Hồ Sơ Thần Côn

Chương 35: Ngoại tình




Edit: jena
Thời tiết chuyển mùa, không khí dần nóng ấm hơn. Hứa Du Kỳ khi đi ngủ chỉ mặc một cái quần đùi, mà Cát Thiệu còn chơi lớn hơn, mặc mỗi một cái quần lót. Khi hắn kéo thiếu niên xuống giường, chăn cũng đã bị vứt qua một bên, Hứa Du Kỳ trực tiếp ngã vào lồng ngực của hắn, tấm lưng trần gắn kết với bờ ngực rộng lớn truyền đến một cảm giác ấm áp lạ thường.
Đáy lòng Cát Thiệu chấn động, kiếp trước khát cầu mãi không được, chỉ biết gặm nhấm nỗi đau trong lòng mà sống, bây giờ lại có thể thân mật với thiếu niên, cảm giác phấn khích này kéo đến quá nhanh, khiến cho hắn muốn động tay động chân làm gì đó. Nhưng hắn cũng biết lúc này không phải thời gian thích hợp, bèn cưỡng chế rung động trong lòng xuống, nghiêng đầu thầm thì bên tai thiếu niên trêu đùa: "Trễ vậy rồi mà vẫn chưa ngủ, tới chỗ tôi làm gì vậy hả?"
Hứa Du Kỳ thức giấc lúc nửa đêm, ý thức vẫn còn hơi hỗn loạn, bây giờ bị kéo ngã xuống càng thêm mơ hồ, nhưng hai bên thái dương lại giật mạnh, những hình ảnh vừa lắng xuống cứ thế dần dần hiển hiện lại, trái tim đau đớn lại càng đau hơn, cậu không khỏi nhíu mày, không đáp lời.
Cát Thiệu thấy thiếu niên không nói gì thì lại cúi thấp đầu hơn, để cho da thịt của mình được chạm vào cậu nhiều hơn, cảm giác da kề da như thế này thật dễ gây nghiện. Đáng lý ra hắn nên mở đèn ngủ lên nói chuyện đàng hoàng nhưng vẫn muốn tiếp tục đùa giỡn: "Em đang tỉnh hay là mộng du?"
"Anh mới mộng du..." Hứa Du Kỳ thấp giọng nói. Cậu cảm nhận được một hơi thở bí ẩn mà quen thuộc đang bao bọc lấy mình, nhất thời có chút thất thần, thế nhưng vẫn chưa để ý đến tình huống lúc này của cả hai.
Cát Thiệu thấy cậu đã chịu mở miệng nói chuyện, biết rằng không thể trêu chọn nữa, có chút mất mát thả cậu ra, lùi về phía sau rồi kéo cậu đến bên cạnh mình, đắp kín chăn lên, kiên nhẫn hỏi: "Em làm sao vậy?"
Hứa Du Kỳ hơi hoàn hồn, hít sâu vài hơi mới nói: "Tôi không thấy Hồ Tiểu Cửu, tôi tới chỗ anh để tìm nó."
"Hả?" Cát Thiệu hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Hẳn là không sao, dù sao cậu ta cũng đã sống mấy trăm năm rồi, tự biết chăm sóc bản thân.
"Ừm." Hứa Du Kỳ đáp lời theo bản năng, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Hơi thở kia ngày càng có cảm giác quen thuộc hơn, như thể cậu chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được vào một vài hình ảnh, thế nhưng cậu không biết nên vươn tay đến đâu. Cậu biết tình trạng hiện tại của mình, cũng biết những hình ảnh trong giấc mơ kia có liên quan đến mình, có lẽ giống như Lăng Huyền nói, cậu đã quên một thứ gì đó.
Cậu xoay người nhìn Cát Thiệu hơi mờ ảo trong bóng tối: "Tôi nằm mơ thấy thứ rất kỳ lạ."
Cát Thiệu hỏi: "Mơ thấy gì?"
"Tôi cũng không rõ." Hứa Du Kỳ nghĩ nghĩ: "Dù hình ảnh hơi mơ hồ, nhưng tôi thấy rất quen thuộc, Lăng Huyền cũng nói tôi đã quên thứ gì đó, hình như là cái này. Nhưng tôi không rõ mọi chuyện là như thế nào cả, chẳng lẽ là ký ức kiếp trước?"
Cát Thiệu biết rằng sớm hay muộn, ký ức của thiếu niên cũng sẽ khôi phục, vì vậy giơ tay xoa đầu cậu: "Nhớ không được đừng ép bản thân."
Hứa Du Kỳ hơi trố mắt, càng đến gần hắn thì lại ngửi được hơi thở quen thuộc kia nồng hơn. Cậu không khỏi nhìn hắn một lúc lâu, nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ đến lời của Hồ Tiểu Cửu, chần chờ gọi: "... Tiểu Bạch?"
Cát Thiệu hơi chấn động: "Em nhớ rồi?"
"Không có..." Hứa Du Kỳ vẫn cau mày, tuy nói thế nhưng cậu có thể nắm bắt được thứ gì đó qua tên gọi kia, chỉ là nhất thời không có thấu hiểu hoàn toàn. Cậu thấp giọng gọi liên tục: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Khoảng cách của cả hai rất gần, Cát Thiệu nương theo ánh trăng từ cửa sổ có thể nhìn thấy rõ gương mặt của thiếu niên, hơn nữa bên tai lại liên tục truyền đến tiếng gọi quen thuộc, hắn cố gắng kìm nén xao động trong lòng, nghiêng người ôm lấy cậu, nói: "Tiểu Kỳ à, đừng nghĩ nữa."
Hứa Du Kỳ bị động tác bất ngờ của hắn dọa cho tỉnh táo hẳn, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu chớp chớp mắt, vô cùng chân thành nói: ""Chị dâu", anh không cần làm như vậy đâu, dù nam nam ôm nhau bình thường, nhưng tôi là em chồng của anh đó, tôi không muốn gây ra sóng gió gia tộc đâu..."
"..." Tâm trạng kích động của Cát Thiệu nháy mắt chỉ còn một nắm tro tàn.
Hứa Du Kỳ gỡ tay hắn ra, nói: "Anh nói thử xem có đúng không, "chị dâu", lỡ như anh trai tôi biết được thì hiểu lầm đó?"
"..." Cát Thiệu có khát vọng mãnh liệt muốn hét to với cậu rằng đây chính là hiểu lầm tai hại nhất trên đời.
""Chị dâu", anh không nên làm vậy với anh tôi đâu..." Hứa Du Kỳ tiếp tục khuyên bảo, bỗng nhiên chậc lưỡi, vội vàng đứng dậy nhào qua, bật đèn giường lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vừa rồi khi tôi gọi "Tiểu Bạch", anh bỗng nhiên hỏi tôi nhớ ra rồi đúng không?" Cậu hơi híp mắt: "Có phải anh biết hết mọi chuyện rồi không, bao gồm cả kiếp trước của tôi?"
Hai mắt Cát Thiệu đen đặc lại, nửa người trên của thiếu niên hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn, quả thật không còn che đậy được gì, hơn nữa còn đang ngồi xếp bằng, hắn cảm thấy người này đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Nằm xuống đi, từ từ tôi nói."
"Ok." Hứa Du Kỳ gật đầu, chuẩn bị lật người nằm xuống, đúng lúc đó chân cậu chạm phải một thứ nong nóng, vừa dài vừa cứng, ặc, cái này...
Cát Thiệu lại hít sâu một hơi, hai mắt lại tối thêm một tầng, trong lòng không khỏi bi ai thở dài một tiếng, nghĩ thầm lần này hoàn toàn xong rồi. Hắn nhìn phản ứng của thiếu niên, trầm giọng nói: "Tiểu Kỳ..." Một khi đã như vậy thì không bằng trực tiếp nói rõ ràng ra hết.
Hứa Du Kỳ hoàn hồn, hơi hơi hé miệng, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì: "Anh anh anh anh..."
Cát Thiệu "ừm" một tiếng, đối diện với cậu, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Tiểu Kỳ à, thật ra tôi..."
"Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà, anh không cần nói." Hứa Du Kỳ vội vàng ngắt lời hắn, nhanh như chớp nhảy xuống giường, còn thuận tiện vỗ vỗ vai hắn: "Anh chỉ là do quá nhớ anh trai tôi, ai cũng nói tôi với anh trai giống nhau, có lẽ là anh nửa tỉnh nửa mê, ánh sáng không đủ tốt nên nhìn lầm tôi thành anh tôi thôi. Có thể hiểu được, tôi hiểu, vô cùng hiểu. Nên... Không còn sớm nữa, tôi phải đi ngủ đây, còn chuyện kiếp trước... sau này nói sau cũng được, ngủ ngon, "chị dâu"."
Cậu nói xong thì xoay người rời đi, chạy bán sống bán chết. Cát Thiệu từ từ ngồi dậy, chỉ có thể nghe được âm thanh mở cửa, sau đó ngôi nhà lại chìm trong tĩnh mịch như ban đầu.
Em ấy luôn thông minh như vậy... Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Nếu đúng như lời em nói thì em còn chạy làm gì..."
«««
Mọi chuyện không ổn rồi... Hứa Du Kỳ nhanh chóng chạy về phòng mình, run rẩy đóng cửa lại, không quan tâm tới Hồ Tiểu Cửu đã biến đi đâu nữa, nhảy lên giường kéo chăn trùm kín đầu, cả người toát mồ hôi hột. Ánh mắt vừa nãy của Cát Thiệu quá rõ ràng, không có khả năng nhìn lầm, huống hồ anh ta còn gọi đúng tên của mình...
Cậu nỗ lực cuộn tròn thành một cục, nghĩ thầm sao mọi chuyện lại như thế này, "chị dâu" vừa yêu anh trai vừa yêu em trai... Trời ơi, "chị dâu" không chung thủy, không thể cưới về được, không được, không được, nhất định phải kể cho anh trai nghe. Nhưng mà hình như anh trai mình rất yêu anh ta, nghe xong chắc chắn sẽ bị tổn thương, mà anh trai tổn thương, mình cũng tổn thương, rốt cuộc có cách nào để giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất không hả?!
Hứa Du Kỳ lăn lộn trên giường, không buồn ngủ chút nào, cho đến khi chân trời lấp ló tia sáng mới ngủ được một chút, khi nằm mơ cũng nhìn thấy ánh mắt của Cát Thiệu dành cho mình, ánh mắt thâm tình không thể lay chuyển. Nhưng lần này cậu không chạy trốn mà lại im lặng đối diện, nhìn hắn từ từ tiến đến ngày một gần hơn, cuối cùng hai hơi thở hòa quyện vào nhau.
Đáy lòng cậu run rẩy một trận, bỗng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, cậu lại theo bản năng gọi "Tiểu Bạch", nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt trở vào, cảm thấy có gì đó không đúng, còn có chút quái dị.
Lúc này Cát Thiệu đã đứng trước mặt cậu, nhìn cậu một lúc lâu thì cong môi cười xấu xa, ánh mắt thâm tình cũng không còn che giấu dục vọng nữa, trực tiếp đẩy ngã cậu xuống giường đè lên, cậu vô cùng kinh ngạc, "a" một tiếng choàng tỉnh giấc.
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trần nhà quen thuộc hiện lên trước mặt cậu, cả người cậu nghiêng qua một bên, bị một cái gối ôm đè lên người. Cậu nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi lạnh, bước xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đến khi cậu ra ngoài thì Cát Thiệu đã làm xong bữa sáng.
Cát Thiệu nhìn quầng thâm mắt của cậu, cũng không nói gì, biểu tình như thường lệ vẫy tay cậu đến ăn cơm. Hứa Du Kỳ liếc hắn một cái, cảm thấy có chút mất tự nhiên. Dù cậu có thông minh đến mấy thì đây là lần đầu tiên được một người đàn ông thích, hơn nữa quan hệ còn phức tạp. Nếu mới quen, cậu sẽ không ngần ngại đập đối phương một trận, nhưng bây giờ sống với nhau được một thời gian, cậu không thể hạ thủ được. Bây giờ cậu chỉ hi vọng hắn ta có thể thu liễm một chút hoặc mình sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói rõ với nhau.
Bữa cơm vô cùng yên tĩnh, dù trước đây cũng không khác gì bầu không khí hiện tại thật là quỷ dị. Hứa Du Kỳ ăn không nổi nên buông chén xuống, nói "Tôi no rồi." sau đó đi lấy balo rồi ra khỏi nhà.
Cát Thiệu vẫn như cũ, hắn biết vừa mới bắt đầu thì không nên ép cho thật chặt, cho nên phải cho cậu thời gian để suy nghĩ. Nhưng mà hắn muốn giải thích một chút hiểu lầm đã.
"Tiểu Kỳ."
Tay nắm lên chốt cửa của Hứa Du Kỳ dừng lại, đã mở cửa ra nhưng chưa đi ra ngoài. Cát Thiệu ngồi ở chỗ cũ, dịu dàng nói: "Từ lúc bắt đầu thì em đã nghĩ sai rồi."
Hứa Du Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn hắn: "Anh có ý gì?"
Cát Thiệu không đáp, chỉ nhìn cậu mà cười.
Hứa Du Kỳ không thể hành động tự nhiên như trước nên im lặng quay đầu rời đi.
Cát Thiệu lấy điện thoại ra: "Alo A Thiện, trưa nay có thời gian không, mời cậu đi ăn cơm. Không có việc gì hết, nghe nói dạo này cậu quen một cô gái tốt lắm, đúng vậy, nhớ dẫn đến cho tôi gặp mặt nhé..."
«««
Hứa Du Kỳ mang hai quầng thâm mắt đến trường. Hôm nay Lăng Huyền vẫn không đến lớp, gọi điện thoại cũng không bắt máy, cậu lại thở dài, im lặng ngồi một chỗ nghịch cục tẩy.
"A Kỳ, sắp phải thi đại học rồi, mày muốn báo danh trường nào? Ở trong thành phố hay sang nơi khác học?" Nghỉ giải lao, Đậu Tử đi đến hỏi: "Mày học ở đâu thì tao học ở đó, không học chung trường cũng được nhưng ở gần nhau cũng ổn rồi."
Hứa Du Kỳ không ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Mày đi đâu thì Thủy Kỳ Lân đi theo tới đó... Chẳng khác nào mang theo một quả bom hẹn giờ..."
"..." Đậu Tử hít hít mũi: "Tao sẽ bảo vệ mày, anh ta không dám tổn thương tao đâu."
Hứa Du Kỳ ngẩng đầu: "Thật à?"
"Thật..." Đậu Tử nói, ngơ ngác nhìn mặt cậu: "Mày bị sao vậy? Ngủ không được hả?" Hồm qua sau khi về nhà cậu nằm vật lên giường ngủ no say, hai quầng thâm dưới mắt cũng đã biến mất. Nhưng còn anh em nhà mình lại bị gì nữa đây?
Hứa Du Kỳ lại ai oán thở dài, nằm ra bàn không đáp. Đậu Tử gãi gãi đầu: "Mày muốn báo danh ở đâu?"
"Chưa nghĩ ra." Bây giờ Hứa Du Kỳ chỉ toàn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thuận miệng đáp: "Chờ tao nghĩ kĩ rồi tao nói với mày sau."
"Vậy được."
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Hứa Du Kỳ xoa xoa cằm, cảm thấy vẫn nên tìm anh trai nhà mình nói chuyện một phen.
"A Kỳ, trưa nay ăn gì đây?" Đậu Tử hỏi.
"Mày đi ăn với Tiểu Viễn đi. Tao có việc muốn đi tìm anh tao." Hứa Du Kỳ nói xong thì đi ra ngoài, Đậu Tử vội vàng chạy theo. Từ đây đi ra ngoài cổng trường hay đi đến nhà ăn đều sẽ đi ngang qua lớp của Chu Viễn. Hai người nhanh chóng đi đến, thật tình cờ, lúc cả hai vừa đến cửa lớp thì Chu Viễn cũng vừa lúc bước ra ngoài, chẳng qua là...
"Mặt mày..." Hứa Du Kỳ nhìn chằm chằm vết cào trên mặt đối phương: "Lại là Hồ Tiểu Cửu cào? Tối qua nó tới chỗ mày hả?"
Chu Viễn luôn chú ý đến hình tượng của mình, nhưng bây giờ trên mặt toàn là vết cào lại vô cùng vui vẻ, tủm tỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"..." Hứa Du Kỳ cảm thấy có vấn đề: "Tại sao?"
"Cái này á hả..." Chu Viễn tiếp tục cười. Đêm qua cậu vui vẻ ôm tổ tông nhà mình ngủ một giấc thật ngon, nhưng cảm xúc vẫn không tốt lắm nên cậu trực tiếp lột sạch quần áo của cả hai ra. Vì vậy khi vị "đại gia" kia tỉnh dậy phát hiện người bên cạnh mình không chỉ thay đổi mà quần áo cũng bị vứt xuống đất, có thể tưởng tượng được tâm tình kích động nhường nào.
Hai người kia ngơ ngác nghe xong, hóa đá đứng tại chỗ, không có phản ứng gì.
Chu Viễn nói: "Khỏi đoán, như hai cậu nghĩ. A Kỳ." Cậu vừa nói vừa vỗ vai Hứa Du Kỳ: "Hạnh phúc của anh em đều nhờ cả vào cậu, cậu nói cục lông nhà tôi về chỗ tôi đi."
Hứa Du Kỳ đau đầu, quả nhiên mình lại hại thêm một người anh em tốt: "Mày... Sao mà tụi bây đều như vậy... Đều do tao hại... Là tao hại tụi bây..."
Chu Viện nhịn không được nói: "Này, A Kỳ, đây là lựa chọn của tôi."
Đậu Tử muốn nói còn cậu đây là bị ép buộc nè, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Hứa Du Kỳ, cậu không đành lòng nói ra nên im lặng nuốt ngược vào bụng.
Hứa Du Kỳ vẫn lẩm bẩm: "Không, là do tao hại..." Cậu vùa nói vừa đi thật nhanh như thể đang ngồi trên đống lửa.
Chu Viễn gọi theo: "Cậu đi đâu vậy?"
"Đi tìm anh tao!" Hứa Du Kỳ không quay đầu lại đáp, âm thầm siết chặt tay, hai anh em tốt không thể cứu vớt được, nhưng anh cậu thì có thể!
«««
Mấy người Cát Thiệu đến một tiệm cơm vào giờ nghỉ trưa. Nhưng ăn xong vẫn còn sớm nên ra ngoài tản bộ, đến giờ lên lớp thì quay lại trường. Hứa Du Thiện quay đầu: "Cậu phải về trường luôn à?"
"Không, tôi không có lịch tiết đầu." Cát Thiệu mỉm cười: "Tôi còn chưa nhìn kỹ trường của cậu bao giờ, để đi xem thử."
"Được thôi." Hứa Du Thiện gật đầu, không có ý kiến, ban đầu hắn còn tưởng hôm nay đối phương muốn nói chuyện của A Kỳ với mình, vậy mà lại không có.
Cát Thiệu chậm rãi đi bên cạnh họ, băng qua một con phố đến trước cổng trường, vừa đến khúc cua thì điện thoại reng lên. Hắn thấy "Diệp Minh Cẩm" thì nói với Hứa Du Thiện một tiếng, đi qua một bên nghe điện thoại: "Alo, làm sao vậy?"
"Có biến. Phía các cậu có thứ gì moi tim người không?" Diệp Minh Cẩm thở dài, hắn đã biết gần đây thành phố Nhạc Thương không yên bình, nhưng lần này án mạng quá quỷ dị, vì vậy phương hướng đầu tiên hắn nghĩ đến là ở chỗ của đám Cát Thiệu.
"Nhiều lắm." Cát Thiệu đáp: "Lại có án mạng?"
"Đúng vậy, nạn nhân là một công nhân bình thường, không có quan hệ gì với người báo án. Sáng sớm đi làm bỗng nhiên bị ai đó moi tim, hơn nữa thủ pháp có vẻ vô cùng thuần thục."
"Quái vật ăn tim người rất nhiều, tôi chưa nhìn thấy nạn nhân thì không xác định được. Khi nào anh gửi qua cho tôi xem thử."
"Được, quyết định vậy đi. Tôi sẽ kiểm tra lại tư liệu rồi gửi đến chỗ cậu. Buổi tối đến quán bar lấy."
"Được." Cát Thiệu hơi híp mắt nhìn bóng dáng lấp ló phía sau khúc cua, cười cười cúp máy.
«««
Hứa Du Kỳ vừa đến cồng trường của anh trai mình, còn chưa kịp gọi điện thì đã nhìn thấy anh trai đang nắm tay một cô gái xinh đệp đứng ở đầu khúc cua, trông vô cùng thân mật. Cậu dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, xác định đó đúng là anh trai mình thì không khỏi kinh hoàng, lập tức chạy đến. "Chị dâu" ở nhà tuy không ngoan ngoãn lắm nhưng ít nhất cũng không trực tiếp hành động gì, còn anh trai nhà mình lại đi ngoại tình giữa ban ngày ban mặt thế kia! Thế giới này quả thật là loạn rồi!
Cậu chạy đến trước mặt bọn họ, còn chưa mở miệng nói gì thì vô cùng sửng sốt. Cô gái này không phải là chị dâu của cậu ở đời trước sao?! Cháu trai kháu khỉnh trắng hếu như bánh bao nhà cậu chính là do cô gái này sinh ra đó!
Hứa Du Thiện kinh ngạc: "A Kỳ, em tới đây làm gì vậy?"
"A Kỳ?" Cô gái đứng bên cạnh tò mò nhìn cậu: "Ra đây là em trai của anh."
Hứa Du Kỳ khô khốc chào hỏi: "Em chào chị dâu."
Cô gái đỏ mặt, gật đầu cười: "Chào em."
Kìa, thừa nhận thật... Hứa Du Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn sang anh trai mình, ánh mắt vô cùng rõ ràng: Anh à, sao anh lại có thể bắt cá hai tay?
Hứa Du Thiện như ngồi trên đống lửa, từ lúc nhỏ hình tượng của mình trong lòng em trai nhỏ luôn vô cùng hoàn hảo, nhưng bây giờ lại bị đập nát rồi, hoàn toàn không còn gì!
"A, A Kỳ... em nghe anh nói này..."
Hứa Du Kỳ hít hít mũi: "Anh muốn nói gì..."
Cô gái ngạc nhiên nhìn hai anh em: "Hai người đang nói gì vậy? Xảy ra chuyện gì ư?"
Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn cô: "Chị dâu, chị không hiểu nổi đâu... Chị tin em đi, em đây là vì muốn tốt cho chị, tốt nhất là chị đừng hỏi gì cả."
"..." Mồ hôi lạnh túa ra trên trái Hứa Du Thiện, này này này vợ nhà anh mất bao công sức anh mới theo đuổi được mà!
Hứa Du Kỳ còn đang muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Cát Thiệu vừa đi ra khỏi khúc cua, người nọ còn mỉm cười nhìn cậu, hình như không quan tâm đến chuyện ngoại tình của anh trai cậu chút nào.
Cát Thiệu cười cười bước đến: "Ôi chao, ra là Tiểu Kỳ, đây là chị dâu của em đó, tương lai là người một nhà hết cả."
Hứa Du Thiện cũng không ngu, không thể tin nổi quay đầu nhìn hắn - Đều do cậu sắp xếp?
Nụ cười của Cát Thiệu ngày càng rộng hơn, hắn chỉ đoán là Tiểu Kỳ giữa trưa có thể chạy đến, chỉ cần bảo đảm Hứa Du Thiện và bạn gái ở bên cạnh nhau lúc đó là được.
Hứa Du Kỳ nhìn bọn họ, chậm rãi thở không thông, trong đầu lặp đi lặp lời của Cát Thiệu lúc sáng: "Từ lúc bắt đầu thì em đã nghĩ sai rồi."
Bây giờ cậu đã hiểu ý của đối phương lúc đó.
28.07.22
mai thi môn cuối rồi hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.