Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 404: Qua giọng điệu




Đám người Lâm Vũ cuối cùng cũng gọi được cho Đằng Nghĩa.
Thế nhưng Đằng Nghĩa lại không nói gì với bọn họ mà chỉ bảo bọn họ hãy về trước đi.
Qua giọng điệu thì cũng đoán được tâm trạng của anh ta không tốt cho lắm.
Đằng Nghĩa không chịu nói lời nào, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, thậm chí cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào.
Lâm Vũ không đi đến chỗ của Lạc Trường Phong, nên đành quay về Ninh Xuyên.
Sau khi xuống máy bay, Lâm Vũ đi thẳng đến trường học của Lâm Thiển.
Nay đã là ngày thứ ba Tống Lương bị treo ở cổng trường.
Với vóc dáng nhỏ bé của anh ta, nếu không bỏ xuống, e rằng sẽ chết.
Lâm Vũ không quan tâm đến sống chết của Tống Lương.
Nhưng dù sao đây cũng là trường học.
Nếu anh ta chết ở đây thì không tốt chút nào.
Khi đến trường, Tống Lương và vệ sĩ của anh ta vẫn bị treo ở đó.
Mấy người đều đang thoi thóp.
Bên cạnh có hai cảnh sát đứng giữ trật tự.
Học sinh dường như đã quen rồi, nhiều người vội vã đi qua mà không thèm liếc nhìn mấy tên đó một cái, vài người dừng lại để nhìn, nhưng trên mặt không hề ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ là muốn biết mấy tên này còn sống hay đã chết mà thôi.
Lâm Vũ bước tới, hai cảnh sát nhanh chóng đứng nghiêm chào.
Hắn gật đầu, cười nói: “Thả người xuống.”
Hai người nhận lệnh, nhanh chóng thả mấy người đó xuống, rồi cẩn thận kiểm tra mấy tên đó như thế nào.
Một người có dáng người hơi thấp, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ và chỉ vào Tống Lương nói: “Anh ta sắp chết rồi, có cần cấp cứu không?”
“Không cần lãng phí tài nguyên y tế.”
Lâm Vũ bình tĩnh trả lời: “Đưa đi đi. Trên đường cho ít nước là được. Có thể sống sót hay không thì phải dựa vào may mắn của anh ta! Dù sao cũng chẳng sống được mấy ngày nữa.”
Lâm Vũ nói xong, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Cũng phải, những việc mà Tống Lương gây ra thì bị bắn mười phát là đủ rồi!
Cứ cho là bây giờ anh ta sống sót, nhưng vẫn phải bị thẩm vấn và cuối cùng vẫn sẽ bị xử bản thôi.
Nghĩ vậy, hai người không nói thêm gì, sau khi chào Lâm Vũ lần nữa, họ dẫn tất cả lên xe rồi chở đi.
Trên đường đi, họ đưa cho Tống Lương một ít nước theo dặn dò của Lâm Vũ. Đi được nửa đường, Tống Lương cuối cùng cũng mơ hồ tỉnh lại. Nhìn thấy nơi mình đang ở, lại nhìn đám cảnh sát đứng trước mặt, Tống
Lương chẳng những không có chút vui mừng nào mà ngược lại âm trầm chửi rủa: “Phế vật, tại sao bây giờ mới đến? Con mẹ tụi mày đã làm cái gì vậy?”
Tuy rằng bây giờ Tống Lương rất yếu, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tính tình thiếu gia của anh ta.
Viên cảnh sát không khỏi choáng váng trước lời mắng mỏ này.
Sau vài giây ngắn ngủi, viên cảnh sát cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không suy nghĩ trực tiếp dùng tay trái tát thẳng vào mặt Tống Lương, lạnh lùng quát: “Bớt nói nhảm đi!”
Tống Lương đau đớn nhưng vẫn không biết kiềm chế bản thân, tức giận nói: “Mày dám đánh tao?”
Viên cảnh sát không thèm đáp, lại tát vào mặt anh ta một cái. Tống Lương không còn sức lực, chẳng thể nào trốn tránh được. Vậy nên sau hai cái tát, mặt anh ta trở nên sưng tấy.
Tống Lương lúc này hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn viên cảnh sát, như không thể tin được một viên cảnh sát nhỏ bé như vậy lại dám đánh mình.
Lát sau, Tống Lương rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung tợn, nhìn viên cảnh sát rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chết chắc rồi!”
Viên cảnh sát không thèm để ý, buồn cười nói: “Tôi không biết mình có chết hay không, nhưng tôi biết cậu chết chắc rồi.”
“Tao là người nhà họ Tống, kẻ nào dám lấy mạng của tao!” Tống Lương ngạo mạn hét lên.
“Nhà họ Tống?”
Viên cảnh sát cười khinh thường: “Nhà họ Tống đã thành tro bụi, cậu cho rằng mình là cái thá gì?”
“Gó cái rắm!”
Tống Lương tức giận gầm lên: “Ai dám động đến nhà họ Tống của tao? Ai có thể chứ?”
“Ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.