Sững sờ hồi lâu, khó khăn lắm cuối cùng Nam Cung Bác mới định thần lại. "Xem ra tôi thật sự đã đánh giá thấp các người rồi."
Ánh mắt của ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Lẽ nào trước đó chính hai người đã gây rối ở Nam Cung thế gia?”
Có thể đánh đến mức Nam Cung Linh không thể chống trả cũng đủ chứng minh thực lực của bọn họ.
Nam Cung Bác vừa nói xong, mọi người trong Nam Cung thế gia đều trở nên căng thẳng.
Nếu như người suốt ngày xuất hiện trong ác mộng của bọn họ thật sự là hai người này thì hôm nay sợ rằng sẽ có người phải đổ máu!
"Không phải chúng tôi." Lâm Vũ lắc đầu.
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới dần dần thả lỏng nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì hắn đã giơ tay chỉ vào Ninh Loạn rồi nói: "Là anh ta"
Chết...chết tiệt!
Trong lòng mọi người đều đang chửi thầm, cũng đột nhiên lo lắng trở lại.
"Ð?" Nam Cung Bác kinh ngạc, ánh mắt nóng rực nhìn Ninh Loạn:
"Thật sự là cậu sao?”
"Nhiều lời!"
Ninh Loạn cười lạnh: “Các người cho răng chút chuyện vặt vãnh này cũng xứng để ngài ấy ra tay sao?”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người lại một lần nữa chấn động.
Ý của Ninh Loạn là người trên bậc thềm kia còn lợi hại hơn anh ta sao?
Quá khủng khiếp!
Một mình anh ta đã khiến Nam Cung thế gia trở nên hỗn loạn, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi. Bây giờ lại có thêm người lợi hại hơn anh ta, sao Nam Cung thế gia có thể chống đỡ được đây?
“Có vẻ như tôi đã già thật rồi.”
Nam Cung Bác thở dài: “Thế hệ trẻ xuất hiện những người tài giỏi như hai người mà tôi cũng không biết.”
"Ông quả thực đã già rồi.' Lâm Vũ gật đầu nói: "Cái gọi là người vô đạo đức, già mà không chết sẽ hại người cho nên tôi tới để tiễn ông đi trước."
"Cậu muốn lấy mạng tôi?" Nam Cung Bác nheo mắt lại, nhẹ nhàng hỏi. Lâm Vũ gật đầu và nói: "Chỉ là để ông đền mạng mà thôi." "Đền mạng?”
Nam Cung Bác không hiểu, tò mò hỏi: "Tôi thật không biết rốt cuộc tôi có thù oán gì với các người? Nếu hai người đã đến rồi, không ngại nói ra chứ?”
"Tất nhiên là không ngại."
Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: "Vừa hay, trước khi giết ông, tôi cũng có chuyện muốn hỏi ông.". Đam Mỹ Hài
Nếu chỉ đến đây để giết người, hà tất phải đợi đến bây giờ?
Người cần phải giết nhưng vấn đề cũng cần được làm rõ.
"Cậu hỏi đi, nếu tôi biết, nhất định sẽ trả
" Nam Cung Bác hứng thú nói. "Chắc ông còn nhớ Lâm gia ở Giang Bắc?"
Lâm Vũ lại bước lên một bậc nữa: "Tôi tên Lâm Vũ, người sống sót của chỉ trưởng Lâm gia ở Giang Bắc!"
Lâm gia Giang Bắc! Nghe Lâm Vũ nói vậy, nhiều người trong Nam Cung thế gia nhìn nhau. Họ chưa từng nghe nói đến gia tộc này!
Giang Bắc cách phủ Tô Nam gần một nghìn km! Sao Lâm gia Giang Bắc lại có thể có ân oán với Nam Cung thế gia?
Chỉ có Nam Cung Bác chợt hiểu ra nhìn Lâm Vũ, cười lớn nói: "Tôi còn tưởng
là ai? Thì ra là cháu nội của Lâm Đông Minh! Cậu tới tìm tôi báo thù, không hề oanl"
Lâm Vũ thở dài, nói: "Xem ra người đứng sau chuyện này thật sự là ông."
Nam Cung Bác duỗi thẳng người, kiêu ngạo đứng lên: "Tôi dám làm làm nhận! Cậu nói đúng, người muốn diệt chỉ trưởng Lâm gia không ai khác chính là tôi!"