Khi cách cánh cửa còn hơn mười mét, thủ vệ ở đó liền tiến lên ngăn cản.
Lâm Vũ không ngừng bước mà trực tiếp đi vào.
"Cút!" Ninh Loạn hừ lạnh một tiếng rồi tung chưởng qua.
Hai thủ vệ lập tức ngã xuống đất rồi không đứng dậy nổi nữa.
Lâm Vũ nghênh ngang đi vào thế gia Nam Cung.
Vừa đi vào thi đám thủ vệ nghe thấy động tĩnh đã nhao nhao vọt tới.
Chỉ sau mấy giây mà hai người đã rơi vào vòng vây trùng điệp.
Lâm Vũ lười đánh với đám lính tôm tướng cua kia, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện với họ, hắn đến thế gia Nam Cung chỉ vì tìm Nam Cung Bác.
"Cút đi!"
Ninh Loạn khinh thường liếc nhìn đám người: “Các người chưa xứng chết trong tay chúng tôi!"
Nghe giọng điệu ngông cuồng của Ninh Loạn, mọi người lập tức giận dữ.
Không xứng chết trong tay họ, đây là sỉ nhã cỡ nào!
"Bắt lại!"
Hộ vệ đầu lĩnh không nói lời thừa thãi mà lớn tiếng ra lệnh.
Đám người nhận lệnh rồi cùng ùa lên.
Trong mắt Ninh Loạn bắn ra tia sắc lạnh, đang muốn ra tay thì bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lui ra!"
Nghe thấy giọng nói này, đám hộ vệ lập tức thu tay lại rồi khom người lui ra.
Vợ chồng Nam Cung Bác dẫn một số con cháu trực hệ không còn lại bao. nhiêu của thế gia Nam Cung đi ra phòng khách, đứng trên bậc tam cấp ở cổng mà lẳng lặng nhìn hai người.
"Anh hùng xuất thiếu niên!" Nhìn hai người trẻ tuổi đến khó tin trước mắt, Nam Cung Bác tràn đầy cảm khái nói: "Không nói cái gì khác, chỉ xét đến lá gan của các người đã là đủ nhìn
xuống đám người đồng lứa."
"Quá khen." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi bước lên bậc thang: “Ông chính là Nam Cung Bác?”
"Đúng vậy." Nam Cung Bác khẽ gật đầu rồi giơ tay bảo Lâm Vũ ngừng lại: “Đứng phía dưới nói chuyện là được rồi! Nói đi, kẻ đứng phía sau phái các người đến truyền lời gì cho lão phu?”
Kẻ đứng phía sau?
Lâm Vũ và Ninh Loạn không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại cùng lộ ra ý cười.
Thì ra Nam Cung Bác cho là họ đến truyền lời!
Là do thấy họ còn quá trẻ sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Nam Cung Bác không khỏi nhíu mày: “Các ngươi cười cái gì?"
"Cười ông vô tri." Ninh Loạn cười to và nói.
"Làm càn!" Em trai của Nam Cung Bác là Nam Cung Linh đột nhiên tiến lên một bước, nghiêm nghị quát: "Thế gia Nam Cung còn chưa tới phiên các người sủa loạn! Nếu không phải nể mặt kẻ đứng sau các người thì chúng tôi đã chém đầu các người xuống đất rồi!"
"Con chó hoang từ đâu ra, nơi này đến phiên mày nói chuyện?"
Trong mắt Ninh Loạn hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: "Cút qua một bên! Còn dám nói thêm một câu thì lấy mạng chó của mày!"
Lâm Vũ đưa tay lên rồi lạnh nhạt nói: "Vả miệng là được."
"Vâng!"
Ninh Loạn nhận lệnh. Cũng lớn lối lắm!
Nghe thấy lời nói của hai người, mọi người trong thế gia Nam Cung lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
Người sau lưng bọn họ làm xăng làm bậy ở thế gia Nam Cung, hiện tại cả hai người này cũng dám phát ngôn bừa bãi ở đây?
Quả nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Nam Cung Linh sững sờ nửa ngày, đợi lấy lại tinh thần thì trong mắt đã bắn ra sát khí.
Thân là người của thế gia Nam Cung, chưa từng có người dám nói chuyện với ông ta như thế!
Huống chỉ còn là hai tên tiểu lâu la không đáng chú ý!
Rốt cuộc Nam Cung Linh cũng không đè nén nổi lửa giận trong lòng mà tung người ra, giơ tay lên tát vào mặt Ninh Loạn.
E ngại thực lực đáng sợ phía sau họ nên ông ta cũng không dám giết hai người này.
Nhưng dạy một bài học vẫn được!
"Không biết tốt xấu!"
Thấy Nam Cung Linh đánh tới, Ninh Loạn khinh thường cười một tiếng.
"Chát!"
Một cái tát vang dội vang lên.
Ninh Loạn khiêu khích đứng ở đó.
Nam Cung Linh lại che mặt của mình ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn Ninh Loạn.
Không chỉ Nam Cung Linh mà tất cả mọi người trong thế gia Nam Cung đều ngây người.
Cái bạt tai này lại giáng vào mặt Nam Cung Linh?
Tình huống này hoàn toàn khác với dự đoán của họ!
Dù sao Nam Cung Linh cũng là cao thủ Luyện Thần Cảnh!
Ông ta còn không có cả cơ hội phản kháng thì đã bị người trẻ tuổi quá mức này táng ngã xuống đất?