Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 380: Sao anh lại đánh em?




"Anh điên rồi sao?"
"Sao anh lại đánh em?"
"Em bảo anh đánh tên khốn đó mài!"
"Đằng Nghĩa, mẹ kiếp, rốt cuộc anh có phải là anh trai của em không vậy?”
"Anh hai, em sai rồi, đừng đánh nữa..." Đằng Tiêu bị đánh đến mức liên tục kêu la, lúc đầu còn tức giận chất vấn đến cuối cùng chỉ âm thanh xin tha.
Đánh đến lúc Đăng Hiếu gần như không thể phát ra âm thanh xin tha được nữa, chỉ ho ra máu, nhưng Đằng Nghĩa hình như vẫn không có ý định dừng lại.
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến mọi người trong Tống gia câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh.
"Được rồi đó, đừng đánh chết người." Lâm Vũ nói rồi nhìn anh em họ với vẻ mặt buồn cười.
Sau khi nghe hắn nói vậy, Đằng Nghĩa hung hăng đấm Đằng Tiêu hai cái, sau đó tức giận buông anh ta ra, sải bước về phía Lâm Vũ.
"T¡ chức Đằng Nghĩa, bái kiến Mục Bắc Vương!" Đằng Nghĩa đứng thẳng, thở hổn hển hành lễ với Lâm Vũ.
Bùm!
Lời của Đằng Nghĩa vừa dứt, một tia sét nổ tung trong đầu người của Tống gia. Khoảnh khắc đó, linh hồn của họ dường như thoát ra khỏi cơ thể, họ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Trong đầu chỉ còn vang vọng lời nói vừa rồi của
Đằng Nghĩa.
Đẳng Tiêu đang ho ra máu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, bất giác nuốt mấy ngụm máu lại.
Sắc mặt Lâm Vũ u ám nhìn Đằng Nghĩa, đấm nhẹ vào ngực anh ta nói: "Anh Nghĩa, ngay cả anh cũng tới đây để chế nhạo tôi đúng không?"
Đằng Trung, Đằng Nghĩa đều từng ăn cùng nồi với hắn. Đằng Chiến là thủ lĩnh cũ của hắn và là người sáng lập Lang Quân Bắc Cảnh.
Đừng nói hắn đã thoái danh hiệu Mục Bắc Vương, cho dù không thoái, hắn cũng sẽ không tự xưng là "Mục Bắc Vương" trước mặt họ!
"Không phải là chế giễu anh, tôi đang...cảm thấy xấu hổi"
Đằng Nghĩa buông tay xuống, căm hận nhìn Đằng Tiêu một cái, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đằng gia có một tên súc sinh như vậy, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhìn anh! Xử lý nó như thế nào, tuỳ thuộc vào anh, Đằng gia chúng tôi sẽ không có nửa lời phàn nàn!
"Anh ta là anh ta, anh là anh, không có gì mất mặt cả!"
Lâm Vũ xua tay nói: "Chút nữa hãy nói đến chuyện của anh ta, tôi xử lý Tống gia trước! Lúc vào cửa, anh có nhìn thấy chiếc xe tải đó không?”
"Tôi nhìn thấy rồi." Đằng Nghĩa gật đầu.
"Trên đó đều là hồ sơ, tài liệu." Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đó là một xe tải chứa đầy hồ sơ liên quan đến vụ án của những người của Tống gia! Hơn nữa, nhất định vẫn còn bỏ sót một chút!”
"Cái gì?" Đăng Nghĩa đột nhiên hét lên, sắc mặt đờ đẫn.
Ngay cả anh ta- người bước ra từ núi xác biển máu, lúc này cũng phải choáng váng.
Một xe tải đầy hồ sơ, tài liệu! Vậy thì chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện!
Sau một hồi kinh ngạc, Đằng Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đằng Hiếu đang vô cùng sợ hãi, nắm chặt năm đấm, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu việc trong số đó có liên quan đến mày?”
"Chuyện này, thật sự không nhiều."
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Việc bình thường không cần anh ta ra mặt giải quyết."
"Thật sao?" Đăng Nghĩa nghỉ ngờ nói: “Anh đừng lừa tôi, nếu nó phạm tội, anh muốn xử lý thế nào cũng được, không cần phải giấu giếm cho nó.”
"Tôi không hề giấu giếm." Lâm Vũ cười nói: "Nếu không tin thì anh quay về tự điều tra đi! Nhưng có nhiều hồ sơ cho anh đọc."
Vẻ mặt Đằng Nghĩa lạnh lùng nói: “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.