Hồ Sơ Thần Côn

Chương 33: Giảo cơ*




Edit: jena
*攪基: đồng tính nam.
Đậu Tử nhìn sinh vật bỗng nhiên xuất hiện giữa rừng cây, cậu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, im lặng quay đầu đi tiếp: "Tao phải về ngủ đây, tao thấy tao có vẻ chưa nghỉ ngơi tốt lắm, bây giờ còn nhìn thấy ảo giác nữa, đúng vậy, chắc chắn là ảo giác rồi..."
Thủy Kỳ Lân đang bay trên không trung, nhìn thấy bạn đời của mình thì đáp xuống đất, biến lại thành hình người. Sắc mặt của hắn có chút trắng nhưng tinh thần rất tốt, hỏi: "Ảo giác gì? Sao em không đi học?"
Đậu Tử đã đi được hai bước, nghe xong thì hoàn hồn, sau đó chạy vọt tới trước mặt hắn, vô cùng hoảng loạn: "Sao anh lại không sao? A Kỳ và Lăng Huyền đâu? Anh làm gì bọn họ rồi? Hả?!"
Khi ở với bạn đời mình, Ngạo Lân rất tốt tính, dù trong miệng cậu vẫn liên tục nói về hai kẻ mình ghét nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói: "Bọn họ không sao, còn ở trên đó."
Đậu Tử ngay lập tức lùi lại một bước, cắn cắn ngón tay nghi ngờ nhìn hắn: "... Thật ư?"
"Thật." Ngạo Lân gật đầu, sau đó kéo cậu đi xuống núi. Đậu Tử cả kinh, muốn tránh ra nhưng không có can đảm, hiu quạnh hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Không phải em muốn về nhà ngủ à? Chúng ta về nhà, vừa lúc ta cũng đang mệt, cần nghỉ ngơi."
"..." Đậu Tử nói: "Thật ra tôi vẫn thấy nên quay về trường, dù sao cũng sắp thi đại học rồi."
Ngạo Lân không biết "thi đại học" là gì, nhưng vẫn dịu dàng gật đầu: "Được rồi. Vậy chúng ta đến trường." Dứt lời xong đi tiếp, Chu Viễn đã đứng bên cạnh xem kịch vui từ đầu, thấy thế thì ha ha cười trải sẵn đường cho hai người thuận tiện đi, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt bi phẫn của anh em nhà mình.
Ngạo Lân liếc cậu một cái, vẫn lịch sự gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, từ từ đi tiếp. Chu Viễn ngẩn ngơ, có chút ngoài ý muốn, vị thần thú này khi không dính dáng đến A Kỳ thì không hề tỏa ra hàn khí, cả người tràn ngập vẻ đạo mạo, từ tốn.
Nhưng vị bạn đời nào đó bị ép buộc bước vào thế giới gay* một người một thú không thể vui vẻ nổi, yếu ớt giơ tay: "Tôi, tôi, tôi... tôi còn muốn tìm A Kỳ, có gì nói sau..."
*mình thay từ giảo cơ thành gay cho dễ hiểu nhé
Ngạo Lân dừng chân, mặt mày nhăn lại, kiên nhẫn nói: "Em yên tâm, cậu ta không sao."
Chu Viễn hơi nhướng mày: "... Hai người giảng hòa rồi?"
Ngạo Lân lắc đầu: "Hôm nay tôi nể tình Bạch Hổ nên thu tay, nợ nần vẫn phải trả."
"Ồ..." Chu Viễn nghĩ thầm quả nhiên tiếng hổ gầm hồi nãy là Tiểu Bạch, dù không biết trong trận chiến ai chiếm thế thượng phong nhưng bây giờ vẫn không nên để họ chạm trán thêm lần nữa. Cậu quay sang nhìn Đậu Tử, bắt đầu cười. Đậu Tử nhìn cậu xong thì nghẹn ngạo, cậu dụi mắt, hít hít mũi, chủ động nắm lấy tay "bạn đời" nhà mình, hít sâu một hơi, hiên ngang kiên cường quay đầu đi xuống núi: "Đi thôi!"
Ngạo Lân hơi giật mình, sau đó đi theo, cùng cậu sóng vai. Đậu Tử nghiêng đầu quan sát hắn, người này đã biến thân một lần, bộ quần áo ở nhà không biết đã biến đi đâu mất, bây giờ đã quay trở về bộ dạng ban đầu, tóc dài áo xanh.
"Cái này..." Cậu gãi đậu: "Nếu anh đi ra ngoài đường với bộ dạng này dễ bị người khác chú ý lắm." Ngạo Lân hiểu ngay, cắt tóc ngắn lại: "Như vậy à?"
"Quần áo này cũng không ổn lắm, cũng không nên ở trần..." Đậu Tử nghĩ nghĩ: "Sao các anh lại đến đây được?"
"Ta dẫn bọn họ đến."
"Hả? Vậy anh cũng có thể "phốc" một cái quay về nhà luôn?"
Ngạo Lân gật đầu.
"Tốt quá!" Đậu Tử tiến lại gần cọ cọ, chân thành gợi ý: "Chà... Quần áo của anh như thế này không tốt, sẽ kéo đến phiền toái cho tôi, nên là anh về nhà thay đồ rồi thuận tiện nghỉ ngơi luôn nhé? Tôi về trường học. Anh thấy ổn không?"
Ngạo Lân bắt đầu suy nghĩ. Đậu Tử cắn ngón tay nhìn nhìn, dịu giọng lại: "Hay là tôi về nhà với anh trước, sau đó trưa tôi đi học, còn anh ở nhà nghỉ ngơi, được không?"
Ngạo Lân vẫn muốn đến trường cùng với bạn đời của mình, sáng nay tuy hắn vẫn chưa nhìn kĩ nhưng vẫn biết trong trường có trận pháp bảo vệ, những thứ tà ma không thể tiến vào, hắn cũng tương đối yên tâm, đang muốn gật đầu lại nghe cậu nói tiếp thêm ý thứ hai thì lại càng thỏa mãn hơn, dang tay ôm chặt lấy cậu.
Đậu Tử chớp chớp mắt: "Anh làm gì..."
"Về nhà."
"Không không không cần, tôi tự về được, thật đó..." Đậu Tử vừa nói vừa rụt người lại, run lập cập chạy xuống dưới núi. Bây giờ cậu không muốn tiếp xúc thân mật với vị "bạn đời" này chút nào.
Ngạo Lân cũng không thèm để ý, kiên nhẫn đi theo cậu, bỗng nhiên dừng chân lại. Cùng lúc đó Đậu Tử co chân chạy ngược lại, đâm sầm vào ngực hắn, sau đó chạy ra sau lưng hắn: "Hay là anh chở tôi đi đi, con chó phía trước, phía trước ghê quá."
Ngạo Lân nhìn về phía trước, trong tầm mắt nhanh chóng xuất hiện một con chó màu đen cao hơn người bình thường, nó thấy hắn thì kiêng kỵ lùi về sau nửa bước. Hắn nhíu mày: "Ma vật..."
Đậu Tử ló đầu ra sau lưng hắn, vừa muốn hỏi thì nghe thấy tiếng của một người, hình như đang gọi con chó kia, dù cậu không hiểu gì nhưng biết đó là tiếng Nhật. Cậu nhíu mày, sao ở đây lại có người Nhật Bản?
Chu Viễn vừa tạm biệt Đậu Tử được một lát đã gặp lại Hồ Tiểu Cửu. Vị tổ tông nhà cậu không biết lại mọc đuôi ra khi nào, bây giờ chín cái đuôi bông xù đang lắc lư trong không trung, thật là dụ dỗ người khác đến vuốt ve. Chu Viễn vịn tay mình lại, ngồi xổm xuống nhìn tổ tông: "Đại gia, ngài mệt à?"
"Mệt." Hồ Tiểu Cửu quỳ rạp xuống đất, thè lưỡi thở hồng hộc: "Mệt chết..."
"Vậy thì..." Chu Viễn cúi thấp xuống, cọ cọ: "Anh biến nhỏ lại để tôi ôm đi, trên mặt đất cũng không sạch sẽ gì, hơn nữa lúc trước tôi đã ôm anh một lần rồi, không thiệt gì cho anh hết."
Hồ Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn cậu, im lặng suy nghĩ. Đến bây giờ người ôm cậu ngoài anh thì chỉ có người này, có vẻ không có thiệt gì thật, hơn nữa được người này ôm cũng thoải mái hơn đi trên đất, được được...
Chu Viễn âm thầm quan sát, không ngừng thuyết phục: "Hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi, chờ A Kỳ xuống thì tôi ôm anh về nhà, mua gà rán cho anh ăn bồi bổ, giữa trưa thì về lại trường."
"A? Gà rán hả?" Lỗ tai Hồ Tiểu Cửu rung rinh, thân thể liền thu nhỏ lại, duỗi móng vuốt: "Được nha, đại gia ta đồng ý."
"Cảm ơn đại gia." Chu Viễn hài lòng cười ôm cục lông nhà mình vào lòng, sờ soạng một phen cho đã ghiền, vô cùng thỏa mãn. Cậu bỗng cảm thấy nỗi buồn nửa đời sau của mình phải chơi gay nhân thú đã không còn nữa, còn có Đậu Tử đồng hành cùng mình mà, đúng thế, cậu bỗng cảm thấy có lẽ A Kỳ cũng sẽ bước đi trên con đường này chung với mình, chơi gay một mình không bằng chơi gay cả đám*.
*独搅基不如众搅基: độc giảo cơ không bằng chúng giảo cơ: ;; v ;; mình không biết chuyển câu này sao cho uyển chuyển nên dùng câu thô thiển chút, có ai có góp ý thì giúp mình với ạ
Vì vậy người đang đi giữa đường bị chính anh em của mình nguyền rủa đã hắt xì một hơi thật to. Hứa Du Thiện khẽ nhíu mày: "Bị cảm lạnh à?"
"Chắc vậy ạ." Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Khí lạnh của Thủy Kỳ Lân quá khủng bố."
"Về nhà Cát Thiệu nấu cho em chén canh gừng, giải cảm."
"Yên tâm đi anh trai." Hứa Du Kỳ Nói: "Dù em không nhờ thì "chị dâu" cũng đã rất chăm sóc em rồi."
Hứa Du Thiện vô cùng bình tĩnh khi nghe hai tiếng "chị dâu" kia, gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"..." Trán Cát Thiệu giật giật, cậu ta coi mình là không khí à?
Hứa Du Kỳ nói chuyện phiếm với anh trai nhà mình, quay đầu nhìn lướt qua, thấy Cát Thiệu gắt gao nhìn chằm chằm anh nhà mình nên quan tâm hỏi han: "Hả? Hay là anh lên đây đi với anh tôi đi? Tôi đi phía sau cho, đỡ mắc công anh phải lo lắng."
"..." Cát Thiệu xoa xoa trán, sự việc đã nghiêm trọng đến mức khiến người ta giận sôi lên rồi.
Hứa Du Thiện cũng quay đầu liếc hắn một cái, sợ hắn không chịu được sẽ đâm thủng tầng giấy này, vội vàng kéo em trai nhỏ đi tiếp: "A Kỳ, chúng ta nói về chuyện lần này đi, anh biết được đại khái tình huống qua lời của Hồ Tiểu Cửu rồi, nguồn gốc của năng lượng dị thường kia là do em đúng không? Cha đã biết chưa? Lần trước em rời khỏi nhà, sắc mặt cha không được tốt lắm, có phải cha đã nói gì với em không?"
"Dạ..." Hai vai Hứa Du Kỳ trùng xuống: "Cha nói tác dụng của vòng tay cho em nghe."
Hứa Du Thiện ngẩn ra: "Là gì vậy?"
Hứa Du Kỳ kể lại, cuối cùng chỉ vào vết nứt trên viên ngọc: "Đây nè, do bị nứt nên năng lượng không khống chế được thoát ra, tạo ra dao động. Anh à." Cậu nhìn hắn, cảm xúc phức tạp: "Vòng tay này, chú út..."
"Ừm." Hứa Du Thiện ngắt lời: "Cho nên em phải sống thật tốt, còn có mẹ của chúng ta..." Hắn nói xong thì ngẩn ra, nhíu mày: "Anh nhớ rõ hôm đó em quay về đây anh đã rút hồn em đi, sao lúc đó lại không có chuyện gì nhỉ?"
Hứa Du Kỳ cũng ngẩn ra: "Đúng vậy, em cũng thấy được, hình như là không bị sao hết. Tại sao nhỉ?"
Cát Thiệu cũng biết được chuyện này, bây giờ nghe hai anh em nói chuyện thì bước nhanh về phía trước: "Có khả năng chỉ cần vòng tay này luôn được bảo quản kỹ thì linh hồn của Tiểu Kỳ cũng sẽ an toàn, có thể hoàn thiện để luân hồi đầu thai. Tôi nghĩ rằng gia đình cậu cố gắng như vậy cũng là mong muốn hi vọng cậu sống bình an một đời này."
"Cũng đúng..." Cảm xúc Hứa Du Kỳ phức tạp, trước đây cậu vẫn luôn oán hận gia đình pháp sư này, nhưng bây giờ cậu nhận ra rằng việc mình được sinh ra ở đây đã là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng.
Cát Thiệu muốn chạy đến bên cạnh cậu, nhìn thấy bộ dáng của cậu thì không khỏi vươn tay xoa đầu thiếu niên, cảm thấy quyết định tại địa phủ của mình lúc trước là vô cùng đúng đắn. Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình. Cậu nhìn "chị dâu" ở bên tay trái, lại quay sang nhìn anh trai ở bên tay phải, cuối cùng im lặng lùi về sau đến chỗ của Lăng Huyền: "Chà, hai người nói chuyện với nhau đi ha ha."
"..."
Hứa Du Thiện liếc mắt nhìn bạn tốt của mình, cũng không bận tâm em trai nhỏ đang đứng với ai nữa, vội vàng kéo hắn đi: "Được, hai chúng ta từ từ tâm sự nào."
Cát Thiệu không thể duy trì bộ dạng hiền lành thường ngày, nhỏ giọng nói: "Cậu thật sự vứt danh dự của mình vào thùng rác rồi à?"
"Tất nhiên." Hứa Du Thiện đáp: "So với tương lai của A Kỳ thì danh dự là thứ gì chứ?"
"Vậy cậu muốn em ấy ở bên cạnh Lăng Huyền?"
"Tôi không phải là do sợ cậu vạch trần tôi sao?"
"Nếu tôi muốn vạch trần thì đã làm ngay. Thậm chí lúc em ấy đang tắm tôi cũng vào được mà."
"..."
Khi bọn họ nói chuyện, hai cái đầu tựa vào nhau rất gần, Hứa Du Kỳ nhìn thoáng qua, tự giác mặc định đây là hành vi show ân ái. Cậu quay đầu nhìn Lăng Huyền, cậu ta vẫn không có biểu cảm gì nhưng sắc mặt có vẻ không được tốt lắm. Cậu hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"
Suốt quãng đường dài Lăng Huyền không nói câu gì, lúc này nhàn nhạt đáp: "Tôi không sao."
Hứa Du Kỳ nhìn hắn một lúc lâu, chần chờ hỏi: "Tôi với cậu có quan hệ gì vậy? Cậu đối xử tốt với tôi như vậy, tôi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân gì? Cậu nói cho tôi nghe được không?"
Lăng Huyền im lặng một chút: "Sau này cậu sẽ biết."
Ký ức của em sẽ quay về thôi, nhưng thứ quan trọng nhất lại không có, bây giờ có nói cho em nghe cũng vô dụng. Bởi hiện tại em không có hứng thú với nam nhân.
Hứa Du Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm có phải là do cậu quên gì không? Nhìn phản ứng của hắn... Hình như thứ mình quên rất là quan trọng?
Một đám người suy nghĩ một chuyện riêng dần đi xuống chân núi, trên đường đi còn gặp Chu Viễn và Hồ Tiểu Cửu đang ngủ ngon lành trong lòng cậu. Mọi người không quấy rầy nó, tiếp tục bảo trì im lặng đi xuống. Nhưng vừa đi qua một khúc cua thì đồng loạt dừng lại. Ở đây vẫn còn chút khí lạnh chưa tan, dù không mãnh liệt bằng trên đỉnh núi nhưng vẫn tồn tại. Bây giờ Hứa Du Kỳ cực kỳ mẫn cảm với Thủy Kỳ Lân, hỏi ngay: "Là Thủy Kỳ Lân à?"
Cát Thiệu gật đầu, sau đó nhíu mày: "Thủy Kỳ Lân là thụy thú, sẽ không bao giờ động thủ trước, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hắn đang nói thì dừng lại, nhìn về phía trước. Hứa Du Kỳ ngạc nhiên: "Làm sao vậy?"
Cát Thiệu híp mắt: "Là Thương Kiều." Trong người hắn đã có hơi thở của Bạch Hổ, độ nhạy cảm cũng tăng lên, ngoại trừ Lăng Huyền thì những người còn lại không ai phát giác được gì nên đều kinh ngạc nhìn theo. Quả nhiên là nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi đến. Là Thương Kiều Hữu Nhất.
27.07.22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.