Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 329: Đúng là không có gì!




Những sắp xếp trước đó, có lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa.
Hiện tại nên làm gì với Diêm Thiền, hắn tạm thời không biết.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Thẩm Khanh Nguyệt cười khẽ: “Dù sao ý của em vẫn vậy, những chuyện khác anh cứ suy nghĩ từ từ, không cần phải vội vàng đưa ra đáp án!"
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng lại bất đắc dĩ.
Trái ôm phải ấp gần như là giấc mộng của cánh đàn ông.
Hắn cũng là đàn ông bình thường.
Theo lý thì khi Thẩm Khanh Nguyệt đưa ra đề nghị chung chồng, hắn nên mừng mới đúng.
Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không vui, chỉ có hoang mang.
7 tuổi vào Bắc Cảnh, 15 năm lăn lộn trong chốn sinh tử làm hắn có sự dứt khoát khi quyết định.
Nhưng trong chuyện này, hắn lại thấy mê mang.
Trước đó biết mình hoài nghi Diêm Thiền là sai, tâm trạng đã rất phức tạp, vừa vui lại vừa sầu.
Vui là vì Diêm Thiền trong sạch.
Sầu là do không biết nên đối xử với Diêm Thiền thế nào. “Thôi, tạm thời vậy đã."
Nghĩ ngợi hồi lâu, Lâm Vũ quyết tâm.
Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.
Đi một bước, xem một bước.
Nhiều việc không thể đoán trước được mà.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng hắn lại thoải mái.
'Thoáng chốc họ đã vào khu biệt thự.
Mới mấy ngày không tới mà nơi này đã được san phẳng. Khi họ tới, đối phương cũng mới xong.
Thấy hoàn cảnh chung quanh, trong đầu Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi tưởng tượng ra căn biệt thự do chính tay họ thiết kế.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lâm Vũ chú ý tới nét mặt của cô thì vui vẻ trong lòng. Thẩm Khanh Nguyệt giao bản vẽ cho đối phương. Bên kia rất cảm kích, không ngừng cảm ơn, còn vờ như không biết Lâm Vũ.
Vì nghi ngờ người này có vấn đề, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không nói gì nhiều, chỉ khách sáo vài câu rồi bảo là có việc cần phải đi.
Xe chay xa, Thẩm Khanh Nguyệt mới hỏi: “Anh nhìn ra gì không?”
“Đúng là không có gì!”
Lâm Vũ lắc đầu cười, an ủi: “Em đừng lo qua, theo anh thấy, tạm thời thì thân phận và gia cảnh cô ta không có vấn đề! Không chừng là do cô ta thật sự hợp rơ với hai người nên nói ra ý nghĩ của mình mà không ngờ hai người thật sự thiết kế ral”
“Vậy à?”
Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày, không quá tin suy đoán này.
Dẫu sao chuyện này cũng quá kỳ quái.
Thấy Thẩm Khanh Nguyệt như thế, Lâm Vũ bật cười: “Được rồi, cứ thế đá đi nào, chúng ta tới trường học thăm Lâm Thiển!”
“Bây giờ luôn sao?”
'Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, che miệng cười: “Anh sợ về nhà là bị dì Tuyên nhéo lỗ tai mắng đúng không?”
Lâm Vũ gật đầu: “Nhưng anh cũng muốn tới thăm Lâm Thiển, nghe nói hai ngày nay con bé không được vui.”
Thẩm Khanh Nguyệt nghe thế thì lo lắng: “Em ấy bị làm sao?” “Đi rồi biết!” Lâm Vũ úp úp mở mở, sau đó trấn an: “Em yên tâm, không phải chuyện lớn.”
Nghe vậy, Thẩm Khanh Nguyệt mới an tâm.
Hai người lái xe tới trường mà Lâm Thiển đang theo học. Được nửa đường thì thấy con đường trước mặt bị phong toả.
Khi họ định quay đầu, một chiếc xe phía sau lại tiến lên, làm họ tiến lùi gì cũng không được.
“Sao tự nhiên phong toả đường vậy?”
Nhìn chướng ngại vật phía trước, Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày: “Không có thông báo bên này phong toả mài!”
“Có lẽ đăng trước xảy ra tai nạn giao thông.”
Lâm Vũ không thèm để bụng: “Anh xuống xe hỏi thăm, biết đâu có thể giúp gì đó”
Nói rồi Lâm Vũ mở cửa xe bước xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.