La Bạc Hồ nhìn hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, cả người cảm thấy chạnh lòng.
Ba ba của cậu mấy năm nay sức khỏe vẫn không quá tốt, chịu không nổi nhiều chuyện kích thích, lỡ như cậu thật sự ngỏm củ tỏi ở nơi này, không biết ngày sau người trong nhà làm sao sống tiếp.
Hiện tại tên cha cậu còn nằm trong sổ đen tín dụng, chỉ có thể làm những công việc bình thường, nợ nần trong nhà còn hơn 50 vạn mới có thể trả xong. Cũng không biết lần này nếu cậu không còn nữa, tiền an ủi thân nhân không biết phát được bao nhiêu...
Đang suy nghĩ miên man thì nghe được bên ngoài có động tĩnh.
"Chào ngài, cơm hộp ngài đặt đến rồi."
Bọn bắt cóc trói người lại còn biết đặt cơm hộp, đúng là tuyệt.
La Bạc Hồ nhìn ra bên ngoài qua kẹt cửa, thấy một người mặc quần áo giao cơm hộp đột nhiên sừng sộ, quật ngã hai người đàn ông to cao, sau đó bị một người cầm đao chém ngã, trói lại như heo quăng vào trong nhà.
Chu Thích Tử trợn mắt, máu chảy ròng ròng kéo tay Tiêu Giác Tê:
"Tê Tê... Anh tới cứu... cứu em..."
Trời mẹ ơi, La Bạc Hồ cởi áo khoác quấn lại đùi Chu Thích Tử đang chảy máu ồ ạt.
Đừng có cậy mạnh chứ.
Chút nữa là chảy hết máu thành xác khô rồi.