Hồ Sơ Sinoga

Chương 2: Tiếp cận




Hoa hồng trắng, rượu vang đỏ, ánh nến vàng, không khí thoảng mùi hương của dục vọng.
Ả kéo dây buộc ở thắt lưng, áo choàng ngủ trượt khỏi vai rơi xuống, để lộ ra những đường cong hoàn hảo tựa tranh vẽ. Kiều diễm, ả bước chân vào hồ nước đang bốc khói mơ màng, đi đến giữa hồ. Rượu vang đỏ vương trên làn da trắng, phản chiếu ánh trăng lên tấm thân ngọc ngà.
Người đối diện lao đến, những nụ hôn trải đầy trên từng tấc da thịt, những cái siết tay lên vô vàn điểm căng mọng trên cơ thể ả. Ngả người ra sau, ả im lặng tận hưởng, cảm giác được thèm khát, được ngấu nghiến, được tôn sùng, như một nữ thần.
"Red, hôn em đi!" giọng nói vọng lại từ hư không. Cầu khẩn.
"Red, chạm vào em đi!"
Những thanh âm trong cơn ái tình, van nài, bất lực. Ả bật cười. Ban đầu chỉ là cái nhếch mép khinh bạc, về sau là những tràng cười hả hê. Người kia mải miết điên cuồng trên thân ả, rượu vang đỏ cùng những cánh hoa tàn bị hất lên tung tóe. Và ả vẫn cười.
"Red, em yêu Red!"
Một giọt đỏ nồng nàn chảy trên gò má xuống khóe môi, ả mị hoặc liếm nó bằng đầu lưỡi nhỏ. Đắng chát. Vị của rượu vang thượng hạng hay của nước mắt rẻ mạt, ả không màng.
Tình yêu, với ả chính là thứ hàng xa xỉ nhất.
Ả nhấc tay, ôm ghì đầu người đối diện vào bầu ngực căng đầy, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Lúc này, ả đang nhiệt tình đáp lại. Đây là phần thưởng ả dành cho người dám can đảm thừa nhận tình yêu.
Ả thì không xứng đáng có được món quà này.
- --
Sở Cảnh sát Tây Cống
Đầu giờ chiều, thành viên của đội chuyên án bắt đầu bận rộn sắp xếp chỗ làm việc mới của mình. Vì đội hình này được thành lập để giải quyết vụ mười hai án mạng, ngoài ra vẫn chưa có kế hoạch khác cho tương lai xa, vậy nên mọi người chỉ đơn giản đem đến một số vật dụng cá nhân cần thiết dùng trong công việc.
Đội chuyên án đóng quân ở tầng thứ mười ba, có tổng cộng ba gian phòng lớn; một gian được chia ra thành nhiều góc nhỏ, để mỗi thành viên sẽ có một góc làm việc riêng có thể tùy tiện bố trí theo sở thích cá nhân, một gian làm phòng họp chung để mọi người tụ tập, và một gian làm phòng pháp y.
Những thành viên có mặt nhanh chóng đi tìm một chỗ hợp ý cho mình. Tiêu Nhất Ninh nhìn thấy Mia chuẩn bị dọn đồ để chui vào một góc thì lớn giọng gọi, "Mia, em nhường vị trí đó lại cho Hoa Bích Dật đi, cậu ấy sáng sớm đã nhắn tin cho anh căn dặn như thế. Cậu ấy muốn chỗ khuất nhất của phòng làm việc."
Mia nghe thế thì cũng không phản đối, nhanh chóng chọn một vị trí khác cho mình. Vốn dĩ cô chỉ muốn kiếm một chỗ khuất để tiện cho việc chơi game mà thôi.
Hoa Bích Dật đương nhiên không có mặt. Dựa vào thái độ hôm qua thì có thể hiểu được cậu sẽ chỉ đến đây khi cả đội có cuộc họp đầu tiên.
Trong phòng làm việc hiện chỉ có ba người, đội trưởng Tiêu Nhất Ninh, Vương Kỳ Chiến và Mia. Chloé vẫn đang cùng mấy người trợ lý miệt mài tâm tình với xác chết. Trần Lam Thiên chắc cũng đang bận rộn ở phòng bên cạnh hỗ trợ viết báo cáo.
"Đội trưởng, anh gọn gàng thật đấy! Chẳng bù với tên họ Vương kia." Mia nhàn rỗi bắt chuyện.
Góc làm việc của Tiêu Nhất Ninh chỉ có một tủ sách nhỏ và vài chồng hồ sơ văn kiện. Anh sắp xếp xong rất nhanh, sau đó liền lật mở hồ sơ ra vùi đầu nghiên cứu. Nghe thấy Mia nói, Tiêu Nhất Ninh tò mò nhìn sang hướng đối diện, chỗ bàn làm việc của Vương Kỳ Chiến.
Trên mặt bàn toàn bộ đều trống trơn, chỉ trưng bày vài bộ mô hình lắp ráp. Bức tường sau lưng mới loạn, bị treo lên không ít đồ, nào là bao tay chơi boxing, nào là ván trượt, nào là mũ bảo hiểm dùng cho xe moto.
Vương Kỳ Chiến mặc Mia nói kháy, cậu không để tâm, vẫn duy trì trạng thái im lặng, dùng khăn tay tỉ mẩn lau chùi một cây súng trường. Mia muốn vui vẻ tám chuyện cũng không được ai hưởng ứng, đành quay trở về bàn của mình chơi game.
Qua thêm một lúc lâu, cửa phòng bật mở, "Vụ án giải quyết xong rồi sao, tôi có thể tan làm phải không?" Giọng nói mang theo ý mỉa mai rõ rệt, khẳng định trong đội chuyên án chỉ có một người, Hoa Bích Dật.
Tiêu Nhất Ninh ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu, lia mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, quả nhiên là hai giờ đúng. Anh cố ý hắng giọng, thành công kéo Mia từ trong trận game thoát ra.
"Tôi đi gọi Lam Thiên và Chloé, mọi người tập trung ở phòng họp đi."
Khi Tiêu Nhất Ninh cùng hai thành viên tổ pháp y xuất hiện trong phòng họp, ba người còn lại đều bị dáng vẻ của Chloé dọa cho giật mình. Áo cảnh phục được Chloé cởi ra, hiện giờ chỉ mặc áo quây và váy ôm. Trên cổ tay, hai cái vòng đinh tán hôm qua cũng đã bị tháo xuống. Ai cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người cô nàng, mùi thuốc khử trùng vô cùng nồng đậm. Ánh mắt của Chloé cũng không còn lả lướt như hôm qua, thêm vào đó là mấy phần mệt mỏi, chỗ đuôi mắt còn ẩn chút tơ máu.
"Chloé, chị ổn không?" Mia quan tâm hỏi han.
Cô nàng pháp y không đáp lời, chỉ lấy tay rút cây bút trên búi tóc xuống, làm cho làn tóc xoăn buông xõa tự do. Chloé tiến đến một cái ghế trống ngồi xuống, bắt chéo chân và vòng tay khoanh trước ngực.
"Không sao, chúng ta vào họp đi. Những gì tìm được từ mười hai tử thi quá đặc sắc."
Nghe Chloé nhắc đến vụ án, cả năm người kia đều đồng loạt lấy lại tinh thần, chú tâm vào chuẩn bị bàn chính sự.
"Nhìn qua hình chụp của vụ án, chúng ta dễ dàng nhận thấy địa điểm phát hiện thi thể là nhà riêng của nạn nhân, không phải là hiện trường gây án đầu tiên vì không có dấu hiệu ẩu đả hay vết máu nào. Ngoài ra, họ còn bị sát hại bằng nhiều cách khác nhau. Việc này khiến tôi nghĩ đến một giả thuyết, có thể có nhiều hơn một hung thủ trong vụ án lần này."
Thân là đội trưởng, Tiêu Nhất Ninh tự mình bắt đầu buổi họp trước.
"Có bốn người."
Ngay lập tức, hai giọng nói đồng loạt vang lên. Là Hoa Bích Dật và Chloé.
Biểu tình của Hoa Bích Dật vẫn như cũ, không thể nhìn thấy cảm xúc nào khác thường trên khuôn mặt tiêu sái của cậu. Nhưng Chloé thì vô cùng ngạc nhiên, cô nàng quay người sang nhìn Hoa Bích Dật, ánh mắt lóe lên tia tò mò:
"Tiến sĩ Bích Dật, làm sao anh biết có bốn người?"
"Còn em thì sao?" Hoa Bích Dật mặt không đổi sắc, ung dung hỏi lại.
Trần Lam Thiên đứng xem hết một màn đối thoại, sợ Chloé bộc phát tính khí thất thường, bèn tự mình giải đáp cho những người còn lại:
"Nhìn chung sẽ có hai nguyên nhân chính dẫn đến tử vong. Mỗi nguyên nhân chính lại chia thành hai hình thức khác nhau:
Nhóm A, tử vong do bị nhiễm độc. Ba người thuộc nhóm A1, hiện trường có mùi hôi thối kỳ lạ, nội tạng bị tiêu biến. Bước đầu giám định là do nhiễm độc hóa chất, một loại thuốc độc vẫn đang trong quá trình phân tách điều tra. Nhóm nạn nhân A2, thi thể cả ba được phát hiện đặt trong lồng sắt, trên cổ đeo dây xích có ghi tên họ, cơ thể bị sưng phù biến dạng. Nguyên nhân tử vong là do nhiễm độc tự nhiên, hiện đang nghi ngờ là từ một loài động vật."
Nhóm B bị mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Ba nạn nhân nhóm B1 bị cắt đứt động mạch cổ, tại hiện trường án mạng tìm thấy những vật dụng khả nghi như áo sơ mi trắng đắp trên người nạn nhân, vết nến khô và mâm đĩa than. Ba nạn nhân nhóm B2 vừa bị móc mất đôi mắt, vừa bị rút cạn máu trong cơ thể. Thi thể của ba người đều được mặc âu phục, đặt nằm trên một bục trắng cao tầm hai mét, xung quanh dán nhiều tấm bùa chú được viết bằng máu của ba người họ."
Chloé cung cấp thêm một thông tin quan trọng, "Ngoài ra, còn một điểm nữa cần lưu ý. Khi khám nghiệm tử thi, phát hiện ra ở đằng sau gáy của các nạn nhân đều có vết bầm tím, do bị một lực mạnh tác động vào. Có người đã bất ngờ đánh vào gáy các nạn nhân, nhằm khiến họ bất tỉnh."
Theo báo cáo pháp y, Mia nhanh chóng đem mười hai nạn nhân phân thành bốn nhóm dựa vào nguyên nhân cái chết.
"Thật trùng hợp!" Tiêu Nhất Ninh bỗng nhiên cảm thán.
Đội trưởng một tay sờ sờ cằm, chậm rãi suy luận, "Nếu chia theo bốn nhóm như thế này thì vừa ngẫu nhiên các nạn nhân trong cùng một nhóm đều có mối liên hệ xã hội với nhau."
"Cụ thể là?" Hoa Bích Dật lên tiếng hỏi.
"Nhóm A1 bị nhiễm độc hóa chất là ba vị giáo sư, bác sĩ nổi tiếng của Bệnh viện Tâm Nhất. Cả ba đều là những tấm gương tài đức vẹn toàn, nhân ái, thiện lương, được xã hội vô cùng yêu mến và tôn trọng. Mười năm trước, cả ba người lập ra một quỹ từ thiện tên là Chân Tâm, chuyên tổ chức các buổi thăm khám miễn phí cho trẻ em khắp cả nước."
Mia theo lời nói của Tiêu Nhất Ninh, nhanh chóng tìm kiếm và đưa ra cho mọi người thấy rất nhiều hình ảnh và thông tin trên mạng của ba vị giáo sư này. Những bài báo với nhiều lời có cánh và tâng bốc đã chứng minh địa vị xã hội của nhóm nạn nhân này.
"Nhóm A2 bị nhiễm độc tự nhiên là ba tiểu thư của ba tập đoàn tài chính lớn nhất nước ta. Cả ba là bạn thân học cùng một trường đại học, mối quan hệ rất khăng khít. Nhóm nữ sinh này cũng rất nổi tiếng trên mạng xã hội, trong cộng đồng giới trẻ hiện..."
"Thật tội nghiệp, ba em ấy xinh đẹp như vậy." Mia vừa đỡ lời thì Chloé lại bĩu môi, "Đã kiểm tra rồi, đều là hàng giả!"
Nhìn thấy tình hình mọi người đang sắp lạc đề, Tiêu Nhất Ninh tiếp tục lên tiếng, "Nhóm B1 bị cắt đứt động mạch cổ là tổ luật sư Nữ Quyền, mấy năm gần đây vô cùng nổi tiếng. Họ đứng lên tranh đấu cho các thân chủ là những người phụ nữ yếu thế trong các án kiện dân sự, được rất nhiều người ủng hộ."
"Vậy còn nhóm cuối cùng?" Trần Lam Thiên đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiêu Nhất Ninh tiếp tục thì mới lên tiếng thắc mắc.
Mia vẫn đang dán mắt vào màn hình, mơ hồ trả lời, "Em đã tra thử một lượt, ba người cuối cùng của nhóm B2 chưa tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan gì đến nhau. Một người là chủ trì giáo hội Yatirie với hàng trăm tín đồ, một người là họa sĩ vẽ tranh, và người còn lại là hiệu trưởng trường tiểu học Tây Cống."
Chloé đưa ra đề xuất, "Vậy chúng ta có thể bắt đầu với nhóm Nữ Quyền B1 trước, ba người bọn họ chết tốt nhất."
Tiêu Nhất Ninh tán thành ý kiến đó, "Ba nạn nhân này đều ở độ tuổi bốn mươi. Lúc được phát hiện thì họ đang nằm trên giường ngủ ở nhà riêng, quần áo thấm một lượng máu lớn. Trên người các nạn nhân được đắp thêm một chiếc áo sơ mi nam màu trắng không dính máu. Ngoài ra, trong các ghi chép và hình chụp hiện trường, phòng ngủ của cả ba nạn nhân đều có mâm đĩa than và sàn nhà nơi cuối đầu giường của họ đều lưu lại vài vết sáp nến màu trắng còn rất mới."
"Tình trạng vết cắt dứt khoát ở cổ chứng minh hung thủ sở hữu lực tay rất mạnh và thực hiện hành vi tội ác rất nhanh gọn. Tin chắc rằng nạn nhân không kịp phản kháng hay giãy giụa gì." Vương Kỳ Chiến vừa nói, vừa dùng tay diễn tả hành động giết người của hung thủ.
Mia cảm thán, "Cũng phải, họ bị đánh ngất rồi, làm sao phản kháng được nữa!"
Chloé ngay xen vào, "Điều này thì không đúng. Đồng tử của các thi thể đang ở tình trạng giãn ra tột độ, chứng tỏ trước khi chết họ đã rơi vào trạng thái thần kinh vô cùng căng thẳng hoặc hưng phấn. Đồng nghĩa với việc họ vẫn có nhận thức rõ ràng lúc bị hung thủ sát hại."
"Còn một điểm khác, đó là những căn phòng nơi phát hiện ra thi thể các nạn nhân rất sạch sẽ, không có vết máu hay bất cứ dấu vân tay nào để lại." Tiêu Nhất Ninh bổ sung vào những suy luận đầu tiên của toàn đội.
"Vậy còn mâm đĩa than và sáp nến thì giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ hung thủ có sở thích gì đặc biệt?" Mia phóng to một bức hình chụp hiện trường vụ án lên và hỏi.
"Nói đến hai chi tiết này, có một hồ sơ tôi muốn mọi người cùng xem qua." Tiêu Nhất Ninh nhìn Mia và phân phó, "Em vào tài liệu lưu trữ của Sở cảnh sát, tra hồ sơ số 1304."
Màn hình lập tức hiện ra một loạt báo cáo về vụ án sát thủ liên hoàn diễn ra vào bốn năm trước. Đây là hồ sơ án vẫn đang trong quá trình điều tra vì chưa bắt được hung thủ. Những hình ảnh về thảm trạng của các nạn nhân và hiện trường vụ án đầm đìa máu khiến Mia sửng sốt, hơi rụt người ra xa khỏi màn hình máy tính của mình. Trong những bức ảnh, máu của các nạn nhân bắn tung tóe lên những đồ vật xung quanh và tường nhà, tạo thành những vệt đỏ kéo dài đến rợn người.
"Đây là một trong những vụ án từng làm rúng động Tây Cống bốn năm trước. Lúc bấy giờ tôi cũng có nghe đồng nghiệp nói về vụ này. Trong vòng hai năm, hắn đã sát hại tổng cộng tám người đàn bà trung niên. Tất cả nạn nhân đều bị cho uống thuốc kích dục cực mạnh, sau đó phát sinh quan hệ tình dục thô bạo rồi mới bị sát hại. Cảnh sát đang tạm đưa ra kết luận các nạn nhân trước khi chết đã bị hung thủ cưỡng hiếp."
Lúc Tiêu Nhất Ninh nói sơ qua tình hình, các thành viên cũng nhanh chóng đọc báo cáo chi tiết của cảnh sát về vụ án năm đó. Dừng khoảng một lúc, Tiêu Nhất Ninh mới tiếp tục phân tích:
"Tôi đem hồ sơ 1304 ra thảo luận vì nhận thấy vụ này và vụ của nhóm B1 có bốn điểm giống nhau như sau:
Thứ nhất, tại các phòng ngủ là hiện trường gây án của vụ 1304 cũng tìm thấy một mâm đĩa than. Có điều đĩa nhạc năm đó hung thủ sử dụng và đĩa nhạc trong phòng ngủ của nhóm B1 là khác nhau.
Thứ hai, cách thức giết người của hai hung thủ đều là cắt đứt động mạch cổ bằng một loại dây cứng cáp, dày khoảng 1cm.
Thứ ba, hiện trường gây án nào cũng có vết nến khô ở cuối chân giường.
Và cuối cùng, thi thể của các nạn nhân đều được đắp một chiếc áo sơ mi nam màu trắng."
Trần Lam Thiên phát hiện ra một vấn đề chuyên môn, "Theo báo cáo pháp y cho thấy, các nạn nhân trong vụ 1304 không có dấu hiệu của tụ máu ở những chỗ thường thấy trên người nạn nhân bị cưỡng hiếp, ví dụ như ở gò má, cổ, cổ tay, bầu ngực, bắp đùi. Lẽ nào họ không hề phản kháng trong suốt quá trình bị quan hệ tình dục thô bạo sao?"
Tiêu Nhất Ninh cung cấp thêm một thông tin quan trọng khác, "Ngoài những nạn nhân bị giết hại, năm đó, cảnh sát đã thành công giải cứu được một nạn nhân ngay tại nơi được cho là nhà riêng của hung thủ. Người được cứu là một cậu thiếu niên. Bác sĩ kiểm tra cho biết, trên thân thể của cậu ấy có đầy rẫy vết cào cấu, phần nhạy cảm phía dưới cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Đặc biệt là tìm thấy dấu vết tụ máu ở những vị trí đặc trưng của nạn nhân bị cưỡng hiếp, giống cách mà Trần Lam Thiên đã miêu tả. Vậy nên, tôi đang nghĩ đến một trường hợp, hung thủ của vụ 1304 không hề đụng vào các nạn nhân hắn đã giết hại trước đó, mà chỉ làm điều này với cậu thiếu niên kia. "
Mia nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, "Vậy nạn nhân sống sót đã khai gì với cảnh sát?"
Đội trưởng thở dài, gương mặt đầy tiếc nuối.
"Bốn năm qua, cho dù phía cảnh sát đã có không ít lần đến, cũng không thể hỏi ra được gì. Khi gặp nạn, cậu ta cũng chỉ mới 20 tuổi, chắc là bị dọa sợ đến ám ảnh, cho nên vừa về liền mất đi khả năng nói chuyện."
Nghe đến đây, Hoa Bích Dật đưa tay sờ lên cằm, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Tiêu Nhất Ninh tiếp tục trình bày suy luận của mình, "Với những điểm phân tích trên, tôi đang nghĩ theo hai hướng; Hoặc là hung thủ của hai vụ này là một. Hoặc là hung thủ của nhóm B1 đang bắt chước lại quá trình gây án của hung thủ vụ 1304. Nhưng dù là trường hợp nào thì nạn nhân sống sót bốn năm trước cũng là một nhân chứng mấu chốt vô cùng quan trọng của chúng ta."
Phòng họp bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, mọi người chia nhau tiếp tục rà soát từng chi tiết trên các bản báo cáo, hồ sơ, các thông tin trên mạng một hồi lâu.
Đột nhiên, Mia lớn giọng nói, nhưng mắt vẫn đang dán chặt vào màn hình máy tính, "Tất cả nạn nhân của vụ 1304 đều là hội viên của Diễm Dạ. Nhưng ba người luật sư nhóm B1 thì không phải."
Thông tin Mia tìm được chưa từng xuất hiện trong hồ sơ của vụ án này bốn năm về trước. Diễm Dạ không phải là nơi ăn chơi giải trí tầm thường, đó là hộp đêm dành riêng cho giới quý tộc, được ban hội thương nhân Tây Cống tự xây dựng lên. Bên trong Diễm Dạ ẩn giấu nhiều cuộc gặp mặt làm ăn bí mật của giới thượng lưu mà cảnh sát cũng không có mấy cơ hội được biết đến.
"Hoa Bích Dật, anh cũng là hội viên của Diễm Dạ. Giàu thật nha!" Mia tiếp tục lướt xem danh sách, lơ là cảm thán.
Hoa Bích Dật nghe nhắc đến tên thì ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên nói, "Nếu không thì em nghĩ tôi đi du học nước ngoài bằng học bổng chính phủ sao?"
Không khí lập tức rơi vào trầm mặc lần nữa.
"Về nhóm hung thủ của mười hai án mạng lần này, tôi khẳng định bọn chúng có bốn người, và gây án theo một kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng từ rất lâu. Trước tiên là theo dõi và bắt cóc các nạn nhân, sau đó sát hại rồi di dời thi thể về lại nhà riêng của từng người và dùng một số điện thoại chung để báo án cùng một thời điểm. Bọn chúng rất có tính tổ chức, phân chia nạn nhân rõ ràng, có thể còn có một người đứng đằng sau chỉ đạo toàn bộ kế hoạch này."
Hoa Bích Dật đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến trước màn hình máy chiếu, thay thế chỗ đứng của Tiêu Nhất Ninh để bắt đầu phần phác họa chân dung tội phạm của mình.
"Tình trạng của mỗi nhóm nạn nhân rất khác biệt, biểu trưng cho tư duy, bản sắc riêng của từng hung thủ. Điều này khiến tôi cảm thấy, mục đích của mười hai án mạng này thật ra có thể là một buổi trình diễn nghệ thuật để thể hiện bản thân của bọn chúng."
Bình thường, Hoa Bích Dật luôn ở trong trạng thái thờ ơ, lạnh nhạt, dường như không quan tâm đến điều gì. Nhưng khi bắt đầu phân tích về hung thủ, mọi người liền nhìn thấy một Hoa Bích Dật rất khác, chuyên tâm và uyên bác, từng điểm phân tích đều khiến mọi người có cảm giác tin tưởng.
"Riêng về hung thủ vụ B1, tôi có vài điểm phác họa sau:
Thứ nhất, hung thủ B1 và 1304 là cùng một người.
Thứ hai, hung thủ là nam, từ 27 đến 29 tuổi, cao tầm 1m75 trở lên, dáng người cân đối, có vận động thể thao thường xuyên.
Thứ ba, hắn có khuôn mặt ưa nhìn, ngoại hình sạch sẽ, khí chất thanh nhã, thư sinh. Rất biết cách chăm sóc người khác.
Thứ tư, hắn có hiểu biết sâu rộng về âm nhạc, làm công việc liên quan đến chơi nhạc cụ. Cũng có khả năng sáng tác.
Cuối cùng, trong quá khứ từng chứng kiến người phụ nữ mà hắn yêu thương, có thể là mẹ hắn, bị cưỡng hiếp. Hình thức gần giống với cách hắn đã dùng cho nạn nhân của mình."
Một cánh tay mạnh dạn đưa lên, Trần Lam Thiên hỏi, "Có thể phân tích rõ hơn một chút không?" Mia cũng âm thầm gật đầu hưởng ứng.
Hoa Bích Dật không từ chối. Đối với vấn đề chuyên môn, cậu theo quan điểm hoan nghênh tiếp thu.
"Bốn năm trước, cũng tức là khi hắn làm ra vụ 1304, đĩa than được dùng có tám bài nhạc với âm điệu ma quái, là các bản nhạc cổ, ít người nghe. Đây cũng không phải là thể loại nhạc mà những nạn nhân năm đó ưa chuộng. Họ là hội viên của Diễm Dạ, nơi nổi tiếng bán rượu ngon và sở hữu ban nhạc cổ điển hay nhất cả nước, gu âm nhạc của họ khác xa hoàn toàn. Nên mâm đĩa than và cả đĩa than là của hung thủ mang đến."
Tiêu Nhất Ninh chợt hiểu ra một điều, "Nếu hung thủ của nhóm B1 đang bắt chước quá trình gây án, theo lý mà nói hắn phải sử dụng loại âm nhạc như người tiền nhiệm. Nhưng, đĩa than tìm thấy trong phòng nhóm nạn nhân B1 lại có những bài nhạc với thể loại đối lập, trầm lắng hơn và gợi cho người nghe cảm giác chúng được sử dụng trong các đám ma. Vậy nên, cả hai vụ án này hung thủ là một người."
(5) Hoa Bích Dật thản nhiên gật đầu với Tiêu Nhất Ninh, "Đúng vậy, cách chọn nhạc khác biệt này chứng minh hắn có sự thay đổi đáng chú ý về mặt tâm lý giữa hai lần gây án cách nhau bốn năm này."
Hóa ra, nãy giờ Hoa Bích Dật đã ngồi nghe hết những chiếc đĩa than được tìm thấy tại phòng của các nạn nhân.
"Nếu đem so sánh kết quả khám nghiệm tử thi của hai vụ án, tôi tin rằng phía pháp y cũng sẽ nhận ra độ sâu và cách thức dùng dây cắt động mạch của hung thủ có sự đồng nhất."
Hoa Bích Dật vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Trần Lam Thiên và Chloé, thấy họ đang chăm chú đọc báo cáo.
"Với nhóm nạn nhân cũ, chúng ta nghĩ họ bị cưỡng hiếp, nhưng sự thật không phải như vậy. Họ chỉ bị sát hại giữa cơn khoái cảm gây ra bởi thuốc kích dục, cho thấy rằng hung thủ có chấp niệm rất lớn về hình ảnh người phụ nữ trung niên bị siết cổ chết trong lúc dục vọng dày vò. Tiếp đến, hành động dùng áo sơ mi che lên thân thể lõa lồ của các nạn nhân lại thể hiện hung thủ có thái độ tôn trọng nhất định với đối tượng nạn nhân này. Ngoài ra, hung thủ chuẩn bị âm nhạc, nến đốt cuối chân giường và hình ảnh đắp áo sơ mi để làm một hình thức tiễn đưa người đã khuất. Điều này chỉ ra trong thâm tâm của hung thủ, hắn không hoàn toàn căm ghét nạn nhân, ngược lại còn thương xót họ. Tâm lý mâu thuẫn này khiến tôi nhận định hung thủ đã từng có cuộc sống gần gũi với một người đàn bà trung niên, có thể là mẹ, và chứng kiến bà ấy bị cưỡng hiếp đến chết. Hung thủ cũng từng tự tay làm một buổi lễ ma chay tạm bợ cho người đó."
Chloé nghe đến đây thì có điểm không thông, "Vậy tại sao anh xác định hung thủ là nam mà không phải là nữ?"
Hoa Bích Dật dường như đoán ra sẽ có người hỏi cậu câu này, không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời, "Nếu hung thủ là một người con gái, tôi tin rằng nạn nhân của ả sẽ là những người đàn ông đã làm hại mẹ mình vì điều đó thể hiện sự đồng cảm giới tính mà con gái dành cho mẹ. Nhưng trong trường hợp này, hung thủ chịu sự ám ảnh tâm lý rất nặng từ hình ảnh người mẹ và việc bà bị sát hại đã hình thành nên tâm lý nhạy cảm, méo mó của hung thủ với đàn bà."
Hoa Bích Dật hiếm khi thể hiện sự kiên nhẫn nhiều như lúc này, cậu từ tốn dẫn dắt hướng suy luận của mọi người:
"Vậy bây giờ chúng ta thử nghĩ xem nguyên nhân gì có thể khiến cho một người nam vào được nhà riêng của những quý bà vào ban đêm?"
Chloé vẫn khoanh tay trước ngực, cất giọng mỉa mai, "Bọn họ là tình nhân."
"Nhưng trong số các nạn nhân bị sát hại năm đó có người đã lập gia đình rồi mà." Mia phản bác
"Thì sao chứ? Hôn nhân không nhất thiết là phải hạnh phúc đâu em gái trẻ. Dù là có chồng giàu có hay tự mình giàu có thì mấy bả vẫn có thể cô đơn và cần giải quyết nhu cầu sinh lý thôi."
Mia vẫn không đồng tình với quan điểm của Chloé, "Vậy tại sao nhất quyết phải là trai trẻ chứ?"
Nhìn thấy Chloé đang chưa biết phản biện thế nào, Hoa Bích Dật mới tiếp lời, "Với đống tài sản kếch xù hoặc danh tiếng đang có, các quý bà dĩ nhiên sẽ không lựa chọn ngoại tình, mối quan hệ này khó khống chế và dễ bị lộ. Họ là những người có xu hướng thống trị. Thứ họ cần là một người mang lại cho họ cảm giác được yêu thương, chăm sóc, tôn thờ. Bao nuôi những chàng trai trẻ và có ngoại hình, trở thành người nắm quyền quyết định của mối quan hệ, tình nhân phải dịu dàng, chiều chuộng, lấy lòng mình, đó là một cảm giác hạnh phúc mà họ đang thiếu hụt."
"Về điểm phác họa hung thủ am hiểu sâu rộng về âm nhạc, tôi có thể lý giải được thông qua những đĩa than mà hắn đã chọn. Nhưng vì sao lại nói hắn có thể làm nhạc công hoặc sáng tác nhạc?" Trần Lam Thiên suy tư hỏi.
Theo guồng suy luận mà Hoa Bích Dật đã dẫn dắt, Tiêu Nhất Ninh lập luận:
"Hung thủ và nhóm nạn nhân cũ chắc chắn đã gặp nhau tại Diễm Dạ. Những thiếu gia hay mấy ông đại gia đến Diễm Dạ tiêu tiền sẽ không thể đáp ứng được tiêu chí của nạn nhân. Cho nên hung thủ chỉ là một thanh niên trẻ làm công tại đây. Nhạc công chơi nhạc cụ cổ điển ở một nơi như Diễm Dạ thì chắc chắn phải có ngoại hình tốt, đáp ứng được với những gì chúng ta đang nói đến."
Mọi người gật gù tán thành.
Cả đội tiếp tục phân tích đến gần giờ ăn tối, ai nấy đều mệt rã rời, Chloé không thể chống đỡ nổi đã ngủ gục trên bàn họp.
Nhìn thấy tình trạng của mọi người, Hoa Bích Dật nhanh chóng kết luận:
"Tôi cho rằng sự xuất hiện của cậu thiếu niên kia có tác động rất lớn đến hung thủ. Giữa bọn họ chắc chắn có ẩn tình khiến hắn không ra tay giết người trong suốt bốn năm. Lần tái xuất này của hắn chẳng qua chỉ là vì một kế hoạch chung nào đó mà thôi."
Mọi người quyết định sẽ nghỉ ngơi và đi ăn tối, để thanh lọc đầu óc và tìm kiếm những hướng suy luận mới hơn.
"Hôm nay tới đây thôi, mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi và nghiên cứu thêm các báo cáo. Ngày mai tôi, Hoa Bích Dật và Vương Kỳ Chiến sẽ đi thăm nhân chứng chủ chốt kia. Mia, em giúp anh điều tra toàn bộ thông tin về Diễm Dạ. Chloé và Trần Lam Thiên đi điều tra về loại thuốc độc dùng để giết chết nhóm A1 nhé. Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta lại gặp nhau ở phòng họp vào đầu giờ trưa ngày mai."
Sau khi nghe đội trưởng phân việc, Trần Lam Thiên gật đầu một cái, rồi cẩn thận ôm ngang eo của Chloé bế lên, cùng rời khỏi phòng họp.
- --
Diễm Dạ
Diễm Dạ vẫn luôn bề thế và uy lệ. Chỉ những thương nhân ở giới thượng lưu giàu có, sở hữu một mức tài sản khổng lồ cụ thể theo quy định thì mới có thể đăng ký làm thành viên của Diễm Dạ.
Đêm nay không phải là cuối tuần, Diễm Dạ cũng vì thế mà bình lặng hơi đôi chút. Tiếng dương cầm đang được tấu lên êm dịu càng làm cho không gian của nơi đây thêm phần sang trọng. Hoa Bích Dật đi tới góc khuất quen thuộc, nhìn thấy một người đang lơ đãng mân mê ly rượu trên tay.
"Vẫn Whisky nguyên chất sao?"
Nghe thấy giọng nói thân quen vang lên bên tai, Đỗ Quân Nghi ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn với Hoa Bích Dật.
Khi Hoa Bích Dật định tự mình ngồi xuống ghế đối diện, Đỗ Quân Nghi đã hăng hái đứng lên, choàng tay ôm lấy cậu, còn cao hứng vỗ vỗ lên vai cậu mấy cái.
Sau một giây thoáng bất ngờ, Hoa Bích Dật cũng không cự tuyệt, chỉ đứng im tại chỗ, bên môi còn ẩn ẩn chút ý cười.
"Tôi biết cậu vẫn đang ế, nhưng ôm tôi sẽ có tính phí đấy."
Đỗ Quân Nghi lập tức đem Hoa Bích Dật đẩy ra, sau đó tán loạn chỉ tay vào mặt cậu mắng, "Mẹ nó, Hoa Bích Dật, đã một năm không gặp rồi, sao cậu vẫn độc miệng như thế hả?"
Chuyên gia tâm lý tội phạm chỉ nhếch môi cười, còn định nói thêm thì phục vụ đã bưng đồ uống tới, cho nên Hoa Bích Dật liền quay trở lại khuôn mặt vô cảm, ngồi xuống đối diện Đỗ Quân Nghi.
Vừa nhìn thấy đồ uống mà phục vụ mang đến, Đỗ Quân Nghi lại lên tiếng chọc ghẹo:
"Không phải chứ thiếu gia? Cậu đến Diễm Dạ mà chỉ gọi một ly nước lọc? Cậu có biết mỗi năm mấy cổ đông phải tốn bao nhiêu tiền bạc để mướn về đây những bartender nổi tiếng thế giới không? Họ mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị cậu chọc cho tức chết!"
Hoa Bích Dật cũng không thèm để ý đến lời nói khoa trương của Đỗ Quân Nghi, chỉ thẳng thắn đề cập chuyện chính, "Đại luật sư, cậu hẹn tôi ra đây chắc không phải để bình phẩm nước uống của tôi chứ?"
Đỗ Quân Nghi thấy Hoa Bích Dật không hưởng ứng mình thì mất hứng, liền thu lại dáng vẻ đùa cợt, từ trong túi áo vest lấy ra một cái USB đặt lên bàn.
"Thứ cậu nhờ tôi lấy, toàn bộ đều ở trong này. Nhưng mà, Đoạt Nhãn Sát Thủ này đã lâu không gây án, cậu vừa về liền có hứng thú với gã như vậy là có ý gì? Lẽ nào... tái xuất rồi?"
Sườn mặt của Hoa Bích Dật dưới ánh đèn vàng của Diễm Dạ càng tăng thêm vài phần sắc cạnh, đôi mắt khi nghe đến chữ 'tái xuất' thì có hơi nheo lại.
"Hy vọng là tôi đã nghĩ nhiều."
"À, chuyện cậu gia nhập đội chuyên án là thật sao? Vì cái tên Đoạt Nhãn Sát Thủ này hả? Từ bỏ công việc đáng mơ ước ở Mỹ chỉ vì để về đây gia nhập một đội chuyên án bé nhỏ, cậu điên rồi sao?"
Đỗ Quân Nghi vẫn mãi là Đỗ Quân Nghi, cho dù bao nhiêu lâu không gặp, cho dù hiện giờ cậu ta đã là một trong ba vị luật sư đắt án nhất trong giới thì Hoa Bích Dật vẫn cảm thấy cậu ta chỉ là một đứa trẻ lắm chuyện. Nhớ lại nhiều năm trước, Hoa Bích Dật không hiểu tại sao mình lại dễ dàng đồng ý cho một người lắm lời như Đỗ Quân Nghi trở thành người bạn duy nhất chỉ sau ba lần bị cái tên này quấn lấy ở sân trường đại học. Nếu đổi lại là bây giờ, Hoa Bích Dật sẽ thẳng thắn đá văng Đỗ Quân Nghi đi từ lần gặp đầu tiên.
"Tôi còn có việc phải đi trước, sẽ hẹn cậu và chị Cảnh Nguyệt cùng ăn cơm sau."
Nâng tay uống cạn ly nước lọc, Hoa Bích Dật nhanh chóng cầm lấy USB trên bàn rồi đi mất.
Trong bóng tối, một đôi mắt đăm chiêu đang lặng lẽ dõi theo bóng lưng Hoa Bích Dật khuất sau cánh cửa lớn của Diễm Dạ.
Lại nói về Hoa Bích Dật, cậu dùng cả đêm để đọc hết toàn bộ thông tin bên trong, chủ yếu là hình ảnh và ghi chép chi tiết của các vụ án mà Đoạt Nhãn Sát Thủ đã gây ra. Thông tin mật này đều là do Đỗ Quân Nghi có bạn làm trong đội điều tra vụ án này nên mới nhờ lấy được. Vừa đọc, Hoa Bích Dật lại vừa đối chiếu với hồ sơ của vụ mười hai án mạng lần này, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.
"Lại là nghỉ ngơi vài năm rồi tiếp tục hành động, điều gì khiến hắn làm như thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.