Ta hối hận rồi. Vì cớ gì mỗi lần nhìn thấy chàng, ta lại kích động như vậy? Sau khi vận dụng
hết toàn lực đánh vào cấm chế, ta lập tức bị phản pháo. Không biết Long
Vương đã dùng loại cách thức gì khiến bức tường vô hình này vừa hùng
mạnh vừa hung hiểm gấp nhiều lần những cấm chế thông thường. Vì va chạm
pháp thuật quá kịch liệt, cả người văng vào một nhánh san hô lớn, lộn
nhào mấy vòng. Một cảm giác tanh nồng chợt tràn lên họng. Ta hộc máu,
khắp người bùng lên cảm giác đau đớn rã rời. Tứ chi vô lực, ta nằm bất
động giữa bụi san hô hàng canh giờ không đứng dậy nổi.
Trong lúc
mơ màng, ta loáng thoáng nghe tiếng gọi “Tử Ly tỷ tỷ” của Thương Diệp,
hình như có thêm tiếng dỗ dành của Thương Du. Ta cảm thấy hơi buồn cười. Thương Du có biết Bạch Hạc đang ở thủy cung? Nàng có còn nhớ nhung
chàng, có còn muốn được ở bên chàng không?
Ý thức ta thoạt đầu
vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng dần dần ta cảm thấy thấy tâm trí nặng nề như đi vào làn sương mù. Mãi mất một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu, ta
mới nhận ra mình đã chìm vào trong mộng cảnh. Giữa làn khói sương lảng
bảng, tha thoáng trông thấy hình bóng một người đàn ông áo đen đứng dựa
vào tảng đá lớn, mắt nhìn xa xăm. Chợt người đó vươn tay về phía ta,
giọng nỉ non:
“Hoa nhi, ta sai rồi. Ta không biết bệnh của nàng đã trở nặng như vậy… hãy trở lại đi, Hoa nhi…”
Rồi lại chuyển sang giọng trầm buồn:
“Ngọc Hoa, tại sao nàng không nhận là nàng yêu ta? Chúng ta vốn có thể hạnh phúc bên nhau, sao nàng lại chọn cô đơn vò võ?”
Thân hình người đó chợt trở lên cao lớn, chất giọng khàn đục:
“Ly Hương, nàng không thể trở lại bên ta sao?”
Người đó lại đột nhiên thay đổi vóc dáng, cùng lúc bổ nhào về phía ta:
“Tử Ly tỷ tỷ, sao không dẫn người ta đi theo?”
Ta hốt hoảng ngồi bật dậy, chợt thấy trán đau nhói. Bình tĩnh lại, ta nhận ra mình đang ở trên giường. Vừa nãy lúc bất ngờ ngồi dậy, ta đã đụng
trúng đầu kẻ đang sửa chăn cho mình.
Bạch Hạc xoa xoa trán, cười tủm tỉm:
“Nha đầu ngốc, định mưu sát sư phụ sao?”
Ta cuối đầu, ủ rủ nói:
“Hơn một trăm năm rồi, người vẫn còn nhớ đồ đệ này ư?”
“Ta có lúc nào quên, chỉ có con là quên sư phụ mà thôi.”
Lòng ta nặng trĩu. Ta giương ánh mắt ai oán có lực sát thương cao độ về phía kẻ đầu sỏ chuyên nói những câu khiến ta đau lòng kia. Chàng thở dài,
nói:
“Dù thế nào con cũng từng do một tay ta dạy dỗ, sao ta có
thể bỏ mặc con? Nhưng mà con quá lỗ mãng rồi, cấm chế Cổ Long Huyết là
thứ con có thể lao vào sao? Nếu ta không tới kịp, con biết kết cục của
mình chứ?”
Cổ Long Huyết chính là máu của Cổ Long Thần, vị thần
hùng mạnh của Long tộc đã phi thăng gần vạn năm trước. Chưa kể làm sao
Đông Hải Long Vương có được thứ bảo vật này, một tiểu hồ ly như ta dĩ
nhiên không có khả năng chống lại sức mạnh của thần. Ta biết mình sai,
ta cũng hối hận rồi. Nhưng ta kích động như vậy cũng bởi vì chàng. Chàng lại còn dùng giọng điệu sư phụ dạy dỗ ta. Dĩ nhiên chuyện chàng là sư
phụ ta là sự thật, nhưng chàng cũng từng là phu quân, là tình nhân, là
người bảo hộ của ta. Ta vẫn còn nhớ từng kỷ niệm, từng cảm xúc, từng nỗi đau trong tình kiếp kia. Ta không thể giống như những tiên nhân khác,
xem những điều đã trải qua trong tình kiếp là cõi trần hư vô. Ta vẫn
luôn đau xót, dằn vặt cho những lần dở dang đó. Ngay cả thời gian ở Tĩnh Sơn làm cô học trò ngoan của chàng, dáng vẻ không để ý cũng chỉ là giả
vờ. Ta đã khổ sở tự dối lòng trong suốt trăm năm làm đồ đệ của chàng.
Nhưng mọi thứ đều đã vượt quá giới hạn, ta cũng không thể tiếp tục bắt
ép bản thân thêm nữa. Vì vậy, hiện tại ta không thể dùng thứ tình cảm
thuần khiết của học trò mà hiếu kính với chàng được.
Một ngón tay xoa xoa lên má ta, tiếp theo giọng chàng dịu dàng hỏi:
“Tiểu Ly, có chuyện gì vậy? Sao con lại khóc thế kia?”
Ta không đáp, quyết liệt nhắm mắt lại. Cứ để mặc những giọt lệ kia đi.
Có lẽ vì ta là con hồ ly có linh hồn không lành lặn, cho nên tính tình của ta không được tốt, khả năng chịu đựng cũng kém hơn những thần tiên khác rất nhiều. Lúc này ta chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng không dứt. Cho
nên, ta chỉ có thể nhắm mắt lại, ngăn mình tiếp tục buồn bã. Ta quyết
định mình sẽ ngủ một giấc thật lâu thật lâu, phải quên được vị tiên đáng ghét tên Bạch Hạc kia.
Nhưng ta lại nhìn thấy Bạch Hạc trong làn khói trắng. Lần này chàng nói:
“Tiểu Ly, theo ta về Tĩnh Sơn đi.”
Không tự xưng là “sư phụ” nữa sao? Ta nhếch mép, đáp lại:
“Thương Diệp sẽ thế nào?”
“Ta chữa cho hắn.”
“Còn chức Bạch Sứ thì sao?”
“Ta không làm nữa”
Không thể tin, không thể lại tin chàng được, ta tự nhủ lòng như vậy. Ta mím môi nói:
“Ta muốn về nhà.”
“Tĩnh Sơn rất gần động hồ ly.”
“Sẽ làm hư thanh danh của chàng.”
Bạch Hạc chợt nhếch môi:
“Vốn đã hư lâu rồi.”
Ta không nhìn chàng nữa, cúi đầu im lặng. Chàng hơi cao giọng hỏi:
“Lại giận nữa sao?”
“Không có.”
Một thoáng trầm mặc. Cuối cùng ta hít một hơi dài, khẽ nói:
“Ta sợ. Ta sợ sẽ lại mất chàng như những lần trước, sẽ lại tiếp tục cô đơn. Từ khi biết chàng, yêu chàng, dù còn là làm người phàm hay là thần
tiên, phần lớn ngày tháng của ta trôi qua trong nỗi mong nhớ vời vợi. Ta sợ cảm giác của người thiếp mỏi mắt chờ quân, ta sợ cảm giác một mình
bơ vơ mỏi mòn trên đỉnh núi, ta sợ cảm giác bất lực, vô vọng khi không
thể tìm được người mình yêu. Vì mỗi lần thấy chàng, trái tim ta lại rung động mãnh liệt, ta sợ niềm hạnh phúc khi ở bên chàng sẽ khiến ta quên
hết bao nỗi cô đơn trước đây, sau đó lại tự khiến mình thương tích đầm
đìa.
Ta cúi đầu, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn trên gò má. Ta nghe giọng chàng nỉ non:
“Sau tất cả, ta chỉ có thể nói xin lỗi nàng. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, là ta sai.
Sau đó chàng dịu dàng ôm chầm lấy ta, bao phủ ta trong ấm áp chưa từng có.
Vòng ôm này vừa xa lạ vừa gần gũi, khiến trái tim đau nhức của ta trở
nên mềm mại hơn. Nhưng chàng càng siết càng chặt, khiến ta gần như không thở nổi. Ta há miệng định kêu lên, nhưng lúc mở bừng mắt, ta mới phát
hiện mình mới vừa thật sự thức dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng kia. Bên
khung giường vắng vẻ nào đã còn bóng dáng của Bạch Hạc. Khó khăn lắm ta
mới trút được nỗi lòng nặng trĩu của mình, nhưng hóa ra đó cũng chỉ là
một giấc mơ. Chàng sẽ chẳng bao giờ nghe được, sẽ chẳng bao giờ hiểu
được rằng có một tiểu hồ ly vẫn đang âm thầm thương nhớ chàng, sợ hãi
chàng, day dứt vì chàng. Lần này, ta thật sự buông thả mọi cảm xúc của
mình, bật khóc nức nở. Ta không quan tâm ai đang ở bên ngoài, ai đang
lắng nghe. Ta muốn khóc cho đến khi quên đi trời đất, quên đi bản thân.
Ta muốn khóc cho đến khi quên được chàng.