Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 47: Ông đây không ăn tạp




Tranh Nhi không dám làm phật lòng hắn, nghĩ mạng mình là mạng quèn có chết đi cũng chẳng sao, nhưng mạng của Hàn Tuyên đối với cô, bây giờ vô cùng quý giá, cô không thể đem mạng của anh trai ra trêu đùa với ác ma.
" Tôi biết rồi! " cô đáp một cách khó khăn, pha chút sự bất mãn.
Hắn nhìn cô ở bên dưới, sợ đến mức hốc mắt ửng lệ, nhân cách vặn vẹo của hắn lại trỗi dậy, không nói lời nào, bất chợt hôn lên môi cô.
" Ưm... " Tranh Nhi giằng co, hai cánh tay bị hắn giữ chặt, còn di chuyển những ngón tay lên, đan vào ngón tay của cô, bóp chặt, làm tấm ga bên dưới nhăn nhúm.
Chiếc lưỡi bỏng rát của hắn thô bạo, tìm vào bên trong, tách khẽ răng cô ra, đẩy nó vào sâu, hể cô cắn hắn, hắn sẽ cắn lại, làm cô đau.
Hắn càng hôn càng điên cuồng, rút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô, môi hắn và môi cô đều trầy trụa đầy máu tanh. Hắn không rời, hôn đến lúc cô nghẹt thở, trợn trắng hai mắt vẫn không tha, cô phải chịu thua, đáp lại nhịp hắn, trao cho hắn nụ hôn nồng nàn.
Hai bàn tay của hắn kéo ngay hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng một tay khóa lại, còn bàn tay hư hỏng kia, vén tà váy của cô, mò mẫn phần đùi trơn mịn.
" Không... " cô vùng ra khỏi môi hắn, ứa nước mắt.
Chỉ vừa mới kêu lên một tiếng, đôi môi kia lại lao đến, cưỡng hôn lần nữa, mặc cô giẫy giụa, bàn tay kia dần đi lên, vào đến bên trên mông cô.
* Rẹt, rẹt *
Hứa Mộ Nhiên mạnh bạo, xé đi chiếc quần lót bên trong, những ngón tay của hắn lướt qua chỗ tư mật của cô, ve vãn ở đó. Môi mỏng của hắn trượt xuống chiếc cổ của cô, miết gần tai cô một dấu hôn.
" Đừng...Hứa Mộ Nhiên...
Đừng...tôi vẫn còn đau lắm... " Tranh Nhi khóc nức nở, giọng ngập ngừng xin hắn tha cho.
Hắn vờ như kẻ điếc, gạt bỏ lời của cô, tháo chiếc thắt lưng quăng xuống dưới sàn, tay hắn thuần thục mở cúc áo, để lộ phần ngực vạm vỡ, múi cơ cuồn cuộn, như một lực sĩ.
Rồi, hắn mở tiếp khóa quần, để lộ con quỷ kinh khủng, sớm đã dựng đứng của hắn.
" Đừng...Hứa Mộ Nhiên...tôi cầu xin anh, đừng... " Tranh Nhi gào thét, tá hỏa khi trông thấy thứ đáng sợ kia.
Nó rất to, rất dài, còn đang chĩa thẳng vào người cô, thèm khát cơ thể cô, hai chân cô bị hắn cưỡng chế kéo ra, quấn quăng hông hắn.
" Ngoan, tôi chỉ làm một chút thôi...
Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng... " hắn lí nhí, giọng nói d.âm dục.
" Không...đừng mà... " Tranh Nhi lắc đầu lia lịa, từ chối, không muốn tiếp nhận cơ thể kia.
Hắn đê tiện không nghe, còn cúi xuống, tay xiết chặt cổ tay cô hơn, vừa liếm lên vảnh tai cô, vừa thì thào những lời lẽ vô lí.
" Đây là hình phạt cho em...
Dám đốt hương khói cho hắn sao... " giọng hắn bứt rứt, khó chịu, như sắp phát tiết, hể Tranh Nhi nhích người qua bên nào, hắn đều dùng tay đẩy hông cô về lại vị trí cũ.
Cô ở bên dưới chỉ còn biết khóc lóc, kêu gào không ngừng.
" Đừng mà! Hứa Mộ Nhiên, tôi không muốn! "
" Ưm... " tiếng la tắt ngấm.
Hắn dùng môi khóa môi, giữ chặt tay cô, dùng tay còn lại điều khiển thứ tượng trưng cho đàn ông, cọ vào tư mật của cô. Cảm giác ươn ướt bên ngoài kích thích làm hắn mất lí trí hoàn toàn, không còn nhớ được lời bác sĩ từng dặn.
Chẳng cần dạo đầu kĩ, cứ thế muốn đưa vật nam tính vào bên trong cơ thể Tranh Nhi.
* Rầm rầm * tiếng đập cửa đột ngột vang lên, thúc giục.
" Mộ Nhiên! Mộ Nhiên! " Thương Lan ở bên ngoài la lên, gọi hắn, còn dùng tay đập lên cửa, phá nát khung cảnh hoan ái bên trong.
" Mẹ kiếp! " hắn phát cáu, chửi thề, miếng thịt tươi ngon dâng tới miệng lại bị kẻ khác phá hoại.
Thương Lan không ngừng lớn tiếng van xin, không phải vì cô ta nôn nóng cứu em gái, mà vì cô ta nghe được những âm thanh của Hàn Tranh Nhi, biết họ định làm gì, cơn ghen trong lòng cô ta bùng lên, ép cho cô ta gan dạ, đập cửa, phá hoại chuyện tốt của Hứa Mộ Nhiên.
" Mộ Nhiên, em cầu xin anh, tha cho Thương Hà đi...
Xin anh hãy tha cho em ấy! " cô ta khóc lớn, phải chịu hai nỗi đau dằn xé trong tim cùng một lúc, em gái gặp nạn, người mình yêu đang ân ân ái ái với người phụ nữ khác, cô ta làm sao có thể ngồi yên một chỗ.
Nước mắt lạnh buốt tuông không kể xiết, giọng cô ta càng lúc càng lanh lảnh chói tai Hứa Mộ Nhiên, làm hắn mất hứng, rời khỏi người Hàn Tranh Nhi, mặc đồ gọn gàng.
" Ở yên đó chờ tôi quay lại! " hắn chỉ tay vào Tranh Nhi đang nằm thở hổn hển trên giường, căn dặn.
Đầu óc cô còn đang hoảng loạn, cô lồm cồm ngồi dậy, trông thấy hắn mở cửa, tung một đạp thật mạnh vào người Thương Lan.
Cô ta ngã nhào, chưa kịp mở miệng, hắn túm lấy tóc cô ta, lôi cô ta đi chẳng khác nào lôi một bao rác.
Cánh cửa đằng trước vẫn mở, Tranh Nhi hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, đưa mắt giáo giác quan sát, chân cô bước ngay xuống giường, chạy ra ngoài.
Không có một bóng người nào bên ngoài hành lang canh giữ, Tranh Nhi sợ Hứa Mộ Nhiên quay lại cưỡng b.ức mình, cô chẳng nghĩ ngợi nhiều, ba chân bốn cẳng chạy bạt mạng.
Dinh thự này rất lớn, cả trăm căn phòng trống, Tranh Nhi chọn bừa một phòng vào đó trốn tạm, còn khóa trái cửa phòng ngừa.
Bên kia, Hứa Mộ Nhiên lôi Thương Lan trở về phòng cô ta, thô bạo quăng cô ta ra nền nhà lạnh lẽo.
" Mẹ kiếp! Con đàn bà chó chết!
Cô không biết an phận à! " hắn tức điên, đá vào bụng Thương Lan không thương tiếc.
Cú đá của hắn rất uy lực, còn đá hẳn nhiều cái, làm Thương Lan phải hộc máu, nằm co ro ở bên dưới.
" Mộ Nhiên, em xin anh...tha cho Thương Hà... " cô ta yêu ớt, cố ôm lấy chân hăn, hèn mọn xin xỏ.
Gương mặt của kẻ thống trị kia không thay đổi, lạnh tanh chẳng buồn nhìn xuống, hắn hất chân ra khỏi tay Thương Lan, nhổ nước bọt xuống dưới.
" Phá hỏng chuyện tốt của bổn Đô đốc còn ở đây van xin cho con độc phụ kia! "
" Mộ Nhiên...Thương Hà cũng từng là vợ của anh...
Anh nể tình chung sống nhiều năm tha cho em ấy đi! " Thương Lan vẫn ngoan cố, muốn dùng chút tình nghĩa vợ chồng níu kéo hắn.
Tuyệt nhiên, hắn là kẻ máu lạnh, chẳng niệm tình xưa, gạt bỏ những lí lẽ mà Thương Lan đưa ra, còn thẳng thừng đập tan đi cái gọi là tình nghĩa.
" Ông đây không thiếu vợ! Việc gì phải tình nghĩa với một ả độc phụ! " hắn gắt gỏng, cúi xuống nắm tóc Thương Lan, ngửa cổ, bóp chặt mặt cô ta, bóp cực mạnh, làm răng môi cạ vào nhau rỉ máu.
Thương Lan dùng chút sức lực yếu đuối, nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt đáng thương, mặt dầy cố năn nỉ hắn.
" Mộ Nhiên...
Anh tha Thương Hà...anh muốn em làm gì cho anh cũng được! "
" Làm gì cũng được? " hắn nghe câu đó, làu bàu, vừa đủ cho Thương Lan cũng nghe rõ.
Cô ta liên tục gật đầu đinh ninh, miệng bật lên từ " đúng! ".
Môi mỏng của hắn tức khắc nhếch một bên, cảm thấy có chút thú vị, buông tay ra khỏi người cô ta, đứng thẳng tắp, hai tay chấp sau mông, quay lại phong thái đạo mạo của một Đô đốc.
" Nói xem!
Cô làm được gì? " hắn hỏi, một cách ngạo nghễ.
Sau đó, hắn khiễng chân đến ngồi vắt chéo chân trên sofa, một tay sải trên thành ghế, một tay che đi khuôn miệng của hắn, ánh mắt đăm chiêu về phía Thương Lan, chờ xem cô ta sẽ làm gì.
Thương Lan lồm cồm đứng dậy, chỉnh chu lại tóc tai, vào trong tủ quần áo, lấy ra rất nhiều giấy tờ đất đai, mang đến trước mặt hắn.
" Đây toàn bộ là tài sản trước khi em lấy anh mà cha mẹ giao cho...
Em biết Thương gia bây giờ không còn giàu có như trước...nhưng những mảnh đất mà em đang sở hữu...
Điều là những mảnh đất có giá trị kinh tế cao...
Em sẽ giao toàn bộ lại cho anh " cô ta đẩy tất cả giấy tờ, sổ đất tới trước mặt hắn.
Hàng chân mày rậm của hắn nhíu xuống, cau có, hắn " chật " một tiếng trong miệng, cầm những thứ đó lên xem.
" Chỉ có nhiêu đây... " giọng hắn lí nhí, lườm mắt sang Thương Lan.
Không chút do dự, nén chúng vào mặt cô ta.
" Cô xem thường tôi quá rồi đấy! " hắn hắng giọng, đôi mắt nhỏ toát ra vẻ ác ý.
Thương Lan vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, khom người nhặt từng thứ lên, rồi đứng thẳng trước mặt hắn, tự dưng cởi đồ chẳng chút e ngại.
" Mộ Nhiên...nếu anh cảm thấy chưa đủ...
Vậy thì...thân xác này...
Em đảm bảo với anh...nó cực kỳ có giá trị!
Em sạch sẽ hơn Hàn Tranh Nhi gấp ngàn lần " cô ta tự tin vào lời nói, từ từ cởi từng món vứt xuống đất, cả cơ thể nóng bỏng phơi bày trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
Lời lẽ của cô ta nói rất đúng, sinh ra và lớn lên trong một gia đình danh giá, vẫn luôn giữ tấm thân trong trắng tới tận bây giờ, thứ đó vô cùng giá trị, là thứ mà hàng tá tên đàn ông đều muốn lấy.
Hứa Mộ Nhiên trước mặt cô ta chẳng có động thái từ chối nào, giương mắt xem cô ta dần tiến tới, còn chủ động cầm tay hắn đặt vào ngực mình.
Bộ ngực căng tròn mịn màng, cực kì hấp dẫn, đàn ông nào nhìn thấy cảnh này, sẽ nhảy bổ vào xơi tái Thương Lan. Ấy thế mà, Hứa Mộ Nhiên kia lại thấy kinh tởm, rút tay ngay lập tức, còn thuận thế đẩy cô ta ra xa, chê bai trắng trợn.
" Dù cô có thật sự hơn Hàn Tranh Nhi về mặt trinh tiết, nhưng loại con gái cởi đồ mời gọi người khác như cô...
Mãi mãi thua hồ ly nhỏ của tôi! "
Hắn đứng dậy dứt khoát rời đi, Thương Lan lại nắm chặt tay hắn, níu kéo.
" Mộ Nhiên...
Anh không thử thì làm sao có thể biết ai hơn ai chứ! " cô ta vứt bỏ liêm sĩ, đứng lên dùng thân trần ôm lấy hắn, những ngón tay thon dài khều nhẹ lên ngực hắn, muốn kích thích dục vọng trong hắn.
Nào ngờ, hắn cứng rắn, đẩy cô ta ngã đập người vào thành ghế, còn dùng tay phủi áo, biểu thị chê cô ta dơ bẩn.
" Dẹp đi! Ông đây không ăn tạp! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.