Hồ Sơ Thần Côn

Chương 48: Đoạt hồn (H)




Edit: jena
Người đến hiện trường ngày càng nhiều, xe cứu thương và xe cảnh sát cũng nhanh chóng xuất hiện, Nghiêm Kiệt đã không còn cử động, bác sĩ cấp cứu chỉ kiểm tra đơn giản rồi đắp một tấm vải trắng lên.
Sắc mặt tài xế trắng bệch, nôn nóng giải thích với cảnh sát, những người xung quanh cũng giúp đỡ nói tốt cho ông vài câu, xác thực nạn nhân chính mình lao ra ngoài đường. Cảnh sát im lặng nghe xong thì cúi đầu nhìn Tiểu Huệ, muốn hỏi gì đó nhưng cô vẫn khóc không ngừng, không nói năng gì.
Mưa ngày càng to, cảnh sát đành phải mang thi thể và mời Tiểu Huệ lên xe, bắt đầu rời đi, những người xung quanh cũng theo đó mà tản ra.
Hứa Du Kỳ vẫn đứng cách đó không xa, lúc này mới giật giật người, nhìn xuống tay mình – thật lâu sau cậu mới nhớ lại toàn bộ mọi chuyện của ngày hôm nay, chính đôi tay này vì sơ suất mà trong nháy mắt không thể cứu được Nghiêm Kiệt, nỗi ăn năn hối hận này sẽ theo cậu cả đời, không có cách nào quên được.
"Tiểu Bạch à." Cậu siết tay thành quyền, nhìn mưa rơi: "Em muốn báo nguy."
Cát Thiệu nắm lấy tay cậu, kéo cậu về nhà: "Em muốn là được."
Hứa Du Kỳ nhìn bóng dáng đem đến sự an tâm cho mình, dần thả lỏng tay, để mười ngón đan vào nhau: "Dạ."
Hai người nhanh chóng quay về chung cư, trà trên bàn đã sớm nguội lạnh, Hứa Du Kỳ nhìn, đi đến cầm một ly lên uống, thấp giọng nói: "Hương vị quả thật không tồi."
Cát Thiệu lấy ly trà trong tay cậu: "Đừng uống trà lạnh."
Hứa Du Kỳ "ừm" một tiếng, rũ mắt nhìn hắn dọn dẹp, một lúc sau mới nói: "Liễn Thiên pha trà ngon, sớm biết anh ấy rời đi sớm vậy thì... Đáng ra nên kêu anh học một chút."
"Trước khi em thi đại học." Cát Thiệu không ngẩng đầu: "Thấy em hay uống trà với anh ấy, anh biết em thích nên đã học rồi."
"Quá giỏi, thật ngoan." Hứa Du Kỳ tán thưởng, sau đó lại thở dài: "Nhưng mà mỗi lần anh pha hương vị lại khác nhau, ai biết trà anh pha uống được không."
"Vậy thì em pha đi." Cát Thiệu cất bộ trà cụ vào phòng bếp rồi quay lại nhìn cậu: "Anh nhớ lúc trước ở Thủy Trần cư em cũng hay pha trà mà? Nếu không thích anh pha thì em cứ tự mình pha."
"Ở đây không có nước của Thủy Trần cư, uống không ngon, pha cũng không ra được hương vị đó. Em nhớ sở trưởng của em không phải pha trà, mà là ủ rượu." Hứa Du Kỳ nhớ lại chuyện kiếp trước, suy nghĩ trôi xa, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Rượu đào..."
Khi cậu nói tới đây thì hơi dừng lại, ký ức hiện lên rất nhiều, nhưng lại có một chỗ hoàn toàn trống rỗng, cũng không có hình ảnh, cậu không khỏi thất thần một chút. Cát Thiệu nhìn qua, đẩy cậu vào phòng tắm. Cả hai đều bị ướt nước mưa, quần áo dính trên người vô cùng khó chịu: "Đi tắm đi, tránh bị cảm lạnh."
Hứa Du Kỳ hoàn hồn, "dạ" một tiếng mở cửa đi vào trong, chốc lát sau đã vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Cát Thiệu bắt đầu dọn dẹp lại phòng ốc, chờ Hứa Du Kỳ ra thì hắn sẽ vào. Nước đang chảy bỗng dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục vang lên, Cát Thiệu cũng không để ý, tiếp tục dọn dẹp. Nhưng đến khi hắn đã dọn xong mà người nọ vẫn chưa ra ngoài, hắn không khỏi kinh ngạc mà gõ cửa: "Em vẫn chưa tắm xong hả?"
Vừa dứt lời thì tiếng nước liền ngừng, sau một lúc im lặng thì người bên trong mới cáo trạng: "... Anh đẩy em vào đây mà lại không nhắc em lấy quần áo?"
"..." Cát Thiệu không biết nói gì: "Vừa rồi em tắm không thấy quần áo nên tiếp tục tắm nữa?"
"... Chứ em có thể làm gì? Khỏa thân đi ra ngoài?"
Cát Thiệu bất đắc dĩ vào phòng ngủ lấy đồ, mở cửa bước vào: "Có phải lúc trước chưa từng thấy gì đâu mà ngại?"
Hứa Du Kỳ lập tức trừng mắt: "Khi nào cơ?"
Cát Thiệu ung dung cởi quần áo, không hề kiêng dè gì mà lướt mắt khắp cả người thiếu niên, không hề có ý tốt nói: "Lần đầu tiên của chúng ta."
Chuyện lần trước Hứa Du Kỳ chỉ có thể nhớ mang máng, nhưng cũng không cản trở việc cậu đưa ra kết luận: "Lần trước là buổi tối, phòng khách không bật đèn, dù có nhìn cũng không thấy rõ nên em không sợ, bây giờ còn sớm mà bắt em đi ra ngoài, lỡ như có người nhìn thấy chẳng phải nghĩ em là tên biến thái à!"
"Ồ." Cát Thiệu cười đáp, sau khi nói xong thì lưu loát cởi ra thứ vướng víu cuối cùng trên người.
"..." Bây giờ Hứa Du Kỳ mới nhận ra tình huống trước mặt, bị ánh mắt trần trụi của đối phương nhìn khiến cho lông tơ trên người dựng đứng, cậu đành phải dùng khăn lông tùy tiện lau khô nước trên người, run tay lấy áo ngủ: "Chà... Em tắm xong rồi, anh tắm đi."
Cát Thiệu cười cười nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào trong lòng, làn da lạnh lẽo dán lên nhau nổi lên một trận sung sướng đến run rẩy. Thiếu niên đã về nhà nghỉ lễ một thời gian, hắn đã khát khao được ôm cậu từ lâu.
Hứa Du Kỳ nổi giận: "Ôm cái gì mà ôm, em tắm sạch sẽ rồi!"
"Không sao." Cát Thiệu cúi đầu cắn cắn lên tai cậu, giọng nói trầm khàn: "Anh giúp em tắm thêm một lần nữa."
"..." Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Không cần, lãng phí tài nguyên nước là việc làm đáng xấu hổ, em nói thật."
Cát Thiệu mỉm cười, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi dịu dàng liếm láp lên bờ môi mềm, rất có tính kiên nhẫn.
Đáy lòng Hứa Du Kỳ run lên, rũ mắt há miệng, sau đó hơi thở ấm áp quen thuộc không ngừng tràn vào, dây dưa với cậu.
Cát Thiệu ôm eo cậu, kéo cậu kề sát vào người mình khiến cho hai cơ thể trần trụi cọ vào nhau. Từ lần XX sau khi uống rượu say lần trước họ cũng chưa làm thêm lần nào, bình thường cũng chỉ hôn môi. Cảm giác chờ đợi một thời gian dài mang đến sự mong chờ và hưng phấn khó nói thành lời, những cảm xúc tích tụ ngày này qua tháng nọ ngưng đọng lại, chờ đợi đến bây giờ phun trào ra ồ ạt.
Hô hấp của Hứa Du Kỳ ngày một nặng nề hơn, cánh tay thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương, vòng lên ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình hôn lại. Nhiệt độ trong phòng tắm ngay lập tức tăng cao, không khí nóng rực ướt át khiến cho bọn họ gần như điên lên.
Cát Thiệu xoay người đè thiếu niên lên tường. Hứa Du Kỳ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, không khỏi hít khí lạnh: "Lại là chỗ này..."
Cát Thiệu cười cười, cũng không để ý oán giận của cậu, nụ hôn nóng bỏng trượt từ môi xuống cổ, sau đó gặm cắn hai nhũ hoa, chờ đến khi ánh mắt của thiếu niên dần tan rã thì dùng lưỡi lướt qua vùng bụng bằng phẳng, đi xuống phía dưới. Hứa Du Kỳ hốt hoảng nhận ra ý đồ của hắn: "Tiểu Bạch... A..."
Cậu chỉ kịp hô lên một tiếng thì rên rỉ, phân thân trướng đau được một khoang miệng ấm nóng nuốt vào, cảm giác này quá kích thích khiến cả người cậu xụi lơ, hai tay nắm lấy đầu đối phương, há miệng thở phì phò.
Cát Thiệu nhanh chóng thấy Tiểu Kỳ to hơn một vòng trong miệng mình, cũng dần cứng rắn hơn nên hắn mút một hơi rồi trực tiếp đứng dậy hôn thiếu niên, không cho cậu bắn ra.
Cổ họng Hứa Du Kỳ phát ra tiếng rên rỉ vụn vỡ, cả người nóng rẫy, thô bạo nắm lấy tay người này ấn xuống dưới. Cát Thiệu lại nhẹ nhàng tránh đi, vòng tay ra phía sau ấn ấn lên thông đạo bí mật nào đó khiến cho Hứa Du Kỳ cứng đờ.
Cát Thiệu trấn an thiếu niên, hôn hôn lên khóe môi cậu, tay vươn ra lấy một ít sữa tắm, tiếp tục vòng tay ra sau: "Thả lỏng nào..."
Khóe miệng Hứa Du Kỳ giật giật, theo bản năng muốn nói gì đó nhưng khi ngón tay của Cát Thiệu xâm nhập vào, cậu lập tức kêu lên, rống to: "Sau anh không nói tiến nào đã vào?!"
Cát Thiệu cười khùng khục, nhìn gương mặt ửng hồng kề cận bên mình: "Không phải anh dặn em thả lỏng rồi hả?"
"Vậy mà cũng tính?!"
"Sao lại không tính?"
Hứa Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy lại có thêm một ngón tay tiến vào, tức khắc dồn lại lực chú ý, tựa đầu lên vai đối phương hít hít mũi, còn không hết giận cắn lên vai hắn hai cái: "Lần trước là em bị đè rồi, bây giờ phải tới lượt em chứ?"
"..." Cát Thiệu nghĩ thầm tốc độ "cong" của người này hình như hơi nhanh quá, ngay cả chuyện phản công cũng đã nghĩ ra, quả thật quá nguy hiểm.
Hứa Du Kỳ thấy hắn không trả lời lại cắn lên vai hắn: "Nói đi!"
Cát Thiệu không trả lời, nhanh chóng rút ngón tay ra xoay người cậu lại. Hứa Du Kỳ chưa kịp nói "Nhẹ chút" thì đã bị phân thân trướng to nóng rực quen đường quen lối đi vào, đâm thẳng đến nơi sâu nhất. Cảm giác đê mê này khiến Cát Thiệu thích chí thở ra một hơi, cúi đầu hôn lên bả vai tinh tế của thiếu niên.
Hứa Du Kỳ "a" lên, chống tay lên tường, thấp giọng mắng: "Ngày nào đó em cũng phải cho anh nếm thử cảm giác này..."
"... Anh cũng muốn làm từ từ." Cát Thiệu tiếc hận nói. Hứa Du Kỳ ngay lập tức hiểu ý hắn, nắm lấy cánh tay đối phương: "Tiểu Bạch, đừng, em chưa... Ưm..."
Cát Thiệu không đợi cậu nói xong liền bắt đầu chuyển động. Lần trước hắn đã tìm thấy chỗ nhạy cảm của người này, vì vậy không nói hai lời trực tiếp đâm vào nơi đó, đồng thời còn biến hóa đủ loại lực đạo. Hứa Du Kỳ nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, cậu chỉ cảm thấy khoái cảm từ xương sống lan tràn lên não, khiến cho nhân sinh không khỏi quay cuồng. Cậu vẫn chưa bắn, bây giờ còn bị nghiền nát chỗ mẫn cảm không khỏi tan rã phòng tuyến, chẳng thể chịu đựng được sức ép khô nóng của sóng tình, chỉ có thể vụn vỡ rên rỉ: "Ưm, nhanh, nhanh một chút..."
Hô hấp Cát Thiệu căng thẳng, hắn cảm thấy một trong những ưu điểm lớn nhất của Hứa Du Kỳ là rất thành thật với bản thân, không bao giờ kiêng dè cảm giác của chính mình, trong lòng nghĩ gì muốn gì đều nói thẳng ra, rất là khiến người khác vừa ý. Hắn thấp giọng nói xin tuân lệnh, tiếp tục mạnh bạo đâm vào vị trí kia.
Cảm giác như điện giật kích thích đại não, bọn họ triền miên chốc lát thì cùng nhau bắn ra.
Hứa Du Kỳ lười biếng dựa vào sau lồng ngực hắn, nhắm chặt mắt thở hổn hển. Cát Thiệu cảm nhận được khoái cảm sau khi cao trào thì từ từ rút ra, kéo thiếu niên đứng dưới vòi sen tắm rửa.
Mấy ngày trước ở nhà, Hứa Du Kỳ vẫn không ngủ ngon được, bây giờ vừa mới vận động kịch liệt xong thì mệt mỏi quá độ, tùy ý quấn một cái áo lên người rồi nắm tay con mèo bự nhà mình về phòng ngủ. Bên ngoài mưa rơi tí tách, thiếu niên dần chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này rất sâu, khi cậu tỉnh dậy đã không còn thấy Cát Thiệu bên cạnh. Người nọ vẫn còn tiết nên phải đến trường, Hứa Du Kỳ nhìn thời gian, bắt đầu nghiên cứu thông tin các trường đại học của thành phố Nhạc Thương, chờ Cát Thiệu về thì đưa ra quyết định của mình.
"Ồ, trường này hả?"
"Được không?"
"Em có thể hỏi thăm Diệp Minh Cẩm." Cát Thiệu bưng cơm tối đặt lên bàn: "Anh ấy cũng tốt nghiệp trường này, nghe nói cũng tốt."
"Được." Hứa Du Kỳ quăng tư liệu đi, cầm đũa lên: "Vậy chọn trường đó. Ngày mai em đi đăng ký."
"Ngày mai?" Cát Thiệu nghĩ nghĩ: "Có cần anh đi theo không? Sáng mai anh không có tiết."
"Tùy anh."
***
Mùa mưa có mưa dầm cũng không thể gián đoạn sinh hoạt của mọi người. Sau khi thay đồ xong, không khí ẩm ướt, hôm nay Cát Thiệu và Hứa Dù Kỳ cầm dù đi bộ đến trường. Đậu Tử cũng đang chờ cậu, nhìn thấy người đến thì nhanh chóng chạy đến: "A Kỳ, tao cũng đăng ký trường này."
Hứa Du Kỳ liền nhướng mày: "Mày thật sự muốn đi theo tao?"
"Đương nhiên rồi, không phải là anh em à?"
"Tốt lắm." Hứa Du Kỳ vỗ vỗ vai cậu: "Nếu Ngạo Lân tìm tao thì mày nhất định phải bảo vệ tao."
Đậu Tử hào sảng gật đầu: "Được, tao cảm thấy anh ấy rất dễ nói chuyện."
"Đó là nói với mày thôi." Hứa Du Kỳ đánh giá anh em nhà mình từ trên xuống dưới: "Hai người làm chưa?"
Khuôn mặt nho nhỏ của Đậu Tử đỏ bừng: "Không có làm!"
Hứa Du Kỳ chậc lưỡi, tiếc hận nhìn cậu. Đậu Tử bị ánh mắt của bạn tốt nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, im lặng một lúc mà ánh mắt của đối phương cũng không thèm thu liễm lại, ngay lập tức thẹn quá hóa giận: "Mặt mày làm sao thế? Bộ hai người làm rồi à?"
"..."
Cát Thiệu không khỏi cười ra tiếng.
Đậu Tử nghiêng đầu: "Má nó...?"
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Tao đi hỏi Tiểu Viễn đăng ký vào đâu."
Cậu vừa nói xong thì xoay người muốn đi, bỗng nhìn thấy Lăng Huyền đang đi đến, lại có chút không được tự nhiên. Đậu Tử không biết cậu chần chờ mà nghĩ rằng cậu vẫn còn rối rắm đề tài vừa nãy, thấy cậu muốn đi thì theo phản xạ muốn giữ chặt người lại.
Thân thể của A Kỳ và cậu cách nhau một quãng, giơ tay lên túm chỉ có thể túm được cổ áo. Bước chân Hứa Du Kỳ dừng lại, nghiêng người nhìn, cổ áo đã bị kéo ra một mảng, dấu vết trên bả vai lộ ra không sót thứ gì.
Đậu Tử, Hứa Du Kỳ và Lăng Huyền vừa đi đến đều đứng hình, trong lúc nhất thời không khí tĩnh mịch dị thường.
Cát Thiệu nhìn biểu tình của Lăng Huyền liền nhấc chân đứng bên cạnh Hứa Du Kỳ.
"Cái cái cái cái..." Sau một lúc lâu, không biết bản thân vừa gây họa, Đậu Tử ngại ngùng thả cái tay đen đủi của mình ả, im lặng nhảy qua một bên: "Tao tao tao đi tìm Tiểu Viễn..."
Cậu nói xong thì chạy đi như điên, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại ba người phía sau mắt to trừng mắt nhỏ.
Lăng Huyền nhìn Cát Thiệu, gằn từng chữ một: "Tôi đã nói gì? Nếu cậu dám chạm vào em ấy..."
Cát Thiệu không cảm xúc đáp: "Sao tôi phải nghe lời anh?"
Lăng Huyền nheo mắt lại.
Hứa Du Kỳ hiểu rõ tính tình của sư huynh, thấy thế thì liền bước lên trước, che chắn Cát Thiệu sau lưng: "Sư huynh, anh muốn làm gì?"
Lăng Huyền còn chưa kịp mở miệng thì Cát Thiệu bỗng nhiên ngẩng đầu. Lúc nãy Lăng Huyền xuất hiện nên hắn đã thả hơi thở của Bạch Hổ ra, giúp cho hắn nhạy bén phát hiện được dị thường xung quanh.
"Tiểu Kỳ." Hắn không thèm nhìn Lăng Huyền, vội vàng kéo thiếu niên đi: "Đậu Tử xảy ra chuyện."
Hứa Du Kỳ cả kinh, đuổi theo: "Anh nói cái gì?!"
"Thật."
Hơi thở trên người Lăng Huyền lạnh lẽo, hắn nhìn hai người đi xa, chần chờ một giây rồi nhấc chân đi theo.
Đậu Tử vốn đang đi tìm Chu Viễn, không thấy người trong lớp học, hỏi bạn cùng lớp thì họ nói Tiểu Viễn đã đi dạo sân trường với Chu Ngọc Nhan. Cậu chớp chớp mắt, cười he he xoay người đi xuống lầu, còn thuận tiện mở điện thoại ra chuẩn bị chụp lén.
Bên ngoài mưa rơi lâm râm, cậu tính vòng qua vườn hoa mà đi, lúc đó lại gặp phải một người, người đó mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Đậu Tử ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhớ ra: "A... Chị là y tá ở bệnh viện."
"Đúng vậy." Người nọ tiếp tục cười: "Chị là Tần Vũ Họa."
"Chị có thể gọi em là Đậu Tử." Đậu Tử lễ phép nói, chuẩn bị tiếp tục đi, sau đó thấy cô nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ, không khỏi gãi đầu: "Dạ... Trước đây chúng ta từng gặp nhau ạ?"
"Không, không có." Tần Vũ Họa nói: "Nhưng trên người của em... Ừm, có hơi thở của tộc Thần, chị không biết nói như vậy em có hiểu hay không."
"Dạ, em hiểu, có người nói với em..." Đậu Tử đang nói thì dừng lại, cảnh giác nhìn: "Sao chị biết được?"
Tần Vũ Họa không dùng dù, nước mưa khiến cho đôi mắt xinh đẹp nhiễm một tầng hơi nước. Cô nhìn Đậu tử, ánh mắt vừa thống khổ lại áy náy, cô nhẹ giọng nói: "Vô cùng xin lỗi."
Đậu Tử ngẩn ra, nhưng cậu chưa kịp nói gì thì trước mắt đã tối sầm, mất đi ý thức.
Tần Vũ Họa kịp thời đỡ lấy thiếu niên rồi đặt cậu lên một chiếc ghế gần đó. Cô muốn nói gì đso nhưng bỗng nhiên có một nguồn phép thuật mạnh mẽ phóng tới đây khiến cô giật mình, vội vàng quay đầu rời đi.
Khi Hứa Du Kỳ đến nơi thì nhìn thấy Đậu Tử nằm trên ghế, dù và điện thoại thì rớt ở một bên. Cậu vội vàng tiến lên: "Này, Đậu Đậu, Đậu Đậu!"
Cậu nâng bạn dậy, gọi liên tục nhưng đồng tử liền co rụt lại, run rẩy sờ tay lên ngực Đậu Tử, đáy lòng liền lộp bộp một tiếng.
Tim của Đậu Tử... đã ngừng đập.
26.08.22
=))) lâu không up chương mới vì bên CDXL có cái phó bản quá căng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.