"Tiểu Vũ... Tiểu Vũ..." Tuyên Vân Lam không ngừng gọi tên Lâm Vũ, lại cẩn thận phân biệt từng chỉ tiết trên mặt Lâm Vũ.
Nhìn thật lâu, cuối cùng bà ấy cũng xác định đây là con mình!
"Tiểu Vũ!" Tuyên Vân Lam lập tức rơi nước mắt như mưa, kêu khóc tan nát cõi lòng rồi ôm chặt Lâm Vũ như sợ hắn lại rời khỏi bà ấy.
"Hức hức..." Tuyên Vân Lam nghẹn ngào khóc rống, nước mắt đã làm ướt nhẹp bả vai Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng câm lặng mà thút thít. Mẹ con họ ghì chặt lẫn nhau.
Người của Thẩm gia không dám cũng không đành lòng quấy rầy họ nên yên lặng đứng trong phòng, chua xót gạt lệ.
"Tiểu Thiển!" Đột nhiên, Tuyên Vân Lam nhớ đến con gái mình nên vội vàng buông Lâm Vũ ra, bối rối hỏi: "Tiểu Thiển đâu? Nó đâu rồi? Có phải nó bị Triệu gia
hại rồi không?”
"Mẹ, em gái ngay phía sau mẹ!" Lâm Vũ nắm chặt bàn tay lạnh buốt mà gầy yếu của mẹ rồi hất hất cằm ra phía sau bà ấy.
Tuyên Vân Lam vội vàng quay đầu, nhìn thấy con gái đang ngủ yên sau lưng thì mới hơi yên lòng, hai mắt đẫm lệ hỏi: "Tiểu Thiển làm sao vậy?". Ngôn Tình Hài
"Nó không sao, những sức khoẻ quá kém, phải chờ tối nay mới dậy nổi."
Lâm Vũ không giấu diếm mà kể lại chuyện hai thằng khốn nạn kia bỏ thuốc cho mẹ nghe.
Nghe Lâm Vũ kể xong, Tuyên Vân Lam không khỏi sợ hãi mà cắn răng mắng: "Hai thằng súc sinh đáng chém ngàn đao này!"
"Mẹ, mẹ yên tâm, chúng không có kết cục tốt!" Lâm Vũ vỗ võ tay mẹ rồi dịu dàng an ủi.
Không có kết cục tốt?
Tuyên Vân Lam đột nhiên giật mình, trong lòng lập tức hoảng loạn: “Con... Có phải đã giết chúng rồi không?"
Lâm Vũ gật đầu, cắn răng nói: "Chúng chết không có gì đáng tiếc!" "Sao con lại ngốc như vậy!” Một cảm giác lạnh buốt tràn vào đầu Tuyên Vân Lam, bà ấy vội vàng hất tay
Lâm Vũ ra rồi hoảng hốt sợ hãi kêu lên: "Con đi mau! Trốn đi thật xa, đừng để người của Lâm gia tìm được, mau trốn đi!"
Dù đã mười lăm năm không thấy ánh mặt trời, nhưng Tuyên Vân Lam cũng biết được quyền thế hiện tại của Lâm gia từ miệng hai anh em kia.
Hiện tại Lâm gia còn hưng thịnh hơn mười lăm năm trước.
Nếu để Lâm gia tìm ra con bà ấy thì hắn nhất định không có cơ hội sống sót.
Thấy Tuyên Vân Lam hoang mang lo sợ như vậy, Thẩm Vũ Nông không khỏi buồn cười, vội vàng an ủi: "Vân Lam, cháu đừng nhọc lòng chuyện này, hiện tại con của cháu đã là Mục Bắc Vương ở Bắc Cảnh! Dù cậu ấy đứng đó bất động thì
Lâm gia cũng không làm gì được."
"Mục... Bắc Vương?" Tuyên Vân Lam mờ mịt, hiển nhiên không biết ý nghĩa của ba chữ này.
Lâm Vũ không giải thích mà chỉ an ủi mẹ: "Mẹ yên tâm, con không có việc gì! Con thề từ nay về sau trên thế giới này không ai được hà hiếp mẹ và em gái nữa! Những kẻ trước kia bắt nạt hai người đều phải trả giá đắt!"
"Đứa nhỏ này, tuổi không lớn mà miệng lưỡi lại không nhỏ." Cảm xúc của Tuyên Vân Lam hơi ổn định lại, cưng chiều gõ đầu con trai một cái rồi yếu ớt nói: "Mẹ không nghĩ đến chuyện báo thù gì cả, chỉ hi vọng hai anh em con đều khoẻ mạnh..."
Bà ấy còn chưa nói xong thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Báo cáo, Bồ thần y đã đến." Giọng của Chu Tước Vệ vang lên ngoài cửa.
"Mời ông ta vào!" Lâm Vũ đứng dậy.
Cửa phòng được đẩy ra, Bồ Thạch Hòe tóc đã hoa râm đi tới.
"Ra mắt Mục Bắc Vương!" Bồ Thạch Hòe khom mình hành lễ, lại bị Lâm Vũ đỡ lên.
"Bồ thần y, đây là mẹ và em tôi, tin chắc đã có người nói cho ông biết tình trạng của họ." Lâm Vũ chỉ vào mẹ và em gái rồi khom người nói: "Xin nhờ vào. ông!"
"Mục Bắc Vương muốn lão phu chết sao!" Bồ Thạch Hòe biến sắc, vội vàng kéo Lâm Vũ lại: “Ngài yên tâm, lão hủ nhất định sẽ dùng hết khả năng trị liệu cho họ"
Thấy Bồ Thạch Hòe cung kính với con mình như vậy, Tuyên Vân Lam không. khỏi nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Vũ Nông: “Rốt cuộc Mục Bắc Vương là gì?"
"Cháu không cần biết là gì." Thẩm Vũ Nông cười ha hả và nói: "Cháu chỉ cần biết ba chữ này đại diện cho quyền thế ngập trời
Quyền thế ngập trời!
Tuyên Vân Lam đột nhiên trừng to đôi mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin...