Hồ Sơ Thần Côn

Chương 36: Thượng phong




Edit: jena
Hôm nay tiết trời oi bức, sáng sớm còn có chút gió nhưng bây giờ chỉ còn không khí hầm hập, tầng tầng lớp lớp mây che kín, cảm giác áp bách khiến cho người ta có cảm giác hô hấp nặng nề. Hứa Du Kỳ cảm thấy mình hơi say xe, cứng đờ người một lúc lâu mới lấy lại chút bình tĩnh. Cậu nhìn ba người trước mặt, anh trai cậu đứng ở giữa, hai "chị dâu" kè kè hai bên, hình ảnh nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy sự quỷ dị lạ thường, khiến cho cậu chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hứa Du Thiện và Cát Thiệu để ý đến nhất cử nhất động của cậu, có cảm giác như trông gà hóa cuốc, đặc biệt là anh trai lớn. Người con gái ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra được điểm này, tuy tò mò nhưng cũng không nói ra, cuối cùng cô cười cười phá vỡ cục diện bế tắc: "A Kỳ, em ăn cơm chưa? Đến đây tìm anh trai có chuyện gì hả?"
"Hả? Dạ..." Hứa Du Kỳ ngơ ngác gật đầu, héo hon nhìn anh trai nhà mình: "Anh à, anh giới thiệu chị dâu cho em đi, để em chính thức giới thiệu cho phải phép ạ." Cậu vô cùng hi vọng phỏng đoán của mình là sai, cho nên anh trai à, anh làm ơn giải đáp nghi hoặc cho em đi!
Biểu tình của Hứa Du Thiện vặn vẹo trong nháy mắt, em trai nhỏ nói vậy là muốn mình phải ngả bài - mình là thẳng hay cong. Hắn quay đầu nhìn bạn gái xinh đẹp theo đuổi đã lâu, lại nhìn sang thằng bạn tồi bên cạnh, tức khắc bi ai thở dài. Hắn nghĩ thầm chắc là thôi, sớm muộn gì A Kỳ cũng khôi phục ký ức, trong đó có cả chuyện em trai dây dưa không rõ với Lăng Huyền, chi bằng để nó ở bên cạnh Cát Thiệu vẫn tốt hơn.
"Được rồi." Hứa Du Thiện nhận mệnh gật đầu, nắm tay cô gái xinh đẹp, nói với cậu: "Cô ấy tên là Diêm Mạn Thu, là bạn gái của anh, cũng là chị dâu của em." Hắn quay đầu nhìn bạn gái: "Còn đây là em trai của anh, tên là Hứa Du Kỳ."
Diêm Mạn Thu mỉm cười gật đầu.
Hứa Du Kỳ vô cùng hạnh phúc vì anh trai vẫn là thẳng, nhưng sau khi giải đáp thắc mắc thì nụ cười trên môi vẫn run rẩy không ngừng, vì cậu biết rằng để tạo nên tình huống như thế này thì ngay từ ban đầu, Cát Thiệu là cong, mà người ta còn đang thích cậu nữa.
Nhưng đó không phải chuyện tệ nhất. Tệ nhất chính là cậu phát hiện rằng bản thân mình dù biết chuyện đó rồi nhưng vẫn không chán ghét nổi người ta, nói cách khác cậu không nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn hay bài xích, khiến cho cậu hoang mang không biết tại sao!
Từ đầu tới cuối Cát Thiệu đều mỉm cười đầy dịu dàng, hắn đẩy tiến độ đến ngày hôm nay không phải là liều ăn nhiều. Dù ký ức của Tiểu Kỳ vẫn chưa khôi phục nhưng hơn 300 trăm sớm chiều ở bên nhau, cảm giác thân thuộc sẽ không bao giờ nói dối, vì vậy hắn có thể khẳng định cậu sẽ không chán ghét mình.
Hứa Du Thiện đứng yên vừa lo lắng lại đề phòng, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của em trai nhà mình. Hình tượng anh trai tốt đẹp nháy mắt tụt dốc không phanh, trên đời còn chuyện nào tuyệt vọng hơn nữa không hả?!
Không khí nhất thời có chút quỷ dị, Diêm Mạn Thu là một cô gái thông minh, trực giác của cô cho rằng ba người này có chút chuyện khúc mắc, vì vậy cô săn sóc nói với Hứa Du Thiện: "Bỗng nhiên em nhớ em có chút việc chưa xử lý xong, A Kỳ lại hiếm khi đến đây, anh chăm sóc em ấy nhé, không cần tiễn em đi đâu." Nói xong, cô nói với Hứa Du Kỳ: "Xin lỗi em nhiều, hôm nay chị thật sự có chút việc, nghe anh em nói năm nay em thi đại học, chừng nào thi xong hai anh chị dẫn em đi chơi xả stress nhé."
"Ấy, không cần đâu ạ, bây giờ em về luôn." Hứa Du Kỳ vội vàng nói: "Vẫn nên để anh em dẫn chị đi đi, khi nào rảnh thì anh hai dẫn chị về nhà ra mắt luôn. Cha em chắc chắn rất thích chị đó."
Gương mặt của Diêm Mạn Thu ửng hồng, không yên tâm hỏi: "Bây giờ em phải quay về trường hả?" Ngụ ý mọi người không muốn tâm sự giải quyết khúc mắc à?
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Buổi chiều em có tiết, bây giờ không về sẽ trễ học. Em đi nhé." Cậu nói xong thì vẫy vẫy tay.
Cuối cùng Hứa Du Thiện mới dám nhìn em trai nhà mình một cái, rầu rầu nói: "Đi đường cẩn thận."
"Dạ, em biết rồi." Hứa Du Kỳ nói xong thì quay đầu bỏ của chạy lấy người, cả quá trình cũng không dám nhìn ai kia.
Lúc này Cát Thiệu mới nói: "Tôi cũng đi đây, cho hai người có thể vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng tư." Hắn nói xong thì đi theo Hứa Du Kỳ, sóng vai bên cạnh cậu nói: "Em chưa ăn trưa đúng không? Tính toán thời gian thì hẳn là em vừa tan học đã chạy đến đây rồi?"
Hứa Du Kỳ nhận thấy hắn tới gần mình, thân thể ngay lập tức cứng đờ lại, ngay sau đó nhanh chóng nói: "Tôi ăn ở trên xe..."
Cát Thiệu liếc cậu một cái, chắc như đinh đóng cột: "Nói dối."
Hứa Du Kỳ nhịn không được quay đầu nhìn hắn. Cát Thiệu cười nói: "Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi?"
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Cát Thiệu vươn tay khoác vai cậu kéo cậu vào lòng: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Hứa Du Kỳ lại cứng cả người, trực giác muốn đẩy người này ra nhảy sang một bên nhưng không biết vì sao lại không thể làm vậy, giống như sợ hãi quan hệ này sẽ tan vỡ vậy. Cát Thiệu thấy nội tâm cậu giãy giụa liên tục thì cúi đầu thì thầm vào tai đối phương: "Sợ cái gì, tôi cũng không có ăn em."
Đáy lòng Hứa Du Kỳ run lên, không khỏi phẫn hận, lại là cái cảm giác không thể hiểu nổi này! Vì sao dưới tình huống như thế này mà cậu còn cảm thấy cả người vô cùng an tâm vậy hả? Tên này đúng thật là ma chướng!
Hứa Du Thiện vẫn nhìn theo từ phía sau, nhìn thấy một màn kia thì trái tim nhỏ vỡ vụn đầy đất.
Diêm Mạn Thu nghiêng đầu hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Hứa Du Thiện ôm tim: "Anh đau lòng..."
"... Tại sao?"
"Phải gả em trai cho người ta..."
"..."
Hai người bên kia giao tình nhìn qua có vẻ rất tốt đã đi đến đường đi bộ giữa hai trường đại học. Hứa Du Kỳ cảm thấy thân thể mình đã mất đi tri giác vốn có.
"Tiểu Kỳ à, em cứng ngắc quá, thả lỏng chút đi." Cát Thiệu thở dài, nghĩ thầm quả nhiên vẫn còn sớm quá, hắn vỗ vỗ thiếu niên, kéo cậu tiến về phía trước: "Đi thôi, tôi chỉ muốn dẫn em đi ăn một bữa cơm."
Hứa Du Kỳ cuối đầu nhìn hai bàn tay đang nắm, tuy còn có chút vùng vằng nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều, vì vậy im lặng để đối phương kéo đi. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng của người này, đi vài bước thì nhíu mày: "Không đúng..."
Cát Thiệu quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Anh yêu tôi..." Hứa Du Kỳ cổ quái nhìn hắn: "Nên tôi phải là người chiếm thế thượng phong chứ, sao tôi cảm giác bây giờ lại ngược lại?"
Cát Thiệu cười, bước từ từ đến gần, biểu tình không thay đổi: "Ồ, vậy em muốn làm sao?"
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Dựa theo trình tự bình thường thì anh hẳn là phải theo đuổi tôi, sao đó tỏ tình hỏi tôi có đồng ý hay không. Cho nên tôi phải chiếm thế thượng phong."
"Có đạo lý." Cát Thiệu đồng tình gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Kỳ, tôi muốn hẹn hò với em, em đồng ý không?"
Hai mắt Hứa Du Kỳ đảo qua đảo lại, bắt đầu xù lông: "Tôi chỉ đang trình bày! Trình bày! Không có yêu cầu anh phải thực hành theo, anh có hiểu không hả?"
Cát Thiệu cố nén cười: "Không sao, dù sao cũng sẽ phải đi đến bước này, trả lời nào, em đồng ý không?"
"... Tôi thẳng."
"Nhưng em hôn tôi rồi."
"..." Hứa Du Kỳ rút tay lại, ngồi xổm trên mặt đất, vỗ vỗ trán: "Từ từ, trước tiên anh để tôi..."
Cậu quả thật là vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ vì sự kiện đó nên người này mới hiểu lầm cậu là gay, sau đó yêu cậu?! Ông trời ơi, cho cậu thêm một cơ hội để trọng sinh đi! Lần này cho cậu xuyên về lại thân thể cũ, cậu sẽ đi mua một cây đao thật lớn chém chết bản thân vào ngày hôm ấy!
Cát Thiệu nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Em còn rề rà là sẽ muộn học buổi chiều đó."
"..." Trán Hứa Du Kỳ giật giật, nghĩ thầm trong thời điểm nhạy cảm khi tỏ tình có ai lại nói như thế không hả?
Cậu chậm chạp đứng dậy, vừa muốn mở miệng nói thì lại thấy một cửa hàng, tức khắc trút được gánh nặng: "Tôi mua KFC mang về ăn, không đi ăn đâu."
Cát Thiệu cũng nhìn thoáng qua bên kia, bất đắc dĩ nói: "Sau này nhớ ít ăn những thứ không có dinh dưỡng đó lại."
Mười phút sau, Hứa Du Kỳ tạm biệt người theo đuổi để đi mua gà rán rồi lên xe buýt. Cậu tìm một chỗ để ngồi xuống, tức khắc lau mồ lạnh. Rốt cuộc hôm nay cậu đến đây làm gì vậy?
Cát Thiệu đứng tại chỗ, trái tim có chút bất an mà đập nhanh hơn, cuối cùng hít một hơi thật sâu, không sao, dù sự tình có vượt qua dự kiến thì hắn cũng sẽ kiên trì lao theo. Hắn nhìn theo xe buýt xa xa, cảm xúc trong mắt vô cùng sâu nặng.
Kỳ à, là tên đó không biết quý trọng là gì, vì vậy một đời này của tôi, tôi sẽ không giao em cho hắn.
Mây phía chân trời xa ngày một nặng nề hơn, như giáng xuống mặt đất.
Hứa Du Kỳ về trường cần đi hai chuyến xe. Cậu xuống xe thứ nhất, chán nản đứng ở trạm xe nhìn qua ngó lại, sau đó bị một người cách đó 3 mét thu hút chút ý. Bây giờ đã là cuối xuân, mọi người cũng đã đổi sang trang phục mùa hè, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng đã chuyển nóng hơn bình thường, hẳn là sẽ không còn ai lại mặc một bộ quần áo đầu xuân như áo thun và một lớp áo vải bông dày như người kia, điều đó khiến cậu tò mò phải nhìn người ta thêm vài lần.
Ở giữa bọn họ có một cái đèn đường, người đó đứng đối diện với cậu, nhìn chằm chằm vào cây đèn, nhìn vô cùng nghiêm túc, như thể đó là một thứ rất đáng giá để nghiên cứu. Hứa Du Kỳ híp mắt đánh giá đối phương. Đó là một thanh niên còn trẻ tuổi, diện mạo bình thường, nhưng mang đến một cảm giác thư thái cho người khác, không khiến cho ai nảy sinh chán ghét. Thế nhưng gương mặt lại có chút không khỏ, ánh mắt an tĩnh, sắc mặt trắng bệch, gần như không còn chút máu.
Khi người nọ đang chăm chú nhìn thì nhận ra tầm mắt của cậu, giương mắt nhìn qua, đối diện một giây rồi vội vã rời đi, bóng dáng biến mất rất nhanh. Hứa Du Kỳ khẽ nhíu mày, nhịn không được lại nhấc chân đi qua bên đó. Ở đó lại có thêm mấy người lên xe, che khuất bóng dáng của đối phương, chờ cho đến khi cậu lách qua được hàng người thì người nọ đã biến mất hoàn toàn.
Hứa Du Kỳ kinh ngạc nhìn khắp nơi, sau đó phát hiện ra một lối rẽ cách đó không xa, nghĩ thầm không chừng người đó đi vào trong ngõ hẻm. Nhưng cậu vẫn còn muốn đi học nên không có đuổi theo mà đi về phía đèn đường. Không khi có chút âm lãnh, cậu nghĩ rằng trời sẽ mưa.
Cậu đi đến vị trí khi nãy của người nọ. Trong không trung vẫn còn sót chút khí lạnh. Cậu Không để ý, vì cậu bị thông báo tìm người trên đèn đường thu hút, trên ảnh chụp không phải là đối phương sao?
Cậu cẩn thận đọc một lần, trên đó viết là tìm người yêu. Cậu tức khắc kinh ngạc, nghĩ thầm người nọ không về nhà chẳng lẽ là vì ở bên ngoài dan díu với người khác? Nhưng khi nãy nhìn thì đâu giống bộ dạng khốn nạn như thế đâu, chẳng lẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong? Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn muốn giải quyết chuyện này, ít nhất cũng không muốn để vợ con của người nọ lo lắng bất an cả ngày nên cậu lấy điện thoại ra gọi điện.
Tiếng chuông vang lên hai, ba lần thì đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói có chút khàn khàn: "Alo."
Hứa Du Kỳ nhìn tên của người trên thông báo: "Xin hỏi đây là anh Nghiêm đúng không? Anh và Liễu Thiên, hoặc là vợ con của anh ta có quan hệ gì?"
"Tiểu Thiên!" Giọng điệu người nó tăng cao lên, âm cuối còn run rẩy, Hứa Du Kỳ còn có cảm giác người nọ hận không thể trực tiếp chui ra từ điện thoại để xuất hiên ở đây: "Cậu... Cậu nhìn thấy Tiểu Thiên đúng không?! Đúng không! Em ấy ở đâu?"
"Xin anh đừng kích động." Hứa Du Kỳ lễ phép an ủi, nói địa chỉ của trạm xe, sau đó nói: "Nhưng anh ấy đã đi rồi, tôi... Alo?" Cậu đen mặt nhìn chằm chằm cuộc gọi đã kết thúc, nghĩ thầm người kia rốt cuộc đã trốn nhà đi bao lâu rồi vậy?
Buổi chiều Hứa Du Kỳ còn muốn đi học, không muốn ở đây chờ. Cậu cũng không biết người kia đã đi dâu, hơn nữa đã báo cáo vị trí khá cụ thể cho người đi tìm, hẳn là nên để cho gia đình người ta tự giải quyết với nhau. Cậu ở lại đây không còn giúp được gì nữa, vẫn nên nhanh chóng về lại trường học. Nhưng cậu không ngờ rằng xe buýt còn chưa đến mà người nhận điện thoại đã tới rồi.
Cậu cũng không biết là đối phương, chỉ thấy có một chiếc ô tô chạy như bay đến. Tiếng thắng xe rất lớn, cậu không khỏi nhíu mày nhìn vài lần, chỉ thấy tài xế nhanh chóng xuống xe, nhìn xung quanh một vòng rồi lại lấy điện thoại ra gọi điện, vì thế Hứa Du Kỳ phát hiện ra điện thoại mình đang reo, chính là số điện thoại khi nãy.
Tài xế cũng phát hiện ra cậu, vội vàng chạy đến, ngay cả cuộc gọi cũng không thèm kết thúc, nắm lấy cậu hỏi ngay: "Vừa rồi là cậu gọi điện đúng không? Cậu nhìn thấy Tiểu Thiên đúng không? Em ấy đi đâu rồi?"
Điện thoại của Hứa Du Kỳ vẫn còn reo, cậu nhấn kết thúc rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Bộ dạng người này trông vô cùng suy sút, đáy mắt đều là tơ máu, cậu không khỏi đồng cảm một chút, nghĩ thầm anh em trong nhà đã lo lắng như thế này rồi thì vợ con còn như thế nào nữa chứ?
"Anh đừng vội." Hứa Du Kỳ lùi bước, chỉ tay vào con hẻm: "Vừa rồi tôi không thấy rõ nhưng tôi cảm thấy anh ta đi vào đó." Cậu nói xong thì nhịn không được, hỏi: "Anh và anh ta có quan hệ gì?"
Bước chân người đó dừng lại, quay đầu nhìn cậu, khàn khàn đáp: "Em ấy là người yêu của tôi." Sau đó thì chạy như bay đi.
"..." Hứa Du Kỳ hơi hé miệng, im lặng tiêu hóa thông tin, chẳng lẽ sau khi cậu trọng sinh thì mọi người đều trở thành đồng tính hết rồi ư? Nhưng cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, cậu quay đầu nhìn, lần này lại là một người phụ nữ ăn vận thời thượng, cách đó không xa cô cũng đã nhìn thấy hai người trò chuyện, vừa xuống xe cũng chạy đến chỗ Hứa Du Kỳ: "Cậu thật sự nhìn thấy Tiểu Thiên?! Cậu không nhìn lầm?"
Hứa Du Kỳ nghĩ nghĩ, yếu ớt hỏi: "... Chị với Liễu Thiên lại là quan hệ gì vậy?"
"Tôi không có quan hệ gì với cậu ta. Nhưng tôi là vợ của người khi nãy." Người phụ nữ nhanh chóng trả lời, sau đó lại nôn nóng hỏi: "Tôi hỏi cậu có phải thật sự nhìn thấy Tiểu Thiên?"
"..." Ra là một màn tình tay ba cẩu huyết, Hứa Du Kỳ cảm thấy lần này mình lại làm sai, yếu ớt gật đầu: "Có thấy."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Người phụ nữ cũng không tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại trắng cả mặt giọng nói run rẩy: "Có phải cậu nhìn lầm rồi không?"
Hứa Du Kỳ kinh ngạc nhìn cô: "Không có, tôi chắc chắn là người đó."
"Nhưng... Tiểu Thiên đã chết rồi..." Gương mặt của cô trắng bệch: "Thi thể cũng đã kiểm tả lại DNA, cũng đã sớm hóa thành tro... Sao cậu có thể... Sao cậu có thể nhìn thấy cậu ta được, đó là quỷ, đúng vậy, chắc chắn là quỷ! A Kiệt, A Kiệt!" Cô nói xong thì vội vàng chạy theo hướng của người đàn ông khi nãy, thân ảnh cũng biến mất trong chốc lát.
"..." Hứa Du Kỳ ngẩn ngơ, chẳng lẽ mình lại nhìn thấy quỷ?
04.08.22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.