Sau một hồi loay hoay, cuối cùng bọn họ cũng tìm lại được phương hướng. Lạc đường vừa rồi đã nhắc nhở bọn họ.
Tuy rằng nơi này không có gì nguy hiểm nhưng vẫn phải tập trung cao độ. Nếu cứ bị lạc đường thì sẽ rất lãng phí thời gian.
Sau khi nhận ra điều này, Diêm Thiền không còn nói linh tỉnh nữa mà yên lặng dựa vào lưng Lâm Vũ, để tránh ảnh hưởng đến hắn.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã tìm thêm được nhiều hướng.
Bọn họ đều tính toán khoảng cách đại khái ở mỗi hướng.
Cố gắng tránh làm mất thời gian.
Khi bọn họ quay lại tìm kiếm hướng khác, thì đột nhiên Tiền Vạn Kim dừng lại, chỉ vào phía bên phải, hưng phấn hét lên: “Bên đó! Chính là ở bên đó, tôi có chút ấn tượng rồi.”
Nhìn theo hướng anh ta chỉ thì đó là một gò đất thấp.
Nhìn từ xa, nó giống như một ngôi mộ khổng lồ.
Lúc này Lâm Vũ và Diêm Thiền cũng trở nên hưng phấn.
Tính sơ thì bọn họ đã ở đây được ba bốn tiếng rồi.
Sau khi tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy!
“Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh dẫn đường đi!”
Dưới sự phấn khích tột độ, Diêm Thiền nóng lòng giục Tiền Vạn Kim.
Anh ta gật đầu rồi lập tức đi phía trước dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, ba người đã tới gò đất đó.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của bọn họ chính là xương cốt ở khắp nơi.
Đúng như Tiền Vạn Kim nói, phần lớn đều không hoàn chỉnh.
Hơn nữa, hầu như đều chết bởi một đòn chí mạng!
Thấy vậy, ba người khẽ thở dài.
Sau khi cảm khái một hồi, Tiền Vạn Kim tiếp tục dẫn đường.
Rất nhanh bọn họ đã đến phía sau gò đất đó.
Một cửa hang nhỏ hẹp bị bao phủ bởi bụi đất chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không đợi ai phân phó, Tiền Vạn Kim đã nhanh chóng dọn sạch cửa hang. Cửa hang không lớn, chỉ có thể một người khom lưng đi vào.
Diêm Thiền thấy vậy, không còn lười dựa vào lưng Lâm Vũ nữa mà bất đắc dĩ xuống khỏi lưng hắn.
Ba người nhanh chóng đi vào hang.
Trong hang động tối đen như mực, không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Tiền Vạn Kim lấy ra chiếc đèn pin đã chuẩn bị trước rồi bật lên, hang động đột nhiên trở nên sáng bừng.
€ó dấu vết con người đục đếo rõ ràng trên vách hang.
Càng vào sâu, bên trong càng rộng rãi. Ba người đã có thể đi cạnh nhau.
Lâm Vũ cẩn thận quan sát hang động, sau đó hỏi Tiền Vạn Kim: “Còn bao lâu nữa?”
“Có lẽ sắp đến rồi.” Tiền Vạn Kim có chút không chắc chắn đáp.
“Anh không phải đến đây rồi sao?” Hiển nhiên Diêm Thiền không mấy hài lòng với câu trả lời này.
“Tôi đã từng đến đây!”
Tiền Vạn Kim gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Nhưng lúc đó tôi gần như sắp chết. Khi nhìn thấy nơi này có một hang động thì đi vào, cũng không để ý nhiều...”
“Không sao!”
Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần tìm ra là được!”
Tiền Vạn Kim gật đầu và tò mò nhìn Diêm Thiền: “Diêm tiểu thư, cô có nhìn ra đây là nơi nào không? Lúc đầu tôi còn tưởng là một ngôi mộ, nhưng bên trong chỉ có một lối đi như này, dẫn thẳng đến chỗ của linh dược, cảm giác giống như nó được mở ra dành riêng cho linh dược vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.”
“Chỗ nào không đúng?”
Lâm Vũ hứng thú hỏi.
“Cái này...”