Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 420: Nói nhảm!




Trong hậu viện. Lâm Vũ để Diêm Thiền ngồi xếp bằng.
“Hãy dốc toàn lực tấn công vào tĩnh mạch, đừng lo lắng gì cả, tôi sẽ bảo vệ côi”
Lâm Vũ hơi lùi lại, tập trung tinh thần quan sát nhất cử nhất động ở xung quanh.
Ngay cả một con muỗi cũng không thể làm phiền cô ta vào lúc này.
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Vũ, Diêm Thiền không khỏi bật cười: “Làm ơn đi, em mới là người sắp đột phá Luyện Thần Cảnh, vì sao anh lại khẩn trương hơn cả em vậy?”
“Nói nhảm!”
Lâm Vũ trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng nói nhiều nữa, tập trung tỉnh lực đi!”
Hắn có thể không khẩn trương sao?
Sự an nguy của cô ta liên quan mật thiết đến sự an nguy của Lâm Thiển!
Bất kể là ai đi chăng nữa, khi đột phá cảnh giới tiếp theo đều có thể gặp nguy hiểm gì đó.
Nhẹ thì tim mạch tổn thương, nặng thì mọi nỗ lực trước đó đều trở nên uổng phí.
Thậm chí còn đe dọa đến tính mạng.
€ó hắn bảo vệ cô ta, như vậy khả năng cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn là rất thấp, nhưng trong lòng hắn vẫn có nỗi lo khó nói thành lời.
Diêm Thiền mỉm cười, không nói nữa, liền nhắm mắt lại và bắt đầu điều động chân khí trong đan điền, từng chút một tấn công vào tĩnh mạch và huyệt đạo.
Lâm Vũ chăm chú đứng bên cạnh cô ta, vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Diêm Thiền khiến hắn quá đỗi kinh ngạc.
Hắn không thể tin được cô ta lại luyện hóa hết được sức mạnh của linh dược trong thời gian ngắn như vậy.
Nếu hắn đoán không nhầm thì điều này ắt hẳn có liên quan đến thể chất đặc. biệt của Diêm Thiền.
Thể chất Vu Nữ này của cô ta không phải là hữu danh vô thực.
Từ Quy Nguyên Cảnh đến Luyện Thần Cảnh!
Từ hơi thở thoi thóp đến trở thành một cường giả!
Trước sau chỉ vỏn vẹn bốn ngày.
Dần dần trán Diêm Thiền bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lâm Vũ luôn chú ý đến tình hình của cô ta, nếu như cô ta xảy ra vấn đề gì trong lúc đột phá Luyện Thần Cảnh, hắn sẽ lao tới ngay lập tức để ngăn cản cô †a tiếp tục, như vậy sẽ khiến Diêm Thiền an toàn nhất.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Lâm Vũ ngày càng lo lắng.
Càng là những thời khắc then chốt thì càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn đã tập trung đến đỉnh điểm.
Ngay cả những thay đổi nhỏ nhất trong hơi thở của Diêm Thiền cũng có thể phát hiện được.
Hắn cảm thấy bây giờ mình còn khẩn trương hơn cả lúc bản thân mình đột phá Luyện Thần Cảnh.
Trời tối dần.
Cuối cùng, trong cơ thể của Diêm Thiền chợt bộc phát ra một luồng sức mạnh mà chỉ có cường giả Luyện Thần Cảnh mới có được.
Cô ta mới bước vào Luyện Thần Cảnh nên không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, trong nháy mắt tất cả hoa cỏ trong hậu viện đều bị giày vò.
“Bộp... bộp!” Tiếng chậu hoa vỡ không ngừng vang lên. Toàn bộ hậu viện trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Lâm Vũ lại không mấy để ý đám hoa cỏ này, mà trong lòng hắn đang cực kỳ hưng phấn.
“Phù...”
Diêm Thiền thu lại sức mạnh, rồi thở ra một hơi dài. Mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp của cô ta chợt sáng lên. “Thế nào? Có phải bổn tiểu thư rất lợi hại không?” Diêm Thiền đứng dậy, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt tự hào.
“Ừ, lợi hại! Rất lợi hại!” Lâm Vũ hiếm hoi giơ ngón tay cái lên với cô ta, cười vui vẻ.
“Bây giờ không được nói lại việc em ăn linh dược lung tung nữa nhé?” Cô ta càng kiêu ngạo hơn, cười tinh nghịch: “Cái này gọi là liều ăn nhiều đó!”
“Bớt đắc ý đi, lần này là do cô may mắn thôi!”
Lâm Vũ ngừng cười, nghiêm túc nói: “Mặc dù kết quả tốt, nhưng tôi vẫn không tán thành hành vi lén lút ăn linh dược của cô! Nếu như vận khí không tốt, thì bây giờ mạng cũng không còn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.