Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 395: Lương mỗ mời cậu




“Cút đi! Không phải việc của ông!” Đằng Nghĩa tức giận hét lên, nhưng anh ta
không thèm nhìn Lương Trung Nguyên lấy một cái, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người cô gái.
Dường như có thể thấy anh ta đã rơi nước mắt. €ó lẽ lúc này trong lòng anh ta có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Còn Lương Trung Nguyên, thân là chủ của chợ Quỷ Sương, ông ta chưa bao giờ bị mắng như thế, vậy nên sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
Ngay sau đó bóng người của Lương Trung Nguyên lóe lên, nhanh như chớp tấn công về phía Đằng Nghĩa.
Đúng lúc Đằng Nghĩa muốn ra tay, thì Lâm Vũ đã đứng trước mặt anh ta, rồi chặn lại đòn tấn công của Lương Trung Nguyên, khiến ông ta thối lùi về sau.
Đôi mắt của Lương Trung Nguyên đột nhiên co lại, ông ta kinh ngạc nhìn Lâm
Vũ. Không phải là ông ta chưa từng gặp qua cao thủ.
Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một cao thủ có thể dễ dàng đánh bại ông †a như vậy.
“Hai người có thể ra ngoài nói chuyện, ở đây cứ giao cho tôi.”
Lâm Vũ mỉm cười với Đằng Nghĩa, sau đó lại nhìn Lương Trung Nguyên: “Chúng tôi không có ý định gây chuyện ở chợ Quỷ Sương. Chỉ là người bạn này của tôi có chút việc riêng cần giải quyết, đã đắc tội rồi, mong ông lượng thứ.”
“Lượng thứ?”
Lương Trung Nguyên khế nheo mắt: “Nếu gây rối ở chợ Quỷ Sương, sau đó chỉ nói một câu lượng thứ là xong chuyện. Vậy có phải sau này ai cũng có thể gây
chuyện ở đây đúng không?”
Lâm Vũ khua tay với Đăng Nghĩa, sau đó cười hỏi Lương Trung Nguyên: “Vậy ông muốn thế nào?”
Câu hỏi này của Lâm Vũ khiến Lương Trung Nguyên chết lặng. Đúng vậy, ông ta muốn thế nào? Đối mặt với một cao thủ, ông ta còn có thể làm gì đây?
“Chàng trai, có thể tháo mặt nạ xuống để Lương mỗ nhìn thấy mặt của cậu được không?”
Lương Trung Nguyên nhìn Đằng Nghĩa, trầm giọng nói: “Lương mỗ tự biết bản thân mình không phải đối thủ là đối thủ của cậu, e rằng hôm nay cũng chẳng thể làm gì được các cậu, nếu có cơ hội, hy vọng ngày sau các cậu có thể làm sáng tỏ chuyện này!”
Lời nói của ông ta rất thỏa đáng.
Tự thừa nhận thực lực không mạnh băng bọn họ nhưng cũng không từ bỏ ý định yêu cầu bọn họ giải thích.
Điều này cũng xem như phần nào giữ được thể diện trước mặt mọi người.
“Được!”
Đằng Nghĩa tháo mặt nạ xuống để Lương Trung Nguyên nhìn rõ mặt mình, sau đó cũng không để ý đến sự tức giận và vùng vẫy của người con gái mà kéo cô ấy ra ngoài.
Mãi cho đến khi Đăng Nghĩa rời đi, đám người mới dần dần lấy lại tinh thần.
Sau đó họ mới nhận ra rằng ông lão lúc trước đã biến mất.
Ngay cả Lạc Trường Phong bên cạnh Lâm Vũ cũng đã biến mất.
Lúc này, Lương Trung Nguyên cúi đầu thật sâu trước mọi người, nói lớn: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người! Để bày tỏ thành ý, trước khi các vị rời đi, Lương mỗ sẽ sắp xếp người mang đến cho các vị một món quà nhỏ, mong các vị lượng thứ!”
Ông ta vừa dứt lời, đám đông đã vỗ tay nồng nhiệt.
“Ha ha, ông chủ Lương thật tốt!”
“Ông chủ Lương khách sáo rồi!”
“Món quà của ông chủ Lương ắt hẳn rất nhiều tiền đi?”
“Vậy chúng ta phải cảm ơn ông chủ Lương rồi!”
Mọi người đồng loạt lên tiếng nói cười.
Chuyện vừa xảy ra dường như đã bị mọi người quên sạch.
Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.
Lương Trung Nguyên này quả nhiên có chút thủ đoạn.
Không những chiếm được lòng người mà còn giải quyết chu toàn tình huống xấu hổ vừa rồi của ông ta.
Lương Trung Nguyên ra hiệu cho mọi người tiếp tục mua bán, rồi lại đi đến chỗ Lâm Vũ: “Vị bằng hữu này, không đánh không quen, vậy nên có thể nào để
Lương mỗ mời cậu hai ly được không?”
“Lương tiên sinh quá lời rồi.”
Lâm Vũ cười nói: “Quả thật chuyện này là bạn tôi có lỗi trước, vậy nên để tôi thay mặt bạn mình, kính Lương tiên sinh hai ly mới phải!”
“Ha ha, được!”
Lương Trung Nguyên cười lớn, đưa tay ra nói: “Mời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.