai mắt lệ dâng trào, bất ngờ chụp lấy tay cô trên khung sắt, mừng rỡ cất lời.
" Tranh Nhi là em sao?
Thật sự là em? Em còn sống!
Anh cứ nghĩ là em đã chết rồi...
Anh!... " anh nói không hết lời nước mắt tèm lem trên khuôn mặt hốc hác của mình.
Tranh Nhi cũng không giấu nổi sự vui mừng, nắm chặt lấy tay Hàn Tuyên, khóc nức nở, ấp úng.
" Anh hai...là em đây!.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Anh hai...Tranh Nhi của anh đây!
Em đã tìm kiếm anh suốt thời gian qua...cứ ngỡ... anh đã chết theo chị Băng Tâm rồi! "
" Không! Anh vẫn còn sống!
Ngày nào anh cũng tìm em!
Tìm đứa em gái đáng thương của anh! " Hàn Tuyên khóc sướt mướt, đưa tay định sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bất giác lại thu về, phủi thật sạch mới dám chạm vào Tranh Nhi.
Cô em gái nhỏ bé ngày nào nay đã lớn khôn rồi, còn là một thiếu nữ xinh đẹp ngời ngợi, khiến anh không tài nào nhận ra. Anh quẹt đi hai hàng nước mắt, áp tay thật chặt lên má Tranh Nhi, như không nỡ buông.
Cứ ngỡ, cả đời này mình sẽ không thể nào gặp lại cô, vậy mà bây giờ họ lại trùng phùng trong cái cảnh ngặt nghèo này.