Hộ Tâm

Chương 2:




Chuyển ngữ: Nhã Vy Beta: Thời Nghi
Nhạn Hồi ngây người mất một lúc lâu vì nhịp tim của mình.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu chính là Nhạn Hồi đã thôi không thất thần nữa, mà thiếu niên này vẫn hẵng còn đang sững sờ, ngẩn người nhìn nàng chằm chằm.
Nhạn Hồi lại sững người lần nữa, ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ… Tiểu tử này cũng động tâm với nàng rồi ư?
Nhưng nếu nàng nhớ không lầm thì lúc trước nàng bị ngâm dưới nước, lại lăn lộn trong gian chứa củi đầy đất này, cả người không biết có bao nhiêu là chật vật, sao lại khiến chàng thiếu niên này động tâm với mình được?
Nhạn Hồi thiết nghĩ, hẳn là do mình quá xinh đẹp.
Nhưng qua một lát, nàng lại nhận ra ánh mắt tiểu tử này không bình thường.
Đôi mắt của hắn quá sáng, hắn nhìn nàng chằm chằm tựa như chim ưng nhìn chằm chằm vào chú thỏ, sói đói nhìn thẳng dê béo, tựa như một tử tù nhìn vào chìa khóa tháo gông xiềng của y…
“Này.” Nhạn Hồi gọi hắn một tiếng, dường như nàng đã khiến hắn tỉnh giấc mộng, thiếu niên mở to mắt, ánh sáng như rực lửa đốt người kia liền biến mất, đôi mắt đảo qua không hề nhìn thẳng vào mắt Nhạn Hồi nữa.
Nhưng ánh mắt Nhạn Hồi lại vẫn nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi chính là cháu trai của Tiêu lão thái hả?”
Thiếu niên này thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ 15 16 tuổi, dáng người thon gầy, sắc mặt không biết vì sinh bệnh hay đói khát quanh năm mà có phần tái nhợt, đôi môi thậm chí còn hơi xanh. Hắn buông mắt, chỉ chuyên chú việc trên tay mình, sắc mặt yên tĩnh hoàn toàn khác với vừa rồi.
Thiếu niên không để ý tới nàng, chỉ bê chén tới ngồi xổm xuống trước mặt Nhạn Hồi rồi lần lượt đặt ba cái chén trên tay xuống đất.
Nhạn Hồi cảm thấy rất khó hiểu, không phải người ta bảo cháu trai Tiêu lão thái là tên ngốc sao, nhưng ánh mắt vừa rồi của tiểu tử này thoạt nhìn…
Sao lại có vẻ giễu cợt vậy nhỉ?
“Ngươi…” Nhạn Hồi vừa mở lời, thiếu niên đã cất chén rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
Nhạn Hồi sửng sốt chớp mắt một cái, ánh mắt đảo qua cơm dưa muối và màn thầu dưới đất, trong lúc nhất thời cũng quên hết mọi thứ, vội vàng nói gấp với bóng lưng của thiếu niên kia: “Đợi đã đợi đã! Ngươi cứ để đồ ở đây rồi đi thôi hả? Ta vẫn còn bị trói cơ mà, ngươi muốn ta lấy miệng và cơm sao?!”
Đưa thức ăn xong rồi bỏ đi, cho heo ăn chắc?!
Bước chân thiếu niên hơi dừng lại, thoáng suy tư một chút, sau đó lại quay lại tới ngồi xổm xuống trước mặt Nhạn Hồi, sau đó bê cơm lên đưa tới trước miệng Nhạn Hồi, Nhạn Hồi quả thực đói vô cùng rồi, há miệng hai lần đã ăn sạch sẽ cơm, sau đó vô cùng không khách khí bắt đầu sai bảo: “Màn thầu kẹp thêm chút dưa muối.”
Thiếu niên bị giọng nói phân phó này khiến cho hơi ngây người.
Nhạn Hồi lại trừng mắt với hắn: “Nhanh lên đi!”
Dưới tình huống bị thúc đẩy, thiếu niên kia hiển nhiên cũng chiếu theo lời của Nhạn Hồi mà làm, màn thầu kèm chút dưa muối rồi đút vào miệng nàng.
Nhạn Hồi cũng không để ý nữa, nàng ăn như hổ đói, ăn hết hai cái màn thầu bự, đợi bụng lưng lửng rồi lúc này nàng mới có sức để chuyển lực chú ý từ đồ ăn lên thiếu niên đang duỗi tay đưa màn thầu tới trước mặt nàng, lúc này ánh mắt hắn có vẻ hơi ngốc, nhưng như vậy mới có vài phần giống tên “Ngốc” trong miệng dân làng…
Bây giờ vẻ ngẩn ngơ trên mặt hắn rất chân thật, vì thế lại khiến Nhạn Hồi bắt đầu hoài nghi ánh mắt vừa rồi của tiểu tử này có phải do nàng phỏng đoán mà thôi không.
Trong lòng nàng không khỏi lưu tâm thêm về thiếu niên này một chút, nhưng mặc kệ nàng có lưu tâm thế nào, bây giờ nàng cũng không thể phủ nhận được một điều rằng tiểu tử này quả thực rất xinh đẹp.
Ánh trăng trên đỉnh đầu lọt xuống qua khe hở, rọi lên mặt thiếu niên, Nhạn Hồi lại há miệng ăn thức ăn thiếu niên đút cho. Trong lòng nàng nghĩ thầm, dựa vào ánh mắt phê duyệt lịch sử trưởng thành của các huynh đệ trên núi Thần Tinh từ nhỏ của nàng, đợi thiếu niên này lớn lên, ngũ quan hoàn chỉnh, cơ thể rắn chắc rồi, hắn nhất định sẽ là mỹ nam tử số một.
Đưa đến một quan lâu(1) nho nhỏ có thể bán được giá tốt…
“Khụ khụ.” Nhạn Hồi hắng giọng, “Tiểu tử, bà ngươi mua được ta từ trong tay bọn buôn người táng tận lương tâm kia làm vợ ngươi, ngươi biết chưa?”
Thấy Nhạn Hồi không ăn hết, thiếu niên để nửa cái bánh màn thầu còn thừa trong tay xuống chén.
“Bà ngươi lớn tuổi rồi, nhìn cũng đáng thương, ta cũng không nỡ mắng bà ấy, nhưng làm loại chuyện mua bán đoạn tử tuyệt tôn này sẽ bị thiên lôi đánh đấy, để tốt cho bà của ngươi, ngươi tốt nhất là nên nới dây trói cho ta, để ta đi đi.”
Thiếu niên bắt đầu cúi đầu dọn bát chén.
“Chớ đi!” Nhạn Hồi cắn răng nói, “Đành nói thật với ngươi vậy, ta là người tu tiên, đuổi theo Xà yêu trăm tuổi tới đây, Xà yêu bị ta đánh bị thương, bây giờ nó cũng không chạy được xa, rất có thể còn đang lẩn trốn ở xó xỉnh nào trong góc thôn này, không chừng đã biến thành người nào đó trong thôn này, trà trộn vào người trong này, mỗi ngày hút linh khí của các người, ngươi không thả ta đi sẽ không có ai đối phó được với nó, đến lúc đó thì hỏng bét, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé!”
Động tác thu dọn chén bát của thiếu niên hơi dừng lại, đôi mắt sáng hơi biến đổi, sau đó lại đi ra ngoài như thể không nghe thấy gì.
Chẳng có phản ứng gì, chuyện này càng làm người ta khó chịu hơn là phản bác lại, Nhạn Hồi bị trói một ngày, lửa giận bây giờ liền bùng lên: “Này! Rốt cục là ngươi bị ngốc hay bị câm thế hả?”
Hắn vẫn không có phản ứng như trước, Nhạn Hồi nổi giận quát to: “Đứng lại! Còn nửa cái màn thầu! Chị đây hẵng còn đói!”
Lúc này thiếu niên lại dừng lại, cầm lấy nửa cái màn thầu còn lại đưa tới ngồi xổm trước mặt Nhạn Hồi, lại đút cho nàng ăn như lúc nãy, Nhạn Hồi nhìn tay hắn, sau đó lại nhìn mặt hắn rồi há miệng ra cắn, lúc này thì không chỉ là ăn hết cái màn thầu nữa mà là cắn luôn cả ngón tay hắn.
Hàm răng nàng cắn chặt, Nhạn Hồi nói lúng búng nhưng có sức lực: “Ả a i! Ếu ông a ắn ứt ay ươi ấy!” (Thả ta đi! Nếu không ta cắn đứt tay ngươi đấy!) Nàng vừa cắn hắn, vừa ngửa cổ lên muốn quan sát sắc mặt của hắn, nhưng không ai ngờ…
Sắc mặt hắn vẫn bình thản không gợn sóng như trước, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, không biết có phải do góc độ hay không, Nhạn Hồi lại cảm thấy ánh mắt hắn bình thường vẫn ngốc nghếch bây giờ lại có vài phần ngạc nhiên, mang theo vẻ ghét bỏ.
Đúng vậy, ghét bỏ.
Thật ra Nhạn Hồi cũng ghét mình bây giờ lắm. Trước kia có đấu với Tử Nguyệt thế nào thì nàng cũng không dùng trò trẻ con cắn người để giải quyết vấn đề bao giờ! Nhưng bây giờ…
Sắc mặt Nhạn Hồi hung ác, đá văng kiêu ngạo trong lòng mình vào một góc.
Ta cắn đứt thật đó! Nhạn Hồi nói: “A ắn ứt ật ấy!”
Bây giờ chuyện duy nhất khiến Nhạn Hồi cảm thấy may mắn hẳn là chỉ có chuyện ở đây không có người núi Thần Tinh…
Trong lòng nàng cảm khái năm đó mình tao nhã biết bao nhiêu, nhưng nàng cắn mất nửa buổi, cơ cũng đau luôn rồi mà người bị nàng cắn ngón tay thì cả một tiếng “Đau” cũng chẳng buồn kêu.
Nếu như nàng không nhầm thì vị tanh trong miệng nàng bây giờ hẳn là máu chảy ra từ ngón tay thiếu niên này chứ không phải do lợi nàng chảy máu nhỉ! Sao tên này thoạt nhìn yếu đuối mà chịu đau giỏi vậy chứ?!
Đã nói tay đứt ruột đau cơ mà! Sao ruột hắn không đau?! Sau hắn không thấy đau?!
Nhạn Hồi muốn cào tường, nhưng đúng lúc này, tay thiếu niên bỗng nhiên hơi động đậy, không phải tránh khỏi hàm răng của Nhạn Hồi mà là mặc kệ ngón tay bị cắn, hắn dùng ngón tay khác vuốt ve đôi má của Nhạn Hồi.
Trong nháy mắt ngón tay đó chạm lên đôi má nàng, Nhạn Hồi cảm giác như bầu trời có sét đánh ngang, cảm giác hơi tê tê nóng nóng len lỏi vào trong tim nàng.
“Bịch.”
Nàng lại nghe được nhịp tim của mình.
“Sẽ không thả cô đi đâu.” Hắn rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên với Nhạn Hồi. Giọng nói hắn êm tai như dòng suối trong núi, nhưng ngữ điệu lại có phầm dấu giếm lạnh chìm. Cảm giác kì lạ hoàn toàn không hợp với tuổi hắn.
Nhạn Hồi ngây người, hàm răng nới lỏng ra.
Thiếu niên rút tay về, lau ngón tay bị cắn lên áo Nhạn Hồi rồi nói: “Bà sẽ không thả cô đi.”
Lúc hắn nói những lời này lại khiến Nhạn Hồi cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Nhưng mà…. Đợi, đợi chút đã nào…
“Sao ngươi lại lau nước bọt với máu lên người ta?!”
Thiếu niên nhìn Nhạn Hồi một lát, lần này Nhạn Hồi không nghĩ mình nhìn lầm nữa, trong mắt hắn quả thực mang theo vẻ xem thường: “Không phải do cô cắn sao?” Nói xong hắn liền bê chén bát đi ra ngoài.
Nhạn Hồi nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa, nói thầm: “Tiểu tử này tuyệt đối không ngốc! Tuyệt đối không ngốc đâu! Còn biết mỉa mai ta nữa cơ mà!”
Đưa bát chén tới phòng bếp, thiếu niên nhìn lên trăng sáng trên bầu trời qua khe cửa sổ phòng bếp, sắc mặt chỉ còn nửa phần ngốc nghếch, đôi mắt sâu vạn trượng mà ánh trăng chiếu không thấu.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương do bị cắn trên tay mình rồi chợt cười lạnh lùng: “Đi sao? Nhưng cô lại là…”
Sau khi thiếu niên bỏ đi, Nhạn Hồi cũng suy nghĩ về thiếu niên thoạt nhìn bí ẩn vô cùng này trong chốc lát, nhưng bây giờ nàng không hiểu tình huống của hắn lắm, có suy nghĩ cũng chẳng suy nghĩ ra được cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng không có kết quả, vì thế nàng mơ mơ màng màng đi ngủ, nhưng giấc ngủ này của nàng lại không yên ổn.
Giờ sửu, gà trong chuồng gà đối diện kho củi bắt đầu gáy khiến nàng bực bội không ngủ được chút nào.
Không phải trên núi Thần Tinh không có gà, nhưng gà trên đó cũng coi như là gà bán tiên, người ta biết tự kiếm chế, ít gáy vào sáng sớm, đâu như con gà trống này…
Nhạn Hồi vùi đầu vào ổ rơm, nhưng âm thanh gà gáy vẫn rõ mồn một, trong lòng nàng hận đến ngứa răng, đợi có cơ hội, nàng nhất định phải hầm cách thủy hết cả ổ gà này mới hả!
Trời đã sáng, gà cũng không gáy nữa, nàng lại tiếp tục ngủ ngon, nhưng chỉ được một chốc đã bị một bàn tay thô ráp khô héo sờ cho tỉnh…
Nhạn Hồi mở mắt ra liền trông thấy một khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng với một đôi mắt đục ngầu, hơi thở hôi hám khiến Nhạn Hồi như hít thở không thông, nàng rùng mình rụt người lại: “Cút đi, cút đi, ta không muốn nhìn thấy các người.”
Trước khi Nhạn Hồi nhập tiên môn thường nhìn thấy những thứ kì lạ, lúc còn bé sợ muốn chết, sau này bái nhập môn hạ Lăng Tiêu rồi, Lăng Tiêu vẽ bùa cho nàng, đám ma quỷ tầm thường đều không theo nàng được nữa, hơn nữa bản thân nàng cũng có chút đạo hạnh, thấy những thứ thấp kém như vậy cũng không sợ nữa, nhưng đằng này lại sáng sớm đã mò mẫm trên người người ta… Chuyện này khiến Nhạn Hồi đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Nàng vùi đầu trong ổ rơm lại nghe một giọng nói già nua: “Tiểu cô nương, dọa cháu rồi à?”
Nghe giọng nói này, Nhạn Hồi mới kịp phản ứng lại, trước mặt nàng là Tiêu lão thái đã “mua” nàng chứ không phải đám ma quỷ không mời mà tới trước kia…
Nhạn Hồi ổn định lại mới dùng vai lau mặt: “Lão thái à, bà mua tôi làm cháu dâu của bà cơ mà, nhưng mà bà cứ động chút lại sờ tôi như thế… Có ý gì đây?”
Tiêu lão thái cười nói: “Vui vẻ, trong lòng lão thái bà ta vui vẻ đấy, vợ A Phúc nhà ta.” Lúc bà nói những lời này, nếp nhăn đầy khuôn mặt cong cong theo nụ cười, Nhạn Hồi nhìn qua phía cửa phòng củi, nhìn thiếu niên đứng đó hứng nắng, thoạt nhìn ngốc nghếch, hoàn toàn không có vẻ mỉa mai nàng như lúc hôm qua.
Nhạn Hồi hắng giọng một cái: “Lão thái à, bà mua cháu dâu như vậy là không được đâu, bà xem hôm qua bà trói tôi chặt quá, cũng may tôi da dày thịt béo không chê đau nhức, nhưng nếu đổi lại là cô gái khác thì hôm nay bà đã nhìn thấy vẻ hấp hối của người ta rồi. Việc mua bán này tổn hại âm đức lắm, không thể làm được. Tôi cũng không phải kiểu nữ nhân có thể lập gia đình, bà nới lỏng dây trói cho tôi, đợi tôi dưỡng thân thể vài ngày, có sức rồi, bà đưa cho bọn buôn người kia bao nhiêu tiền, tôi cướp về lại cho bà chừng ấy.”
Nàng nói đến đây, Tiêu lão thái thở dài, lại ho hai tiếng: “Ta biết, lão thái bà ta tất nhiên biết chuyện mua bán này tổn hại âm đức chứ, nhưng cô nương này, cháu coi như thương xót bà già ta được không, nếu như không phải ta già khọm đến nỗi không chống chọi nổi bao lâu nữa, khụ… khụ…”
Nhạn Hồi nhìn ra được Tiêu lão thái không sống được bao lâu nữa, hơi thở cái chết quanh người bà quá nặng, nặng đến mức khiến nàng sắp sặc đến nơi.
“Nếu không phải trong nhà không có ai chăm sóc A Phúc, lão thái bà này nói sao… Khụ… Nói sao cũng không thể làm ra chuyện yêu nghiệt thế này! Nhưng nếu ta không làm bậy thì A Phúc làm sao bây giờ, tiểu cô nương, coi như cháu xem ta đáng thương đi, ở lại với bọn ta, A Phúc trung thực, đợi quen thuộc với cháu rồi sẽ đối xử tốt với cháu.”
Đôi mắt Nhạn Hồi hơi híp lại, trước tiên cứ để chuyện A Phú này có phải trung thực hay không qua một bên đã, nàng nói: “Lão thái thái, bà đáng thương, A Phúc nhà bà đáng thương là đúng, nhưng bà cũng không thể ép buộc tôi cùng đáng thương với hai người được. Hơn nữa bà trông cậy tôi chăm sóc hắn… Không bằng trông cậy vào ông trời mỗi ngày thả xuống ba cái màn thầu nuôi sống hắn còn hơn.”
Lão thái bà yên lặng, lại thở dài, cuối cùng lại vỗ tay Nhạn Hồi: “Buổi tối ta xin hương thân, để hai cháu bái đường.”
Cái…
Nhạn Hồi kinh hãi, nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi ra ngoài của bà lão: “Bà biết tên tôi hả? Bà biết ngày sinh tháng đẻ của tôi không? Không định tính toán gì sao?! Lỡ tôi khắc cậu ta thì sao hả!”
Khuôn mặt thiếu niên A Phúc không có biểu tình gì, hắn kéo cửa phòng củi lại, trong một khắc cửa đóng, Nhạn Hồi có thể thề, nàng nhìn thấy kẻ đần A Phúc này đang cong môi mỉm cười qua khe cửa.
Hắn… Cười nàng?
Bà mẹ nó chứ, người trong thôn núi này đều là người mù hết à! Đây gọi là ngốc à? Đây mà gọi là ngốc sao?
Người trong thôn mới ngốc thì có!
Nhạn Hồi tức không chịu nổi, bò qua đạp hai cái lên cửa: “Đưa điểm tâm tới cho ta!”
——————-
(1) Quan lâu: Giống như thanh lâu, nhưng trong này không phải là các cô nương mà là đàn ông con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.