Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 323: Lâm Vũ trầm mặc




Cô ta muốn có được một đáp án, một câu trả lời làm lòng mình dễ chịu một chút.
"Tôi sẽ phế bỏ cô rồi thả cô đi." Lâm Vũ nhìn thẳng vào mắt Diêm Thiền, nói ra lời trong lòng.
"Em còn tưởng rằng anh muốn giam em lại, hoặc là để em vĩnh viễn sống dưới sự giám sát của anh! Nói vậy anh còn tính là nhân từ với em?" Diêm Thiền tự giễu cười một tiếng, nụ cười có chút đắng chát.
Nếu là người khác, Lâm Vũ tuyệt đối sẽ không cho người đó cơ hội sống sót.
Đáp án này làm cô ta hơi cảm thấy an ủi.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi!
Trái tim bị tổn thương vẫn rất đau xót.
"Không tính nhân từ." Lâm Vũ lắc đầu cười khổ: “Xem như mắc nợ, hơn nữa là nể mặt cha cô."
"Em không muốn anh mắc nợ em!" Diêm Thiền đột nhiên cất cao giọng nói, điên cuồng gào to: “Em cứ nghĩ em yêu không chút giữ lại, trả giá tất cả như vậy thì nhất định có thể làm anh cảm động! Nhưng bây giờ em không có lòng tin! Anh có biết lòng tin của em đã bị anh đánh vỡ nát rồi không!"
Khi Diêm Thiền kêu to, cô ta cũng không kềm được nước mắt nữa.
Nước mắt thương tâm trượt xuống từ khuôn mặt, để lại hai vệt nước rõ ràng.
Nhìn Diêm Thiền đột nhiên mất khống chế cảm xúc, Lâm Vũ thở dài một tiếng: “Lúc này tôi nói gì với cô cũng không có ý nghĩa! Chuyện lần này đúng là tôi có lỗi
với cô, nếu cô muốn đi, không giúp tôi cứu Lâm Thiển thì tôi sẽ không trách cô."
"Đánh rắm!" Diêm Thiền giận dữ hét: "Anh không nói gì cả thì làm sao biết không có ý nghĩa?"
Giọng của Diêm Thiền rất lớn, cả người của Long gia cũng bị làm kinh động.
Không ít người của Long gia đều hiếu kỳ thò đầu ra quan sát, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với Diêm Thiền.
Dám quát to vào mặt Mục Bắc Vương như thế, còn làm Mục Bắc Vương không dám chống trả như vậy, trên thế giới này thật sự không có mấy ai.
"Vậy cô muốn tôi nói cái gì?" Lâm Vũ cười khổ nói: 'Muốn tôi nói cho cô biết cô làm nhiều như vậy mà vì sao tôi vẫn không thể hoàn toàn tin cô như cô tin tôi sao?"
"Đúng!" Diêm Thiền rơi nước mắt như mưa, trịnh trọng gật đầu.
"Không vì sao cả." Lâm Vũ lắc đầu than khẽ: “Bảy tuổi tôi đã lưu lạc Bắc Cảnh, lê lết ở Bắc Cảnh mười lăm năm, trải qua vô số sinh tử, tôi có thể sống đến bây giờ trừ việc không bao giờ từ bỏ hi vọng sống sót thì cũng vì tôi đủ cẩn thận!"
"Bất cứ chuyện gì trước khi chưa tra ra manh mối thì tôi đều sẽ đề phòng!"
"Nếu như là người khác, chỉ cần không phải người tôi tuyệt đối tin tưởng thì tôi cũng sẽ hoài nghi!"
Mười lăm năm đâm máu, hai chữ cẩn thận sớm đã xâm nhập vào máu của hắn.
Nhiều lúc cẩn thận có thể cứu mạng người. Nhưng có lúc cũng sẽ làm người ta sinh ra hiểu lầm. Ví dụ như hiện tại.
Diêm Thiền chùi đại nước mắt trên mặt mà chất vấn: "Vậy nếu là Thẩm Khanh Nguyệt thì anh có hoài nghỉ không?”
"Sẽ không!" Lâm Vũ không chút suy nghĩ, chân thành nói: "Đầu tiên, cô ấy không có năng lực này, có một số chuyện cô ấy không tiếp xúc được; tiếp theo, cô ấy không có tâm tư này."
"Anh nói thẳng cô ấy không có tâm địa gian xảo như em là được!" Diêm Thiền nghiến chặt hàm răng, vừa tức vừa giận, nước mắt lại không biết cố gắng mà chảy xuống.
Lâm Vũ trầm mặc, áy náy nhìn cô ta.
Đúng vậy, mặc dù Diêm Thiền nói rất ngay thẳng, nhưng lại nói trúng suy nghĩ trong lòng hắn.
"Lâm Vũ, anh là tên chết lóc chạy ra ngoài."
Diêm Thiền tức giận mắng một tiếng rồi khóc.
Vừa chạy chưa được mấy bước thì Diêm Thiền lại đột nhiên dừng bước. Một lát sau, Diêm Thiền xoay người lại sải bước đi về hướng hắn.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Vũ, Diêm Thiền kéo tay hắn rồi cắn mạnh một cái xuống.
Lâm Vũ không phản kháng mà để mặc cho cô ta dùng sức cắn.
Nếu như cắn một cái có thể làm cô ta dễ chịu một chút thì cắn thêm hai cái cũng không sao.
Diêm Thiền căn rất mạnh, khi cô ta buông tay Lâm Vũ ra thì đã để lại hai hàng vết cắn rất sâu trên tay hắn, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.
Miệng Diêm Thiền đây máu, nâng gương mặt đầy nước mắt lên mà oán hận nói: "Nếu như có ngày nào em chết thì nhất định là bị anh làm tức chết!"
"Anh nhớ kỹ cho em, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng!"
"Nếu có lần sau thì em sẽ nghĩ hết trăm phương ngàn kế, không tiếc mọi giá mà cùng chết với anh; hoặc là chết trước mặt anh, để cả đời anh sống trong áy náy!"
Nói xong, Diêm Thiền quay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng của Diêm Thiền, trên mặt Lâm Vũ tràn đầy nụ cười khổ bất đắc dĩ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.