Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 4: Đừng có hòng tôi làm tiểu thiếp cho anh




Tiếng động cơ giòn rã, xình xịch qua từng nẻo đường, chẳng mấy chốc đã dừng ngay đúng căn nhà của Tranh Nhi.
Hứa Mộ Nhiên ra lệnh cho thuộc hạ, lôi cô và xác của Hoắc Tuấn vứt vào trong sân, trước khi rời đi hắn còn không quên cao ngạo để lại vài lời.
" Hàn Tranh Nhi, để tôi xem cô có dám lấy một cái xác chết không! "
Rồi, hắn sai người khóa trái cánh cổng lớn, âm thầm nấp ở một bên rào lén nhìn vào trong, quan sát Tranh Nhi, muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Tranh Nhi đang lồm cồm dưới nền đất lạnh, cô ngẩn đầu quan sát ngôi nhà mà mình đã từng ở rất nhiều năm, từng ký ức đẹp đẽ cứ ùa về trong tâm trí cô. Mới đó thôi, chỉ có một ngày nơi bình yên này đã trở thành một đống hoang tàn, đổ nát, còn có cả mùi hôi thối bốc lên.
Cô gắng gượng đứng dậy, cố dùng hết sức bình sinh mặc cho vết thương đang chảy máu dìu lấy cái xác của Hoắc Tuấn vào bên trong. Cô đặt anh ngồi lên ghế, sau đó đảo mắt thăm dò một vòng, cô biết Hứa Mộ Nhiên chưa rời khỏi nơi này, hắn vẫn đang âm thầm theo dõi cô.
Hắn muốn xem cô làm đám cưới với một xác chết, vậy thì cô cũng sẽ chiều theo ý hắn, để tên ác quỷ như hắn không thể nào bắt cô làm tiểu thiếp của hắn.
Bàn tay nhỏ bé, lấm lem của cô sờ lên khuôn mặt của Hoắc Tuấn, miệng nhỏ mỉm cười đau thương được vài giây liền thì thào.
" A Tuấn...anh ở đây chờ em nhé! "
Nói xong, Tranh Nhi bình thản quay vào trong căn phòng của bọn họ, đâu đâu cũng bề bộn, lưu lại dấu vết ẩu đả, khóe mắt cô cay xòe, từng hồi kí ức lại quay về.
Năm 7 tuổi, khi cô chỉ là một đứa bé, vì bị thất lạc với anh chị mà lang thang khắp đầu làng, ngỏ nhỏ, bị cơn đói hoành hành suốt 5 ngày liền. Cô kiệt sức, chỉ còn biết nằm một chỗ chờ đợi cái chết.
Tưởng rằng, cuộc đời của cô sẽ kết thúc, đúng lúc này Hoắc Tuấn lại bất ngờ xuất hiện, cứu lấy cô, như vì sao sáng soi chiếu cuộc đời cô, anh còn không ngần ngại nuôi nấng cô giữa cái thời loạn lạc, người ta có thể vì miếng ăn mà hy sinh kẻ khác.
Hoắc Tuấn đối đãi với cô rất tốt, anh cũng là cô nhi, đi lên trong thời buổi khó khăn nên rất đồng cảm cho cảnh ngộ của Tranh Nhi, một người tốt như anh vậy mà lại bị hại đến thân tàn ma dại.
Tranh Nhi chậm rãi bước tới chiếc tủ quần áo cũ kỹ, lấy ra một bộ đồ mà Hoắc Tuấn thích nhất nhưng anh lại chưa từng mặc nó bao giờ. Cô nhớ rất rõ, năm cô lên 10 Hoắc Tuấn đã mua bộ quần áo này về, cất giữ cẩn thận như một món bảo vậy.
Lúc đó, cô rất hiếu kì, liền hỏi anh.
" A Tuấn, sao anh lại cất bộ quần áo ấy mà không mặc nó chứ? "
Hoắc Tuấn đối mặt với câu hỏi đầy ngây thơ, có chút ngập ngừng, do dự một hồi anh dịu dàng, giải thích với cô.
" À...đó là đồ để anh sau này lấy vợ! "
" Lấy vợ? " Tranh Nhi ngây thơ bật lên tiếng.
Sau đó lại tự dưng phấn khởi, nắm lấy tay Hoắc Tuấn đề nghị một yêu cầu.
" A Tuấn, sau này em lớn lên sẽ làm vợ anh nhé! "
" Hả!!! " Hoắc Tuấn nghe được câu nói không khỏi kinh ngạc.
" A Tuấn, em sẽ làm vợ anh nhé!
Được không? " cô lại dồn dập, thúc giục anh.
Đôi mắt long lanh kia dán chặt vào mắt anh, nhìn Tranh Nhi ngây thơ, đáng yêu, anh cũng chẳng dám từ chối.
" Được! " anh gật đầu, khẽ cười với cô.
Hoắc Tuấn khi đó còn cho rằng, cô vẫn còn nhỏ, còn quá non nớt, chưa hiểu chuyện, không biết cái gọi vợ chồng là như thế nào, cô sẽ chống quên đi lời đã nói.
Thế nhưng, Hoắc Tuấn đâu hề biết, Tranh Nhi được anh cưu mang đã đem lòng mến mộ, càng lớn cô càng thích anh, sự mến mộ đó dần trở thành tình yêu, cô yêu anh nhiều đến mức, nguyện ý ở bên anh cả đời.
Tình yêu đẹp đẽ ấy được hồi đáp, cô gả cho anh, có con với anh, nhưng lại chưa làm đám cưới vì kinh tế vẫn còn eo hẹp. Tranh Nhi chưa hề đòi hỏi, vẫn trông chờ sự hậu đãi của ông trời sẽ ban cho họ.
Nhưng, thật không thể ngờ, thứ mà ông trời ban cho sự chờ đợi ấy lại là những bi kịch, những giọt nước mắt thống khổ rơi lã chã lên bộ đồ mà Tranh Nhi đang cầm, cô không kiềm nén được bi thương òa khóc nức nở, tự hỏi, tại sao những người tốt lại không có kết cục tốt?
Cô dở khóc dở cười, lại lau đi nước mắt, mang theo bộ đồ ấy đến chỗ cái xác của Hoắc Tuấn, cô cẩn thận tân trang cho anh. Chẳng mấy chốc, thân xác anh không còn trông đáng sợ nữa.
" A Tuấn...hắn nói sẽ thành toàn cho chúng ta... muốn chúng ta làm đám cưới...
Vậy thì...bây giờ em sẽ tổ chức đám cưới ấy ngay lúc này...
A Tuấn...anh chờ tân nương của anh nhé! " cô thều thào mấy câu trước cái xác của Hoắc Tuấn, tiếp tục quay vào trong, chọn một bộ đồ có màu đỏ giống với hỉ phục, chẳng màn đến vết thương trên vai, tự mình sửa soạn thành tân nương.
Gương mặt không trang điểm, mái tóc chỉ được tết đơn sơ, bộ đồ cô khoác lên cũng chẳng có gì nổi bật, thứ làm cô nổi bật ở đây chính là nhan sắc cực phẩm mà ông trời ban cho.
Tranh Nhi tự nhìn mình trong gương, bật cười, có lẽ giống với câu nói " hồng nhan bạc mệnh " nên cuộc đời cô mới bi thảm như vậy, cô vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đã xảy ra, từ nguyên nhân vì sao Hoắc Tuấn lại gây ra tai nạn, cô cũng chẳng được biết.
Thứ duy nhất cô biết, là cái chết của chồng và con cô, bản thân thì đi đến bước bi kịch này, cô cố hít lấy một hơi nặng trịch, không muốn nghĩ nữa, mặc kệ mọi thứ đã xảy ra, bây giờ cô chỉ muốn sớm kết thúc mạng sống của mình.
Cô đứng dậy, vớ lấy một tấm khăn, dùng những đóa hoa ly trắng úa tàn trên bàn làm hoa cưới, bước chân hiên ngang, chậm rãi đến chỗ Hoắc Tuấn, đốt một ngọn nến thấp sáng, bàn tay nhỏ bé của cô sờ lên gương mặt anh, nói lời nhẹ nhàng.
" A Tuấn!
Anh nhìn xem, tân nương của anh đến rồi!
Anh xem, em có đẹp không? " cô xoay một vòng, ngay trước cái xác không hồn, miệng cô nở nụ cười cay đắng, tâm đã chết hoàn toàn, than ái hận vô biên khiến chữ hỉ tan thành mây khói.
Tay cô nhẹ nhàng trùm tấm khăn lên đầu, cô vẫn cười nhưng lại khóc, cúi người lạy 3 lạy, phu thê giao bái với cái xác của Hoắc Tuấn, lòng cô thốt lên một câu.
" A Tuấn, kiếp này em chỉ có một mình anh...
Sẽ không bao giờ để bản thân phản bội anh... "
Hứa Mộ Nhiên đứng bên ngoài chứng kiến, không khỏi tức điên, bản thân hắn cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào thì khi thấy người khác có tình yêu sâu đậm, khoảnh khắc đó hắn không thể nào không ghen tị.
Cứ ngỡ, bắt Hàn Tranh Nhi làm đám cưới ma với Hoắc Tuấn sẽ khiến cô biết khó mà ngoan ngoãn, nào ngờ cô lại bẹo gan hắn, cố ý làm thật. Hắn đã đánh giá cô quá thấp, cô không giống với những người phụ nữ mà hắn đã từng gặp, vì giàu sang, vì mạng sống mà cúi đầu phục tùng dưới chân hắn.
Ngay từ đầu, khi Hứa Mộ Nhiên quăng cô vào bãi tha ma, chứng kiến cô để lũ sói hoang ăn thịt, hắn nên nhận ra cô là người phụ nữ liều lĩnh như thế nào.
Bây giờ, hắn thấy cô thật sự cưới một người chết, không tài nào đứng xem được nữa, hắn định bước vào trong lôi cô đi thì bất ngờ trông thấy biểu hiện kì lạ của cô, kéo khăn trùm đầu vứt xuống đất. Từ trong người, Tranh Nhi rút ra một con dao, nhắm hai mắt, không chút do dự kề vào cổ, kết thúc mạng sống.
Khi sắp đạt được ý nguyện, một lần nữa ông trời lại trêu đùa số phận của Tranh Nhi, Hứa Mộ Nhiên nhanh tay phản ứng kịp, bắn ra một phát súng, trúng ngay vào con dao cô đang cầm, lực bắn mạnh mẽ khiến con dao rơi xuống đất.
Tranh Nhi còn chưa kịp phản ứng, Hứa Mộ Nhiên bất thình lình đứng cạnh cô, tát cô một bạt tay đến choáng váng, rồi hắn nắm lấy đầu cô, hùng hổ gắt gỏng vào tai cô.
" Hàn Tranh Nhi cô định chọc điên Hứa Mộ Nhiên này sao? "
" Buông tôi ra đồ ác ma! " Tranh Nhi vùng vẫy, mắng hắn.
Hắn giữ chặt tóc cô, làm cô đau đến nhăn mặt, cô càng phản kháng hắn càng dừng lực, kéo đầu lại gần, mặt kề mặt, hơi thở nóng hổi của hắn thổi thẳng vào da mặt cô, cái giọng sắt bén làm lỗ tai cô lùng bùng.
" Hàn Tranh Nhi ai cho phép cô tự sát hả?
Cô còn chưa trả xong nợ của chồng cô thì đừng hòng chết! "
" Hahaaaa! Nực cười! " Tranh Nhi nghe lời nói không có liêm sỉ kia mà cười trào phúng trước mặt Hứa Mộ Nhiên, cô liếc hắn, liếc muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài.
Rõ ràng, hắn giết chồng cô, giết con cô để trả lại một cái mạng cho tiểu thiếp của hắn, vậy mà vẫn mặt dầy nói cô nợ hắn. Cô mất hết tất cả chỉ tại hắn, đến nước này cô đâu còn cảm thấy sợ hắn, lớn gan phản bác hắn.
" Đô đốc...anh thật hạ lưu!
Giết người thì đền mạng!
Chồng con tôi trả rồi, còn cảm thấy không đủ thì tôi trả cái mạng này cho anh!
Đừng có hòng tôi làm tiểu thiếp cho anh!!! " cô phỉ nhổ, mặc cho đầu mình bị Hứa Mộ Nhiên nắm, dùng đôi tay yếu ớt bóp cổ hắn lần nữa.
" Đúng là...con đàn bà...ngu ngốc... " Hứa Mộ Nhiên nổi máu xung thiên, giơ tay chuẩn bị đánh cô thì bất ngờ cô lại ngất xỉu, ngã ngay vào lòng hắn.
Có lẽ Tranh Nhi đã kiệt sức, vừa mới phá thai còn đang bị thương nên khi cố giết Hứa Mộ Nhiên đã làm cơ thể mảnh mai kia kiệt quệ.
Hắn vội vàng bồng cô lên, vừa mới nổi giận đó lại bỗng thay đổi trở nên lo lắng cho cô, hắn đưa cô về dinh thự của mình, còn gọi cả bác sĩ riêng đến khám cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.