Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 434: Trở lại vùng đất linh dược




Trở lại vùng đất linh dược.
Lâm Vũ kể cho hai người nghe tình huống mình gặp phải.
Diêm Thiền không thể hình dung ra được nếu chỉ dựa vào những gì hẳn nói. “Vậy đi xem thôi rồi lại nói tiếp!”
Diêm Thiền ngước mắt nhìn Tiền Vạn Kim: “Nếu anh ta không nói dối, đây chính là con đường duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Tiền Vạn Kim liên tục xua tay: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi!” Diêm Thiền duỗi ra ngón tay trắng nõn của mình ra rồi dùng sức chọc vào trán anh ta: “Sao lại nhát gan như vậy! Sau này có bảo anh
làm gì thì đừng có làm mất mặt tôi!”
Tiền Vạn Kim ra sức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng kháng nghị.
Anh ta cũng không muốn hèn nhát như vậy đâu! Quan trọng là phải xem người đứng trước mặt anh ta là ai thôi!
Diêm Thiền không những giỏi về cổ trùng mà còn có Lâm Vũ đứng đằng. sau.
Nếu chọc Diêm Thiền không vui, chắc chắn anh ta cũng không thể nào cười nổi.
Anh ta cũng muốn mạnh mẽ chứ, nhưng làm không nổi!
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lâm Vũ ngăn cản Diêm Thiền tiếp tục giáo huấn Tiền Vạn Kim: “Lấy một cái túi ra đi rồi chọn ra một vài linh dược quý giá, sau đó chúng ta nhanh chóng xuất phát.”
“Tại sao chỉ dùng một cái túi thôi?” Ánh mắt Diêm Thiền nóng rực nhìn các loại linh dược trước mắt: “Ở đây có nhiều linh dược như vậy, chúng ta bỏ vào đầy
hai túi đi, lấy nhiều một chút không phải tốt hơn sao?”
Lâm Vũ lắc đầu nói: “Tình hình ở nơi này chúng ta không nắm rõ, đừng quá tham lam, giữ lại một túi đồ ăn và nước uống để đề phòng!”
Nhiều năm chiến đấu ác liệt đã khiến hắn tạo thành một thói quen, đó là luôn cân nhắc đến trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn và không thể quay lại chỗ này thì thức ăn và nước uống sẽ giúp họ cầm cự trong một khoảng thời gian để tìm đường thoát thân.
“Được rồi.”
Diêm Thiền không còn do dự nữa, cười nói: “Dù sao lần này thoát ra an toàn, sau này cũng có thể tới đây lấy linh dược bất cứ lúc nào!”
Lâm Vũ cười nhẹ: “Đừng nghĩ xa như vậy, tìm đường đi ra ngoài rồi lại nói.” Tính toán xong, ba người lập tức hành động.
Chẳng bao lâu, họ đã gói đầy một túi linh dược.
Dưới sự dẫn đầu của Lâm Vũ, ba người đã đến không gian bí ẩn kia.
Diêm Thiền cẩn thận quan sát một hồi, trong lòng mới hiểu rõ.
Xoay người lại, Diêm Thiền mỉm cười nhìn Lâm Vũ: “Mục Bắc Vương như anh cũng có lúc không nhanh nhạy lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, ở nơi này Diêm tiểu thư là người có lợi hại nhất!”
Lâm Vũ đùa một câu rồi cười hỏi: “Xem ra cô đã tìm ra biện pháp rồi?”
“Đương nhiên, em đã ra tay đương nhiên phải khác rồi!” Diêm Thiền kiêu ngạo nói.
Hai người nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Thật may khi có Vu nữ là Diêm Thiền ở đây. Nếu không bọn họ thực sự không biết làm gì cả.
Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, Diêm Thiền đã đi đến bức tường đá trước mặt bọn họ.
Xé rách vết thương trên lòng bàn tay, máu nhanh chóng chảy ra rồi cô ta áp lòng bàn tay vào bức tường đá.
Máu ngay lập tức thấm vào bên trong.
Dần dần, một hoa văn giống như ngọn lửa xuất hiện trên đó. “Chính là nó!”
Diêm Thiền kêu lên rồi ngay lập tức ấn lòng bàn tay vào hoa văn. Đột nhiên, dưới chân họ bắt đầu rung chuyển.
Ngay sau đó, toàn bộ không gian bắt đầu chuyển động.
Cùng lúc đó, bức tường đá trước mặt từ từ mở ra, mở ra một hang động đen thăm thẳm.
“Quả nhiên việc này thì phải do Diêm Thiền ra tay mới được!” Lâm Vũ cười, ra hiệu cho hai người đi theo, rồi liền tự mình bước vào trước. Ba người vừa bước vào, bức tường đá phía sau nhanh chóng đóng lại.
Tiền Vạn Kim theo bản năng đẩy bức tường đá phía sau mình ra, nhưng dù thế nào đi nữa, bức tường đá cũng không hề xê dịch.
Anh ta bất lực bỏ cuộc, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, có chút ngưỡng mộ nói: “Cũng may là anh suy nghĩ cẩn thận, nếu như phía trước không có đường ra, chúng ta cũng không thể quay về, e rằng...”
“Ngậm cái miệng đen đủi của anh lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.