Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 15:




Đàn ông trên cơ bản không tồn tại chuyện bị sàm sỡ, Trịnh Dư An cũng không nhỏ nhen đến mức Yến Thư Vọng ôm một cái đã nhảy cảm rồi tức giận. Đối phương thậm chí còn có chừng mực một cách rất quy củ, tư thế ổn thỏa, thời gian không dài, trong mắt người khác thì chỉ là một cái “chào tạm biệt” theo bổn phận mà thôi.
— Điều kiện tiên quyết là không có cái câu Yến Thư Vọng kề bên cổ anh nói.
Trịnh Dư An không rõ môi người kia rốt cục có chạm lên người mình không, vì chỉ cần Yến Thư Vọng hé miệng, phần da thịt nơi đó đã nóng rực lên rồi.
Như dung nham tuôn trào, nóng đến thiêu đốt, Trịnh Dư An mấy ngày tiếp theo vẫn có cảm giác như thể người kia kể bên cổ mình.
Về sau An Đại có liên lạc với anh, cẩn thận thăm dò: “Anh với Colin… là bạn?”
Trịnh Dư An cười: “Anh ta là khách hàng của anh.”
An Đại do dự một lúc, nói: “Hôm đó em thấy hai người ôm nhau còn tưởng…” Nói được một nửa thì cô ngừng lại, tự giễu, “Sao có thể chứ. Nếu anh mà cong thì Bạch Gian là người ra tay đầu tiên.”
Trịnh Dư An bất đắc dĩ nói: “Không phải trước đây em có nói trong giới phân chia rất rõ ràng, ra không được mà vào cũng không sao.”
An Đại ở đầu bên kia điện thoại đảo mắt: “Nhưng biết đâu có người lại thích chơi đùa trai thẳng. Em thấy Bạch Gian bảo Colin không phải kiểu đấy, anh ta trước giờ không tìm người ngoài giới.”
Trịnh Dư An im lặng một lúc. Anh lôi điêu thuốc lá ra, tính châm lửa thì mới phát hiện gạt tàn đầy rồi, chỉ đành bỏ qua một bên, chậm chạp đáp: “Bạch Gian từng quen Colin?”
An Đại: “Sao có thể! Colin được người trong giới công nhận là đóa hoa trên núi cao, khó mà với tới. Đám bot trèo được lên giường anh ta đều cảm thấy mình hời rồi. Nếu nhỡ được Colin thích thì đúng là trúng số độc đắc.”
“Làm gì mà quá vậy.” Trịnh Dư An không biết nên khóc hay cười, hỏi tiếp, “Yến Thư Vọng ở trên à?”
An Đại đáp như thể đương nhiên: “Đúng rồi. Trong giới bot khắp nơi, có một top là như báu vật vậy. Mà huống chi Colin còn là người yêu tốt được mọi người công nhận, lãng mạn chu đáo, có chừng có mực.”
Trịnh Dư An có lẽ không ngờ cô lại điều tra kỹ như vậy. Mà anh ở sau lưng nghe tin đồn thổi về người có quen biết thì thấy hơi rối rắm, mãi một lúc sau mới dùng giọng đều đều hỏi: “Anh ta nhiều người tình lắm sao?”
“Ha!” An Đại phá lên cười, “Thôi đi! Mấy cái yêu đương nhăng nhít này á, anh với anh ta đều thuộc phái thanh lưu. Giữ mình trong sạch quá cũng chẳng hay đâu. Chân tình khó kiếm, đừng cố chấp nữa.”
(Phái thanh lưu: ý chỉ những người có đức hạnh, có tiêu chuẩn đạo đức cao)
Trịnh Dư An nghẹn trong thoáng chốc, bất đắc dĩ nói: “Em đó.”
Bình hoa Yến Thư Vọng tặng, Trịnh Dư An suy xét rồi vẫn quyết định đem ra bày. Cú mèo Bạch Gian làm rất có nét riêng, hình tượng hơi cường điệu hóa, nhưng chất liệu đồ gồm lại nhẵn mịn mềm mại. Trong nhà đàn ông độc thân không có sẵn hoa, để không vậy thì cũng không hay nên Trịnh Dư An tính toán, quyết định ngày hôm sau tan làm đi mua một bó.
Ở khu công nghiệp không thiếu tiệm hoa, buổi trưa Trịnh Dư An ở phòng nghỉ vừa hút thuốc vừa lướt xem mấy tiệm hoa xung quanh. Lúc Tần Hán Quan đi vào, liếc qua thấy thì thuận miệng hỏi: “Đi hẹn hò à?”
Trịnh Dư An kẹp thuốc trên tay, không hiểu mô tê gì hỏi: ”Gì cơ?”
Tần Hán Quan: “Không hẹn hò thì sao lại mua hoa vậy?”
Trịnh Dư An giải thích: “Trong nhà có bình hoa mới, thấy bị trống.”
Tần Hán Quan có lẽ thấy anh đột nhiên văn nghệ vậy có chút gì đó không đúng, suy nghĩ nửa ngày, chỉ đành “à” một tiếng.
Trịnh Dư An không có kinh nghiệm mua hoa, theo khiếu thẩm mỹ không ra đâu mà tùy tiện phối một bó. Anh trả tiền, tùy ý cầm hóa trên tay, kết quả vừa ra cửa thì đụng mặt một người.
Lúc Lý Thù nhìn thấy bó hoa trên tay anh thì khá ngạc nhiên, hỏi: “Trịnh Tổng?”
Trịnh Dư An cũng không ngờ sẽ gặp Lý Thù. Anh đổi hoa sang cầm bên tay trái, theo thói quen đưa tay phải qua: “Ông chủ Lý, sao anh cũng ở đây?”
Lý Thù cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay anh, cũng không có ý nắm lấy. Gã gật đầu, bộ dạng không còn đối địch như lần đầu gặp mặt, nói: “Trịnh Tổng mua hoa sao?”
Trịnh Dư An “À” một tiếng, lắc lư bó hoa trong tay: “Đúng vậy, thêm chút màu sắc cho căn nhà.”
Anh không nhắc một câu nào tới chuyện chiếc bình nhưng Lý Thù cũng đã nghĩ tới bình hoa Yến Thư Vọng tặng anh. Nét mặt gã có phần quái dị, nhìn Trịnh Dư An thêm một lúc.
Trịnh Dư An có khôn khéo đến đâu thì cũng không cách nào nhìn thấu lòng dạ người ta. Hai người họ cứ ở đây lúng ta lúng túng cũng không phải cách, thế nên anh cười khách sáo rồi bảo: “Ông chủ Lý, tìm chỗ nào ngồi chứ nhỉ?”
Lý Thù lúc này lại không từ chối anh: “Tôi biết một quán cà phê khá ổn gần đây.”
Ở khu công nghiệp có không ít tiệm cà phê đặc sản. Lý Thù tìm một quán được thiết kế chỉ có độc màu trắng, phân thành khu trước quán và khu sân sau, diện tích rất rộng, việc làm ăn cũng khấm khá.
Trịnh Dư An gọi một ly Americano.
“Cậu không uống cà phê phin giấy[1] à?” Lý Thù hỏi.
Trịnh Dư An không quá để tâm: “Americano là được rồi.”
Lý Thù cầm tách phê, ngồi ở sân sau quán. Ông chủ nơi đây rõ ràng rất thân với gã, giữa buổi còn qua nói chuyện một lúc. Trịnh Dư An không nhìn ra được người đó có phải người trong giới không, chỉ có thể một mình uống cà phê.
“Cậu ta là trai thẳng.” Chờ ông chủ vào trong chào khách thì Lý Thù bỗng nói.
Trịnh Dư An ngậm thành cốc cà phê, trong chốc lát không biết nên có biểu cảm thế nào.
Lý Thù bình thản nói: “Tôi chưa come-out. Bạn bè xung quanh cũng không ít người không trong giới, thẳng cũng có rất nhiều.”
Trịnh Dư An suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Bạn bè mà thôi, không quan trọng.”
Lý Thù nhìn anh cười.
“Trịnh Tổng cũng thú vị thật đấy. Rõ ràng là trai thẳng mà xung quanh có không ít gay.”
Trịnh Dư An khụ một tiếng, ậm ờ đáp: “Duyên số ấy mà….”
Lý Thù: “Trịnh Tổng chưa từng bao giờ hoài nghi xu hướng tính dục của mình sao?”
Trịnh Dư An lộ vẻ ngờ vực. Anh đờ ra hai ba giây rồi cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Lý Thù nhân khoảng thời gian trống này, đột nhiên nghiêng người về trước. Khuôn mặt nam giới bỗng phình to, đầu nghiêng qua, môi gần như chạm tới chóp mũi Trịnh Dư An.
Trịnh Dư An: “……”
Lý Thù híp mắt quan sát anh một lúc, bĩu môi như thể thấy không thú vị: “Phản ứng cũng không dữ dội lắm. Có muốn hôn con trai thử không?”
Sắc mặt Trịnh Dư An cuối cùng cũng hơi tối lại. Anh dùng hết sức để giữ bình tĩnh rồi đáp: “Không cần.”
Lý Thù không buông tha cho anh: “Nếu đổi tôi thành Colin thì sao?”
Trịnh Dư An kiềm chế nói: “Yến Thư Vọng sẽ không làm chuyện như này.”
“Còn gọi cả họ cả tên luôn kìa.” Lý Thù không biết vì sao nhưng lại có chút đắc ý, “Đừng nghĩ tốt quá cho cậu ta. Nếu vừa rồi là cậu ta muốn hôn cậu thì cậu có từ chối nổi không?”
Trịnh Dư An mở miệng tính nói gì đó nhưng tới cuối vẫn không thể nói thành lời.
Lúc Yến Thư Vọng nhận được ảnh Lý Thù gửi, nét mặt không có thay đổi gì lớn.
Người kia chụp ảnh một bó hoa, sau đó hỏi: “Đoán xem tôi gặp được ai nào?”
Yến Thư Vọng không trả lời gã.
Lý Thù không nhịn được bảo: “Tiểu Trịnh Tổng của ông đó.”
Yến Thư Vọng vẫn không lời đáp lại. Lý Thù chỉ đành độc diễn, tiếp tục nói chuyện một mình: “Thẩm mỹ của trai thẳng đúng là không ổn. Bó hoa này phối quá dung tục, không xứng với cái bình hoa ông tặng cậu ta.”
Yến Thư Vọng rủ mắt xem tin nhắn, ngón tay quét nhẹ rồi chuyển giao diện, kéo lên xuống một lúc rồi bấm vào trang Khoảnh khắc của Trịnh Dư An. 
Trịnh Dư An đúng là vừa cập nhật trạng thái.
Không có lời chú thích, chỉ có một bức hình đơn giản.
Chiếc bình hoa hình cú mèo của Bạch Gian không to lắm, bó hoa của Trịnh Dư An có lẽ phải cắt cắt chỉnh chỉnh rất lâu mới miễn cưỡng nhét vào nổi. Màu đỏ thẫm cũng màu vàng kim lộng lẫy xen kẽ kết hợp với món đồ gốm theo tông tối phía dưới, mang một phong cách cyberpunk[2] hoang đường.
Yến Thư Vọng ngắm bức hình một lúc rồi nhấn lưu về máy.
Tin nhắn ở phía trên vẫn nhảy thông báo. Lý Thù hôm nay lắm chuyện một cách không bình thường.
“Tôi thấy cậu ta cũng không quá bài xích đàn ông đâu.” Lý Thù ngắt dòng, “Ông không cần phải cứ dè dè dặt dặt thế.”
“Hôm nay tôi còn thử giúp ông rồi đó. Suýt nữa thì hôn mà cậu ta cũng không giận.”
Chờ một lúc sau vẫn chẳng nhận được tin nhắn trả lời, Lý Thù “chậc” một tiếng, nhắn qua hai chữ “Đâu rồi?” Kết quả tin nhắn vừa gửi qua thì ngay sau đó là một dấu chấm than đỏ lòm. Yến Thư Vọng thế mà lại chặn gã.
Lý Thù trợn trừng mắt. Gã nín nửa ngày, chửi một tiếng “Đệt!”
Lâm Niệm Tường sau đó gọi qua.
“Ông trêu Colin làm gì?” Giọng điệu Lâm Niệm Tường đầy bất đắc dĩ, “Cách Trịnh Dư An xa xa chút. Colin đáng sợ lắm mà ông còn dám hôn người của cậu ta.”
Lý Thù cứng miệng: “Tôi đã hôn đâu!”
Lâm Niệm Tường tức giận kêu: “May là ông chưa hôn đấy, hôn rồi chắc là tôi đi nhặt xác cho ông rồi nhá.”
Lý Thù: “…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.