Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 5: Vậy tôi sẽ cho cô chứng kiến cảnh tôi thiêu đốt tình yêu đó của cô




Ngày hôm sau, những ánh nắng chói chang của mặt trời miễn cưỡng Tranh Nhi tỉnh dậy trong cơn mơ màng, cảnh vật dần hiện rõ trong mắt cô, một căn phòng lạ lẫm, rộng lớn.
Cô vẫn còn chưa hết mơ màng, lồm cồm ngồi dậy, những vết thương trên người cô đã được băng bó, cô còn được thay hẳn một chiếc váy ngủ trắng tinh.
Hai mắt tròn xoe đảo một vòng quan sát, căn phòng lộng lẫy làm Tranh Nhi có chút choáng ngợp, đâu đâu cũng đầy rẫy những ngọn nến lưu ly đắt tiền, bàn ghế, kệ tủ bóng nhoáng, còn có cả mùi hương của trầm hương đắt đỏ, thứ mà một kẻ nghèo như cô chưa bao dám nghĩ tới.
Khi này, Tranh Nhi mới nhớ lại việc đã xảy ra, ý thức được mình đã bị bắt đến một nơi khác, có lẽ là nhà riêng của Hứa Mộ Nhiên, cô muốn rời khỏi nơi này, chân cô vừa chạm đất liền truyền đến một cảm giác rã rời.
Cơ thể nhỏ bé không chút sức lực, yếu đuối gục ngã xuống dưới, cô gắng gượng muốn đứng lên, nhưng cơ thể cô thật sự không thể trụ nổi nữa.
Mặc kệ cô không đủ sức, cố chấp muốn chạy đi, loay hoay với chút sức lực yếu ớt, bất ngờ cánh cửa bên ngoài bật vào làm cô giật mình. Hóa ra, người đến lại chính là Hứa Mộ Nhiên, cặp mắt lãnh khốc kia chĩa thẳng vào người cô, hắn vẫn luôn giữ một nét mặt cao cao tại thượng, đối mặt với người khác.
Hắn khiễng chân với bộ dạng phóng khoáng tới chỗ cô, trông cô khổ sở bên dưới, hắn không có ý định giúp cô.
Còn cô, hể trông thấy hắn liền phòng bị, lập tức giật lùi vào một góc cảnh giác, hắn ngồi chễm chệ xuống chiếc ghế bên cạnh đầu giường, tay chống cầm nói chuyện với cô bằng ngữ khí lạnh buốt.
" Tỉnh rồi à? " hắn hỏi.
Tranh Nhi trợn mắt liếc hắn, câm nín không thèm đáp.
Hắn biết cô vẫn còn đang chống đối, không rỗi hơi tranh cãi với cô, lạnh giọng ra lệnh với cô.
" Nếu đã ổn thì hãy ăn chút gì đi!
Tôi không muốn tiểu thiếp của tôi phải nhịn đói! "
" Tiểu thiếp " Tranh Nhi nghe hai từ đó thì không kiềm chế được oán hận, dù không còn chút sức lực nào nhưng cái miệng nhỏ cô thì khác, cô lớn tiếng chỉ trích hắn.
" Hứa Mộ Nhiên!
Đường đường là một Đô đốc lại ép một người phụ nữ đã có chồng có con làm tiểu thiếp của mình
Đúng là đồ hạ lưu!
Anh thiếu hơi phụ nữ đến thế sao? " cô lớn gan trừng mắt với hắn, bộ mặt ghét bỏ hiện rõ mồn một.
Hàng chân mày rậm của Hứa Mộ Nhiên lập tức nhíu lại, mỗi lần mở miệng thì người phụ nữ kia đều chửi mắng hắn một cách cay nghiệt, không chỉ một lần.
Quả thật, hắn là một Đô đốc người người khiếp sợ, bên cạnh không thiếu phụ nữ vây quanh, nhưng tất cả hắn đều xem như vô hình, chỉ có duy nhất mình Hàn Tranh Nhi cho hắn cảm giác của một tên đàn ông.
Bởi vậy, cô mắng hắn câu này, hắn dưới thế hạ phong không thể cãi lại, lần đầu hắn phải im lặng chỉ biết cau có nhìn cô.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ bỉ ổi, mau thả tôi ra! " cô càng được nước lấn tới.
Sự nhẫn nhịn của hắn có giới hạn, những lời mắng mỏ kia liên tục đập vào màng nhĩ, não bộ của hắn không thể tiếp thu được nữa, giới hạn chịu đựng bị phá vỡ.
" Ngậm cái miệng chó của cô lại! " Hứa Mộ Nhiên hắng giọng, nhảy bổ đến chỗ Tranh Nhi, cường thế khống chế cô lên giường, cả người cô bị đập mạnh, đau đến tê dại.
Cô không đủ sức lực chống trả, tiếp tục to mồm mắng mỏ.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ cầm thú!
Đồ không có nhân tính! Buông tôi ra! " cô dùng chút sức lực yếu ớt, ngọ nguậy bên dưới, muốn thoát khỏi bàn tay to lớn kia.
Cô càng cứng đầu càng chọc giận Hứa Mộ Nhiên, hai tay nhỏ bé của cô bị hắn giữ chặt bên dưới, xiết đến độ làm nó hằng lên dấu đỏ lự, hắn quát vào mặt cô bằng cái giọng lạnh buốt.
" Cô còn nói thêm một câu nào tôi sẽ lập tức cưỡng b.ức cô!!! "
" Anh... " Tranh Nhi sợ mất mật, cái miệng nhỏ ngậm lại ngay tức thì.
Đôi mắt kia ứa cả lệ, cô ấm ức quay mặt đi, hơi thở dồn dập của cô làm bộ ngực nâng lên hạ xuống ngay trước mặt Hứa Mộ Nhiên, rõ rành rành ra thế kia khiến tâm hắn có chút rạo rực.
Xét cho cùng, cô là người đầu tiên làm hắn có dục vọng, bây giờ ở khoảng cách rất gần, còn da thịt chạm nhau, thấy được vẻ đẹp của phụ nữ, thử hỏi làm sao hắn không thèm khát.
Hắn lượn lờ đôi mắt khắp cơ thể của Tranh Nhi, nhìn đến sắp nhỏ giải, cũng may cho cô vừa mới phá thai, còn đang bị thương nên hắn không thể cưỡng ép cô.
Nếu không, thì với tình cảnh bây giờ Hứa Mộ Nhiên đã ăn tươi nuốt sống cô từ lâu!
" Hứa Mộ Nhiên, đừng có làm bậy! " Tranh Nhi lí nhí, né tránh ánh nhìn thèm khát kia.
Hứa Mộ Nhiên biết cô đang sợ, lợi dụng điểm này hâm dọa cô, bắt cô phải ngoan ngoãn.
" Hàn Tranh Nhi...
Cô thử phản kháng xem!
Cô mà còn quậy thì tôi sẽ lập tức cưỡng b.ức cô...
Để xem...khi cô thật sự trở thành tứ phu nhân...
Lúc đó cô còn mặt mũi gặp lại Hoắc Tuấn yêu dấu của cô nữa không! " hắn ghé sát vào tai cô mà nói.
Từng câu từng chữ rất chậm rãi mang theo uy lực kinh người, Tranh Nhi không dám phản kháng, chỉ biết oán hận, thầm mắng hắn trong lòng.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ hạ lưu! "
Cái miệng lanh chanh của cô cũng ngậm chặt, răng cắn vào môi đến bật máu, đôi mắt đỏ ngầu đầy nỗi oán hận của cô không thể giấu nổi. Hứa Mộ Nhiên nhìn thấy hết, nhưng vẫn làm ngơ, biết cô sẽ không dám chống đối nữa liền buông tay ra khỏi người cô.
Đôi chân dài miên man kia lại khiễng về vị trí cũ, hắn ngồi chễm chệ trên ghế, chân gác chéo, lớn giọng ra bên ngoài, gọi người hầu mang thức ăn vào cho Tranh Nhi.
Rất nhanh, những người hầu nghe lệnh mang đến rất nhiều thức ăn, đặt ngay trước mặt, Tranh Nhi bị bỏ đói cả ngày trời, thân lại còn đang mang thương tích, vừa nhìn thấy đồ ăn miệng cô không nhịn được mà * chóp chép * vài cái.
Chiếc bụng nhỏ đánh trống liên hồi, cồn cào đến mức hoa cả mắt, cô rất đói, rất muốn ăn, nhưng lại sợ Hứa Mộ Nhiên bỏ thuốc vào trong đó, nhầm hại đời cô.
Người phụ nữ đáng thương chỉ biết nhìn, không dám tự ý động vào bất cứ thứ gì, Hứa Mộ Nhiên nhận ra cô đang phòng bị liền gấp một đũa thức ăn cho vào miệng mình. Hắn ăn ngay trước mặt cô, chứng tỏ không hề làm điều xấu với số thức ăn kia, ấy thế mà Tranh Nhi tuyệt nhiên vẫn nghi ngờ, không động đũa.
" Ăn ngay cho tôi! " hắn mất kiên nhẫn, quát tháo.
Tranh Nhi bị tiến quát tháo làm kinh hồn khiếp đảm, vội vàng đến chiếc bàn, tay chân vụng về gắp lấy thức ăn. Cô đuối lắm rồi, cầm không chắc, rơi cả bát đũa xuống, may mà Hứa Mộ Nhiên bắt kịp nên không làm đổ vỡ.
Hắn thấy cô người không chút sức lực, tự tay bón cho cô ăn, đồ dâng tới tận miệng, cô lại do dự khiến hắn bực mình, lần nữa quát lên.
" Hả cái miệng chó của cô ra! " hắn đẩy muỗng cơm vào miệng cô một cách thô bạo, cô nào dám chống cự, há miệng nuốt lấy từng muỗng.
Thế là, cô gái yêu ớt bị tên ác ma kia ép ăn đến khi nào bụng cô không thể chứa nổi nữa, hắn dừng lại nhìn chén đĩa sạch bóng loáng, lòng có chút hả hê nhưng cơ mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng.
Tranh Nhi ăn xong chưa kịp thở, Hứa Mộ Nhiên đột ngột chủ động kể đầu đuôi sự việc của Hoắc Tuấn tông chết tứ phu nhân của hắn. Từng chi tiết không thiếu xót, lúc này Tranh Nhi mới vỡ lẽ, thì ra Hoắc Tuấn vì cô mới gây ra tai nạn, lòng cô cắn rứt không khôn nguôi.
Hoắc Tuấn cưu mang cô, yêu thương cô, làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô, chỉ vì trước đây cô có tâm nguyện muốn tìm lại người thân mà đã hại anh phải chết một cách bi thảm.
Hai hàng nước mắt đau thương không kiềm nén được mà lăng dài, cô hận chính bản thân mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoắc Tuấn.
Mà, Hứa Mộ Nhiên chứng kiến cô khóc lóc đau khổ lại dửng dưng nhắc đến món nợ mà hắn gán ghép cho cô.
" Hàn Tranh Nhi, người chết không thể sống lại
Nhưng!
Món nợ mà chồng cô nợ...cô nhất định phải trả!
Đợi đến khi nào cô khỏe, tôi sẽ chính thức rước cô vào Hứa gia, trở thành tứ phu nhân... "
Tranh Nhi nghe những điều phi lý kia, không ngậm được cục tức trong lòng, ánh mắt oán hận chĩa thẳng vào người Hứa Mộ Nhiên. Chính hắn, tại vì hắn mà gia đình hạnh phúc của cô tan vỡ, chồng mất, con mất, hành cô thành thân tàn ma dại, bây giờ lại còn muốn ép uổng cô lấy hắn.
Không đời nào! Cô thà chết cũng không khuất phục!
" Hứa Mộ Nhiên, đừng có mơ!
Tôi không bao giờ lấy một tên ác ma như anh!
Dù tôi có chết cũng không bao giờ để anh toại nguyện!!! "
Dứt lời, Tranh Nhi không chút do dự chạy thẳng vào bức tường vững chắc kia, định đập đầu tự vẫn.
Nhưng, hể lần nào cô tự vẫn cũng đều bị chậm một nhịp, Hứa Mộ Nhiên rất nhanh, thành công giữ được cô, đẩy ngã cô lên giường, khóa trụ cô ở bên dưới.
Tranh Nhi không dễ dàng chịu thua, cắn lưỡi tự vẫn ngay tức thì, Hứa Mộ Nhiên vẫn nhanh hơn cô, cho bàn tay vào miệng cô, mặc cho cô cắn đến máu me be bét.
" Đúng là cứng đầu " hắn mắng, rút tay ra, tát vào mặt cô thật mạnh.
Cái tát làm cả khuôn mặt cô tê liệt, không còn thiết động đậy được nữa, cô mặc hắn túm lấy tóc cô, kéo cô lên, hắn giọng vào tai cô.
" Hàn Tranh Nhi, cô yêu Hoắc Tuấn đến mức muốn chết cùng hắn sao?
Được...!
Vậy tôi sẽ cho cô chứng kiến cảnh tôi thiêu đốt tình yêu đó của cô! "
Đúng lúc này, Tranh Nhi lại đột ngột ngất đi lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.