Hồ Ly Truyện

Chương 14:




Ta đang mơ màng ngủ thì tiếng thét xé toạt màn đêm của Tiểu Cầm vang đến tai. Tiếp đó là tiếng bước chân rầm rập. Ta nhổm dậy, hơi đanh giọng hỏi:
“Tiểu Cầm, lại có chuyện gì?”
Con hổ yêu ngoe nguẩy cái đuôi, liến thoắng nói:
“Chủ nhân, có tiên nhân tới núi Thượng Linh Tây đòi bắt yêu quái. Bọn tiểu yêu ở đó bị đánh cho tơi tả rồi, chủ nhân mau mau đến cứu mạng!!!”
Ta khoác vội chiếc áo choàng trắng, cưỡi mây xông về phía ngọn núi phía tây. Chưa tới nơi, ta đã bị chướng khí mù mịt làm cho cay mắt. Lúc này ta mới nhận ra, tình thế đã bị đảo ngược tự bao giờ.
Ta hô vang:
“Dừng tay!”
Một con sư tử trắng to lớn nhảy ra trước mặt ta, giọng đầy tức tối:
“Tiên cô, ta vừa thay người xử lý cái tên tiểu tiên không biết sống chết này. Hừ! Dám đến địa phận Tử Ly tiên cô cai quản mà gây sự, thật chẳng biết sống chết mà.”
Ta xua tay cho hắn lui, có chút dở khóc dở cười. Kẻ ngoài mà nghe thấy lời này, có khi nghĩ ta là đại vương của bọn yêu quái vùng Thượng Linh. Ta vạch lá bước đến chỗ vị nam tiên người đầy bùn đất đang nằm cuộn tròn trên khoảng đất trống giữa rừng. Xung quanh không có chút bóng dáng của những tiểu yêu ồn ào. Ta nhẹ nhàng nói:
“Tiên hữu có chỗ không biết, vùng Thượng Linh này nằm trong vòng bảo hộ của Thiên đình.”
Mấy ngàn năm trước, Tiên giới ký hiệp ước hòa bình với Yêu giới nhằm tập trung chống lại sự bành trướng của Ma giới. Nhưng trong tư tưởng của đa số con người và một số thần tiên, yêu và ma luôn gắn liền với nhau. Trước nhiều sự việc tiên nhân truy sát người của yêu giới, Yêu Hoàng Cảnh Châu ra tối hậu thư yêu cầu Thiên đình phải chấm dứt ngay tình trạng này. Sau nhiều lần bàn bạc, phương án “sứ giả tiên yêu” được đề ra. Tại những vùng đất giáp ranh giữa yêu giới và tiên giới, sẽ có những vị sứ giả có pháp lực cao cường của cả hai giới trấn giữ nhằm ngăn cản xung đột yêu – tiên.
Hai mươi năm trước, ta xin với Vương Mẫu được làm một trong số mười hai sứ giả nhiệm kỳ này.
Vị tiểu tiên xui xẻo khó nhọc đứng dậy, cúi đầu chào ta rồi cưỡi mây rời đi. Ta trông theo bóng hắn rời đi, ngẩn người . Đã hai mươi năm không về nhà, ta dường như đã trở thành một phần của nơi núi rừng hoang dã đầy yêu khí. Ta từng nghĩ, mình vốn đã quen với sự tĩnh mịch này. Nhưng sâu trong nội tâm, ta vẫn muốn lúc quay đầu lại, được nhìn thấy động hồ ly ấm áp mà ta hằng quen thuộc từ lúc được sinh ra.
Tiểu Cầm, con hổ yêu cái mà ta nhận nuôi từ lúc mới tới đây, không biết từ khi nào đã đạp lên lá cây đi qua lại mấy vòng trước mặt ta. Ta nói:
“Tiểu Cầm, ngươi làm ta chóng mặt.”
Nó bĩu môi:
“Chủ nhân, có một tiên nam khác tới gặp người, đang ở Điện Lưu Ly kìa.”
Ta quay trở về, gặp được một vị tiên rất quen mắt. Người đó nói:
“Tử Ly sứ giả, ta đến thay thế cô.”
“Nhiệm kỳ của ta còn ba mươi năm nữa mới hết.” Ta ngạc nhiên nói, nhận ra đây chính là vị tiền nhiệm của mình. “Người có lệnh của Thiên đế chăng?”
Người đó đưa ra lệnh bài, cười bảo:
“Nhận được nhờ cậy, mong sứ giả sớm về nhà”.
Ta nhớ ra, hai mươi năm trước, mẹ ta vì quyết định của ta mà giận ta mấy tháng trời. Đến lúc ta rời nhà, bà cũng không ra tiễn. Cha ta không phản đối, nhưng giọng đầy bùi ngùi:
“Vì cớ gì phải tự làm khổ mình? Đến nơi xa xôi đầy yêu khí, đứa con gái chưa bao giờ chịu khổ như con có chịu đựng được không?”
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cha ta nói đúng. Ta đã sợ nỗi cô độc này đến tận xương tủy rồi.
Lúc về tới động hồ ly, ta có cảm giác như đứa trẻ vừa từ chuyến đi chơi xa đầu tiên trở về. Mẹ ta vẫn đứng ở cửa động đón ta, tuy ánh mắt bà tràn đầy oán trách. Ta lao đến ôm chầm lấy bà, lúc này cả hai cùng bật khóc. Mẹ ta nói:
“Con gái hư, tưởng con không biết đường về.”
Ta dụi dụi vào áo mẹ, cảm thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết. Cứ nghĩ mình đã trưởng thành, cứ nghĩ mình đã chai sạn sau bao nhiêu sóng gió, nhưng khi sà vào lòng mẹ, ta có cảm giác mình vẫn là tiểu hồ ly nhỏ bé cần được che chở, yêu thương.
Một tiếng tằng hắng vang lên, cha ta bước nhanh đến, đôi mắt tràn đầy vẻ vui mừng. Sau lưng ông, Diêm Vương gia cũng đủng đỉnh tiến lại. Chờ cơn xúc động của cả nhà ta trôi qua, Diêm Vương cười nói:
“Tiên tử, chào mừng cô trở về. Thực ra việc nhiệm kỳ của cô bị rút ngắn có liên quan tới ta.”
Cha ta nói:
“Lần trước hồn ngọc của con bị chia đôi, chỉ có một nửa hồn phách trải qua tình kiếp thứ ba. Vì vậy con vẫn còn nợ một nửa tình kiếp. Diêm Vương nói tình kiếp cũng có hạn của nó, nếu trong vòng một năm con không đi lịch kiếp thì sẽ ảnh hưởng tới tu vi.”
Ta nói:
“Diêm Vương gia, chẳng lẽ Tử Ly phải chia đôi hồn phách để đi lịch kiếp lần nữa?”
“Không phải như vậy. Dĩ nhiên hồn phách của tiên tử vẫn nguyên vẹn, chỉ là mức độ của tình kiếp được giảm đi một nửa mà thôi.”
Mẹ ta nói:
“Nhắc tới lịch kiếp, đứa trẻ Thương Diệp kia cũng vào luân hồi được gần năm mươi năm, cũng qua được một kiếp rồi.”
Diêm Vương vuốt chòm râu thưa, gật gù:
“Đúng vậy. Biết đâu tiên tử và cậu ấy lại gặp nhau.”
Ta hết nhìn sang mẹ ta, lại nhìn sang Diêm Vương gia, có chút cảm giác bất an.
Sau đó, cũng như lần lịch kiếp trước, Diêm Vương cùng cha mẹ ta tiễn ta tới cầu Nại Hà. Ta dứt khoát uống hết chén canh quên của Mạnh Bà, lơ đễnh nhìn ra dòng Vong Xuyên. Dòng nước đen sâu thẳm cuộn xoáy khiến ta nhớ tới vài trăm năm trước, chính mình trầm luân trong bể tình, bị yêu yêu hận hận của cõi trần gian đeo đuổi không dứt. Cố nén cảm giác chua xót cồn cào quen thuộc đang ập đến, ta quay sang hỏi mẹ ta:
“Sư phụ của con sống có tốt không?”
Mẹ ta đứng bên kia cầu im lặng nhìn ta, vờ như không nghe thấy. Ta quay sang cha ta, ông cũng lặng im. Lúc ta bị cuốn vào cửa luân hồi, chợt thoáng nghe giọng Diêm Vương vẳng lại từ chỗ xa xăm:
“Thiên giới vốn đã không còn Bạch Hạc thần quân nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.