Khi mẹ nói, hắn đã đoán được mẹ muốn nói gì.
Hắn không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của mẹ nhưng nhất định phải từ chối.
"Khi ông nội con còn sống, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con không biết."
Tuyên Vân Lam nắm lấy tay con trai, thở dài thật sâu: "Thật ra ông nội con chưa từng trách bà nội con. Ông ấy luôn nói với chúng ta, năm đó bà nội con nhất định có nỗi khổ riêng nên mới bỏ chồng con, hơn nữa..."
"Nỗi khổ tâm gì, cũng không phải lý do để bà ta bỏ rơi chồng con!" Lâm Vũ thờ øơ ngắt lời mẹ mình.
Bà nội, một cách xưng hô rất xa lạ.
Đừng nói là hắn, ngay cả cha hắn cũng không biết bà nội trông như thế nào! Chỉ biết tên người phụ nữ đó là Tiêu Uyển Trinh.
Khi cha hắn chưa được một tháng tuổi, Tiêu Uyển Trinh đã rời bỏ ông ấy và ông nội, âm thầm biến mất.
Cho đến khi cha hắn qua đời cũng chưa bao giờ được gặp mẹ ruột của mình, thậm chí còn không biết bà ta đã chết hay còn sống.
Bà ta không xứng đáng làm vợ,càng không xứng đáng làm mẹt!
Vì vậy, khi khắc bia mộ cho ông nội, hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc có nên khắc tên Tiêu Uyển Trinh hay không.
Cho dù mẹ có nhắc nhở nhưng hắn vẫn nhất quyết không để cái tên đó xuất hiện trên bia mộ của ông nội.
“Con hãy nghe mẹ nói hết đã!”
Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng vỗ vào tay Lâm Vũ, cười khổ nói: 'Lúc nhỏ không phải con thường hỏi vì sao những đứa trẻ khác có ông bà ngoại, còn con thì không à?"
"Hả?"Lâm Vũ nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Khi còn nhỏ, quả thực hắn đã từng hỏi câu hỏi này. Nhưng không phải mẹ nói bà ấy là trẻ mồ côi sao?
Bây giờ tại sao bà ấy lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ? "Mẹ quả thực là một cô nhi."
Tuyên Vân Lam nhận ra sự nghi ngờ của con trai, nhẹ nhàng thở dài, nhưng sau đó đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng mẹ có một người mẹ nuôi!”
"Sau đó thì sao?" Lâm Vũ càng thêm khó hiểu.
“Có một chuyện ngay cả bố con cũng không biết, nhưng mẹ nghĩ hôm nay nên nói cho con biết.” Tuyên Vân Lam nắm chặt tay Lâm Vũ, lấy hết can đảm nói: “Từ khi con nhỏ, mẹ nuôi đã nói với mẹ... Khi lớn lên, mẹ phải kết hôn với một người đàn ông tên Lâm Văn Thao!
"Cái gì?"
Lâm Vũ hét lên và nhìn mẹ mình với vẻ khó tin.
Cuộc hôn nhân của bà ấy với cha hắn thực sự đã được sắp đặt?
Không quan tâm đến sự sững sờ của con trai, Tuyên Vân Lam buồn bã nói: “Cuộc gặp gỡ và làm quen của cha con và mẹ đều là kịch bản được sắp đặt sẵn nhưng sau này mẹ thật sự đã yêu cha con! Mẹ sợ ông ấy biết chuyện này, nghĩ rằng mẹ lấy ông ấy vì âm mưu đoạt tài sản của Lâm gia cho nên mẹ chưa bao giờ
dám nói với ông ấy. Mẹ muốn nói thật với ông ấy cũng không còn cơ hội nữa rồi.”
Lời nói của mẹ, ngay lập tức gây ra một cơn bão trong lòng Lâm Vũ.
Hắn chợt nhận ra rằng có thể có một bí ẩn khác đằng sau việc Tiêu Uyển Trinh bỏ rơi chồng con!
Sau khi đè nén sự kinh ngạc trong lòng, Lâm Vũ hỏi: "Hiện tại mẹ còn có thể tìm được mẹ nuôi của mình không?"
Hắn nhạy bén nhận ra mẹ nuôi của mẹ mình là nhân vật chủ chốt.
Nếu tìm được mẹ nuôi của mẹ hẳn, có lẽ sẽ biết được chuyện này là thế nào. Tuyên Vân Lam cười khổ: “Bà ấy biến mất sau khi cha con và mẹ kết hôn. Tìm thế nào cũng không thể tìm thấy! Bà ấy không giao cho mẹ bất kỳ nhiệm vụ nào, dường như chỉ cần mẹ gả cho cha con, bà ấy có thể rút lui rồi.”
"Lại đột nhiên biến mất?" Lâm Vũ hơi nheo mắt lại: “Chẳng lẽ bà ta là Tiêu Uyển Trinh sao?”
"Mẹ cảm thấy... có lẽ không phải!" Tuyên Vân Lam trả lời có chút không chắc chắn.
Trong mắt Lâm Vũ lóe lên một tia sáng, hắn nói: "Cho dù bà ta không phải Tiêu Uyển Trinh, nhưng chắc chắn là có liên quan gì đó tới Tiêu Uyển Trinh!"