Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 34: Xấu xí thì đừng trách tôi




" Tranh Nhi! " Hàn Tuyên the thé giọng sang em.
Trông cô quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh tanh vô hồn, mặt cô lấm lem đầy máu, Hàn Tuyên hớt hải, lết gối qua với cô.
" Anh à!!! " Tranh Nhi gọi nhỏ, cũng lồm cồm qua với anh.
" Tranh Nhi, em bị sao thế này? Sao lại...? " Hàn Tuyên cuống cuồng, nói không thành câu trọn vẹn, còn dùng bàn tay còn lại chạm vào người cô, hai mắt anh cay xòe.
" Hắn phạt em!... " anh lẩm bẩm trong miệng, xuýt xoa.
Nhớ đến vụ Tranh Nhi ăn cắp dưa hấu, anh đinh ninh cho rằng Hứa Mộ Nhiên đã đánh đập, hành hạ Tranh Nhi.
Đôi mắt anh, đôi mắt kiên cường ngày nào bỗng lệ dâng trào âm thầm chẳng hay, anh mò mẫm, kiểm tra cơ thể Tranh Nhi, cánh tay khẳng khiu của cô, châm chích những vệt máu nhỏ, trầy xước, cả hai mắt và khóe miệng sưng lên.
" Em không sao đâu! " Tranh Nhi nắm lấy bàn tay run run của Hàn Tuyên, quẹt nhẹ đi giọt nước mắt.
Cả hai còn chẳng kịp nói thêm lời nào Hứa Mộ Nhiên bất thình lình xuất hiện, đạp một phát vào lưng Hàn Tuyên, khiến anh ngã nhào, cánh tay bị thương đập mạnh, đau đến nhăn mặt.
" Ai cho phép hai người gần nhau hả?
Tách hai người ra cho tôi! " hắn hắng giọng, gai mắt, chỉ vào Hàn Tuyên đang quằn quại bên dưới.
Người đàn ông kia tức khắc bị thuộc hạ của hắn kéo đi, anh vô lực phản kháng, gào thét.
" Buông tôi ra! Hứa Mộ Nhiên không được làm hại em gái tôi! "
" Yên tâm! Tôi chẳng thèm động vào cô ta đâu! " hắn hằn giọng về phía Hàn Tuyên, nhưng câu đó chỉ mình hắn nghe được.
Hắn quay lại phong thái uy nghiêm, bước đến chính giữa sảnh lớn, vết thương của hắn đã được băng bó, quần áo cũng thay mới, hắn ngồi xuống ghế, vắc chéo chân trước những ánh mắt ngơ ngác có, sợ sệt có.
Lần này, hắn không để Đường Ân lên tiếng thông báo thay mình, mà trực tiếp lớn giọng nói trước toàn thể nhiều người.
" Hàn Tranh Nhi, thân đang mang tội không ngoan ngoãn sửa sai còn ngông cuồng làm càng...
Kể từ bây giờ chính thức trở thành hạ nhân!
Danh phận tứ phu nhân bị tước bỏ! " hắn to giọng, nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó, còn lườm Tranh Nhi muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Người phụ nữ kia nghe hắn ban lệnh, sắc mặt lanh tanh không chút nhốn nháo, cô còn cười thầm trong bụng, chỉ cần hắn ghét cô, thể nào một lúc nào đó hắn cũng sẽ đuổi cô đi.
Khi ấy, cô không cần phải sống những ngày tháng địa ngục, cũng không bị hắn đeo bám, đây cũng chính là một phần lí do cô dám cầm dao giết hắn.
Bởi vì, Tranh Nhi đã cá cược, Hứa Mộ Nhiên luôn hù dọa đến an nguy của Hàn Tuyên, nhưng sẽ không bao giờ thật sự dám làm thật.
Hắn trông cô không chút động thái, dửng dưng đến bực bội, ánh mắt sát nhân của hắn lại chuyển hướng sang Hàn Tuyên, nhắm vào anh.
" Hàn Tuyên thân làm anh mà không quản giáo em gái cho tốt...
Đưa về quân ngũ, tạm thời ở đó chịu phạt! "
" Đưa về quân ngũ! " Tranh Nhi nghe như sét đánh ngang tai, lúc này cô mới ý thức được tính nghiêm trọng, cô ngu dốt quên mất Hứa Mộ Nhiên là một người như thế nào, là kẻ bất chấp thủ đoạn, không gì mà hắn không dám làm.
Hành động và suy nghĩ lần này của cô đã sai hoàn toàn, chọc cho con quỷ kia thật sự nổi cơn thịnh nộ, cô vội vàng bò tới chỗ hắn, hèn mọn xin xỏ.
" Hứa Mộ Nhiên! Không!
Đừng đưa Hàn Tuyên đi! Tôi xin anh! " mặt cô không giữ được bình tĩnh, nét sợ hãi lồ lộ ra.
Môi mỏng của hắn khẽ cong đắc ý, hắn khom người xuống, ghét sát vào tai Tranh Nhi, thều thào.
" Tôi đã nói...tôi có thể tẩy trắng cho anh của cô...
Nhưng...
Tôi cũng có thể cho hắn quay lại với cái chết một lần nữa... " giọng hắn man rợ, còn thổi vào tai Tranh Nhi luồng hơi thở nóng hổi, làm cơ thể cô không rét mà run.
Sau tiếng thì thầm ấy, cô chết trân tại chỗ, ngồi bệch xuống nền nhà, há hốc mồm, thất thần nhìn hắn.
Hàn Tuyên lúc đầu được ban lệnh hành quyết, được hắn tẩy trắng cho vô tội, Tranh Nhi mới được sống cùng anh trai. Nay cô đắc tội với hắn, cả cô và anh trai đều không thoát khỏi sự trừng phạt của hắn.
Tranh Nhi sợ Hàn Tuyên sẽ bị giết, cúi đầu ôm lấy chân hắn, lạy lục van xin, mặc cho những ánh mắt cười chê, khinh khi từ Thương Lan và Thương Hà chĩa vào.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi biết sai rồi...xin anh tha cho anh tôi đi...
Cầu xin anh...tôi không dám chống đối anh nữa, xin anh... " Tranh Nhi khóc xướt mướt, túm chặt lấy ống quần của hắn, thành khẩn, cô thật sự đã biết sợ, biết sai cho những suy đoán nông cạn của mình.
Hứa Mộ Nhiên đâu dễ dàng tha cho cô, tuyệt tình đá tay cô ra, đứng dậy kéo lấy người cô lên, cao giọng với từng người ở đó.
" Kể từ bây giờ cô ta không còn là tứ phu nhân, các người muốn đối xử với cô ta như thế nào thì cứ tự nhiên!
Hàn Tuyên lập tức đưa đi! " hắn giữ chặt lấy cô, xiết cổ tay cô đỏ lựng.
" Không! Không!
Anh hai!!! " cô dùng hết sức lực vùng vẫy, hét lên trong tuyệt vọng, cố vương tay tới chỗ Hàn Tuyên.
Đường Ân và những tên khác nghe theo lệnh hắn, cưỡng chế đưa Hàn Tuyên đi, bọn chúng còn đánh đập anh không thương tiếc nếu anh phản kháng.
Tranh Nhi giương mắt nhìn anh bị bắt, bất lực van xin không được, chỉ còn biết ngậm bi thương nghe những tiếng hét của anh trai.
" Tranh Nhi, buông tôi ra!!!
Các người không được làm hại em tôi!!! "
" Anh à!!! " Tranh Nhi hét theo tiếng la của anh trai, không kiểm soát được hành động, vung chân đá vào hạ bộ của Hứa Mộ Nhiên trước mặt nhiều người.
Hắn vốn rất nhanh nhẹn, bắt được chân cô ngay, nổi đóa vác cô lên vai, hùng hổ quay mặt về phía đám người lớn tiếng đuổi họ đi hết, hắn một mình đem Tranh Nhi về lại phòng mình.
Vào đến nơi, vẫn hành động cũ, quăng cô xuống đất, còn bóp lấy cổ cô chưa kịp hoàn hồn.
" Hàn Tranh Nhi cô đúng là ngoan cố mà...
Dám đá tôi! " tay hắn kề cổ Tranh Nhi nhưng không bóp, ánh mắt hắn giận lại không toát ra vẻ đáng sợ.
" Hứa Mộ Nhiên trả anh trai lại cho tôi! " Tranh Nhi khóc lớn, đập tay bồm bộp vào ngực hắn.
" Đồ xấu xa! Trả Hàn Tuyên lại cho tôi!!! " cô vừa khóc vừa đánh thật mạnh.
Hành động của một người kích động, vậy mà trong mắt hắn lúc này cô lại như mèo nhỏ, giận dỗi, đáng yêu đến mức làm bàn tay kia buông thõng khỏi cổ cô.
Hứa Mộ Nhiên ngồi đực ra đó nhìn cô phát tiết lên người hắn, càng nhìn suýt mất bình tĩnh, may hắn lấy lại được lí trí, đẩy ngã cô, đứng bật dậy ra sofa ngồi chễm chệ lên đó.
Hắn vắt chéo chân, giữ nguyên ngữ kí lạnh buốt nói chuyện với cô.
" Hàn Tranh Nhi, muốn tôi trả Hàn Tuyên lại sao? " hắn hỏi.
Tất nhiên, Tranh Nhi được câu đó sẽ phản ứng ngay, thay đổi thái độ, gật đầu lia lịa còn bò đến chỗ hắn, van xin.
" Hứa Mộ Nhiên, anh tha cho Hàn Tuyên đi!
Muốn phạt cứ nhắm vào tôi đây này! Tôi cầu xin anh! " gương mặt cô thần khẩn, đôi mắt phượng nhướng to tô điểm sự tội nghiệp.
Hắn giả vờ như chẳng quan tâm, " ừm ừm " vài cái ngân trong cuốn họng, bàn tay dơ bẩn của hắn tự tiện nâng cằm cô lên.
" Tôi không cho không ai thứ gì bao giờ! " hắn khe khẽ cái giọng gian manh.
Tranh Nhi lập tức giật lùi ra xa, trố mắt với hắn, đầu óc cô là một mớ suy nghĩ tiêu cực.
" Anh...muốn...cái gì hả? " cô lắp bắp hỏi hắn.
Đôi mắt nhỏ kia chĩa ánh nhìn chăm chăm vào người cô, một bên chân mày của hắn còn nhướng lên, phong thái ung dung, sảng khoái.
" Làm một con hình nhân cho tôi...
Tôi cho Hàn Tuyên về lại đây, còn cho hắn được đi lại tự do, được ở phòng tốt! " hắn thủng thẳng nói với cô, cố giấu đi điệu bộ ghen tuông của mình.
Lỗ tai Tranh Nhi lùng bùng, ngớ cả người, " hả " một tiếng trong miệng, hai mắt mở to kinh ngạc.
" Chẳng phải anh chê nó xấu sao? Anh rõ ràng... " cô buộc miệng nói ra suy nghĩ, vô tình cho hắn nghe luôn.
Đến lúc này, Hứa Mộ Nhiên không nén được tâm tư, không ngần ngại mà thừa nhận với cô.
" Tôi thích!
Nó chỉ xấu khi cô làm cho kẻ khác!
Còn làm cho tôi...tất nhiên nó sẽ đẹp trong mắt của tôi! " hắn ngẩn cao mặt, cố giữ chút sỉ diện cho mình.
Lời rõ ràng như vậy, Tranh Nhi có ngốc đến mấy cũng hiểu, hắn ghen tị với Hoắc Tuấn.
Thật ra, tất cả hình phạt vừa rồi của hắn, đều chỉ là hình phạt tạm thời, hắn cho cô xuống làm hạ nhân nhưng vẫn cho Tô Ngọc Hồng theo hầu hạ, chăm sóc cô, còn lo cho an nguy của cô, sợ cô bị những hạ nhân bắt nạn, bắt cả Đường Ân âm thầm theo bảo vệ cô.
Còn về phần Hàn Tuyên, hắn đưa anh xa cô, cũng không hành hạ gì anh, muốn dọa cô sợ vài ngày, đợi đến khi cô ngoan ngoãn tức khắc mọi chuyện sẽ bình yên trở lại.
Bây giờ, hắn đang cố tình cho cô một cơ hội, trao đổi đơn giản như vậy nếu cô còn ngoan cố, hắn chắc chắn sẽ thay đổi những quyết định của bản thân.
" Sao!
Có làm hay không? " giọng hắn bỗng đanh thép.
Tranh Nhi giật mình, vội gật đầu bật to rõ từng chữ " tôi làm!
Tôi sẽ làm! ".
Ánh mắt cô hỗn loạn, bản thân không có nhiều lựa chọn vào lúc này, lòng không muốn thì cũng phải đặt mạng sống của anh trai lên hàng đầu mà cam chịu.
Hứa Mộ Nhiên đạt được ý định, trong lòng thì hân hoan như hoa nở, nhưng bên ngoài lạnh lùng, cảnh cáo Tranh Nhi.
" Nhớ làm cho đẹp vào! Xấu xí thì đừng trách tôi!
Làm xong thì mang đến đây cho tôi! " hắn hằn giọng.
Nói xong, liền trực tiếp tới kéo Tranh Nhi đứng dậy, rồi lại kéo cô ra ngoài, không chút do dự đuổi cô đi.
Tranh Nhi bị hắn quay cuồng một phen, ấm ức đến lộn phổi, cô trở về phòng mình, nơi đó vậy mà sớm đã bị khóa, Tô Ngọc Hồng còn ở đó chờ cô sẵn, đưa cô đến ở cùng phòng với cô ấy.
Từ giây phút này, Tranh Nhi chính thức trở thành kẻ hầu người hạ, mặc cho người khác hành hạ cô tùy thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.