Mờ sáng hôm sau, lúc
tia nắng đầu tiên xuyên qua lá cây rắc ánh vàng lên mặt Nhạn Hồi, nàng
từ từ thức giấc, một đêm không mộng mị, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của
nàng trong thời gian qua.
Xem ra suối băng này thực sự có thể xoa dịu tinh thần.
“Chủ nhân chủ nhân, Nhạn chủ nhân!”
Từ xa truyền tới tiếng gọi của Huyễn Tiểu Yên: “Chúc Ly tiểu ca đang tìm cô khắp nơi trong viện kìa, cô có đó không?”
Nhạn Hồi tỉnh tảo lại, “Ta đây, đứng yên đó đi, ta tới ngay.”
Nàng tung mình lên bờ, chộp lấy y phục, sau đó vừa động tay xoắn tóc, vừa đi về phía Huyễn Tiểu Yên. Nhạn Hồi không quay đầu, bởi vậy không nhìn
thấy sau khi nàng bỏ đi, suối băng khẽ dấy lên một gợn sóng nhỏ.
Thấy Huyễn Tiểu Yên, Nhạn Hồi hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Cô là chủ nhân của em mà, trên tay cô đeo chiếc nhẫn của em, em có thể cảm nhận được phương hướng của cô.” Huyễn Tiểu Yên nhảy nhót đi tới trước
mặt nàng, dáng vẻ hứng khởi, “Tối qua em lén bày huyễn cảnh cho rất
nhiều yêu quái, trong mộng họ chơi vui vẻ lắm, em cũng ăn no.”
“Cho người ta tỉnh lại chưa?”
Huyễn Tiểu Yên chu miệng: “Tỉnh rồi, em cũng hẹn với họ, tối đến lại bố trí
huyễn cảnh, để họ mơ một giấc mộng đẹp. Ai cũng thích huyễn cảnh của em
hết đấy.” Huyễn Tiểu Yên quay đầu nhìn nàng: “Chủ nhân, cô không cần
thật sao?”
“Ta chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn thôi, không muốn nằm mơ.” Hai người vừa đi vừa nói đến trước phủ Chúc Ly, Nhạn Hồi bỗng nghĩ ra điều gì, xoay lại hỏi Huyễn Tiểu Yên, “Hôm qua ngươi cũng thi huyễn
thuật với ta sao?”
Huyễn Tiểu Yên ngây ra: “Đâu có, chủ nhân mơ thấy gì sao? Lăng Phi? Lăng Tiêu, hay đại sư huynh của cô?”
Nhạn Hồi mấp máy môi, đang định nói thì thấy Thiên Diệu chầm chậm bước tới,
có điều hôm nay tư thế hắn đi hơi kỳ quặc, Nhạn Hồi nhướng mày hỏi:
“Chân ngươi bị sao vậy?”
Huyễn Tiểu Yên bên cạnh cũng trợn to mắt: “Ngươi bị ai đánh thọt chân vậy?”
Thiên Diệu liếc xéo nó.
Huyễn Tiểu Yên nhận được ánh mắt của Thiên Diệu liền âm thầm lui ra phía sau Nhạn Hồi: “Chủ nhân, trong mắt hắn có sát khí.”
“Không sao.” Thiên Diệu không buồn để ý đến no, nhìn đi nơi khác nói, “Hôm qua tĩnh tọa quá lâu nên chân hơi tê.” Nói xong hắn đi một mình vào phủ
Chúc Ly.
Huyễn Tiểu Yên thấy Thiên Diệu đi xa bèn kề sát tai Nhạn Hồi to nhỏ: “Chủ nhân, chẳng qua hắn chỉ tìm cớ bịt miệng cô thôi.”
Nhạn Hồi nào phải không biết đạo lý này. Lúc trước ở trên núi Đồng La, dù
Thiên Diệu tĩnh tọa suốt ;ngày suốt đêm cũng chưa từng nghe hắn kêu mỏi
chân, vừa nghe là đã biết là nói dối.
Nhưng chuyện Thiên Diệu
không muốn nói, cho dù vạch miệng hắn cũng không moi được một chút, vậy
nên Nhạn Hồi đi theo hắn: “Đi gặp Chúc Ly trước đã.”
Chúc Ly
trong đại sảnh đang cầm một quyển sách xem kĩ, thấy Thiên Diệu và Nhạn
Hồi cùng vào thì đưa sách cho Nhạn Hồi: “Mấy hôm nay ta vẫn luôn nhờ
người tìm bí tịch nhập môn hướng dẫn con người tu Yêu đạo. Nhưng thật sự quá ít, tìm mãi mới ra một quyển cất trong Tàng Thư Các của Vương cung. Cô lấy xem trước đi, chờ nối gân cốt xong là cô có thể tu luyện rồi.”
“Không sao.”Nhạn Hồi đón lấy sách, nhìn thấy hai chữ “Yêu phú” trên bìa, nàng
vừa nói “Đa tạ” thì Thiên Diệu đã giật lấy, hắn lật rất nhanh, nhưng ánh mắt càng nhìn càng sáng chẳng mấy chốc đã đi tới trang cuối cùng, sau
đó chau mày: “Tàn quyển?”
Chúc Ly cũng sửng sốt: “Bị thiếu sao?” Nó đón lấy đọc trang cuối cùng, “Không thể nào, viết tới tầng thứ
chín rồi, lẽ ra phải viết hết chứ.”
Thiên Diệu nói: “Công pháp
bình thường tầng thứ chín là cao nhất, công pháp của quyển phú này cao
thâm hơn, giữa mỗi tầng đều liên kết chặt chẽ, tiến dần từng bước, nếu
theo đó mà suy đoán thì có thể kéo dài tới tầng thứ mười một. Người viết sách này nhất định cso thành tựu, tu vi chắc chắn chẳng ai bì được,
không thể viết tới đây rồi đột nhiên dừng lại.”
Thiên Diệu vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra.
Chúc Ly sửng sốt: “Chỉ xem qua thôi mà ngươi có thể nói ra nhiều điều vậy sao?”
Thiên Diệu thờ ơ đáp: “Ta từng nghiên cứu cách viết công pháp.” Hắn lấy sách đặt vào tay Nhạn Hồi, “Sách này tuy là tàn quyển, nhưng chín tầng đầu
đã vô cùng tuyệt diệu, rất có ích cho cô, chờ nối gân cốt xong ta sẽ
cùng cô nghiên cứu, cho dù bây giờ mới bắt đầu nhưng có lẽ cũng có thành tựu.”
Nhạn Hồi gật đầu, lẳng lặng nhìn Thiên Diệu một lúc lâu, đến khi Thiên Diệu hỏi: “Sao vậy?”
Nàng lắc đầu, dời mắt: “Không có gì.”
Nhạn Hồi cảm thấy Thiên Diệu tựa như một quyển sách đọc mãi không hết...
Đêm, bầu trời không trăng nhưng tinh tú khắp nơi lại vô cùng rực rỡ, ánh sao rải xuống rừng cây khiến màn đêm càng tĩnh mịch hơn thường ngày.
Nhạn Hồi cởi áo, lần theo vị trí hôm qua xuống suối băng, tuy nhiên kỳ quặc
là nàng không tìm thấy cành cây ở chổ cũ nữa, Nhạn Hồi liền dọc theo bờ
suối tiếp tục tìm kiếm.
Nàng không mong gì hơn một đêm yên giấc.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng đạp trúng một thứ, vị trí của vật này hơi thấp,
nếu nàng ngồi lên chỉ e không thở được. Trong bóng tối, Nhạn Hồi không
thể nhìn thấy rõ, nàng suy nghĩ một đoạn rồi nín thở cúi đầu xuống, muốn thử xem có thể nâng vật đó lên cao hơn nữa được không. Có điều, khi vừa chạm vào và dùng sức tóm lấy, nàng phát hiện vật bên dưới đột nhiên cử
động.
Phản ứng tuy nhỏ nhưng đúng là đã cử động! Tựa như run một cái!
Đây là vật sống!
Nhạn Hồi kinh hãi, lập tức ngoi lên mặt nước trở mình bò lên bờ, nhanh chóng tới bên chổ y phục, bọc người lại.
“Yêu nghiệt phương nào!” Nhạn Hồi hét lớn, “Ra đây!”
Dưới nước không có động tĩnh, Nhạn Hồi tiện tay chộp lấy một hòn đá lớn ném
xuống nước phát ra tiếng “tõm”, nàng quát tiếp: “Ra đây!” Màn đêm trầm
tịch cuối cùng cũng bị phá vỡ hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc, cuối
cùng trên mặt nước cũng có nổi bọt lăn tăn, tiếp đó ánh sáng lóe lên,
thân hình nam nhân quen thuộc hiện rõ mồn một.
Nhìn thấy Thiên
Diệu, lại nhớ đến vừa nãy mình khỏa thân ngâm trong nước, còn đạp trúng
bộ phận nào đó trên người hắn, cho dù da mặt Nhạn Hồi dày, lúc này cũng
không thể không đỏ bừng mặt, nàng thẹn quá hóa giận: “Tại sao ngươi lại ở dưới nước?”
Thiên Diệu xõa tóc, chiếc áo rộng ướt đẫm dính vào
người, hắn bước lên bờ, bước chân mang theo tiếng nước, càng trở nên mê
hoặc kỳ lạ trong màn đêm yên tĩnh: “Ta kêu cô tới tắm mỗi chiều.” Thiên
Diệu hỏi ngược lại: “Tại sao buổi tối cô mới đến?”
Nghe hắn hỏi
vậy, Nhạn Hồi cảm thấy lửa giận bốc lên đầu: “Ngươi còn trách ta? Biết
ta tới sao không ra nói tiếng nào hết hả?” Đến đây, nàng bỗng dưng như
nhớ đến điều gì, “Khoan đã...” Nàng nhìn Thiên Diệu, kinh hãi mở to mắt, “Nghe giọng điệu ngươi, tối hôm qua lúc ta đến... Lẽ nào ngươi cũng ở
đây?”
Thiên Diệu ngoảnh mặt đi, nhìn trời nhìn đất, nhìn ánh sao bị sóng xô vỡ vụn trong suối băng.
Nhạn Hồi lườm Thiên Diệu, hiểu ra hắn đang ngầm thừa nhận liền nổi nóng: “Mẹ nó! Hôm qua tại sao ngươi không lên tiếng?” Chả trách hôm nay nàng
không tìm được chổ ngồi, thì ra chổ ngồi đó... chạy mất rồi.
Thiên Diệu đảo mắt, cuối cùng cũng nhìn nàng: “Hôm qua lúc ta định xuất hiện
thì cô đã cởi áo rồi.” Hắn vô tội nói, “Cô thật sự muốn trải qua khoảnh
khắc ngượng ngùng đó à?”
Ồ! Thì ra còn nghĩ cho tâm trạng của nàng nữa!
Nhạn Hồi nghiến răng: “Được! Hôm qua ngươi không ra thì thôi đi! Hôm nay tại sao vẫn ở đây? Ngươi chờ để nhìn hay là làm gì hả? Thật sự không phải
cố ý à?”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang nổi giận đùng đùng, lại
quan sát nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng thản nhiên nói: “Dù sao cũng không phải chuyện to tát. Chẳng phải từ lâu cô đã nhìn thấy ta tắm rồi
sao?”
Phải rồi, lúc trên núi Đồng La, Nhạn Hồi đã nhìn thấy Thiên Diệu tắm trong sân.
Dường như đối với hai người họ, chuyện này đích thực chẳng hề gì, ấy thế
nhưng không hiểu sao lời nói của hắn khiến cả người nàng lan tỏa một cảm xúc đã lâu chưa từng có. Cảm xúc đó như mọt ngọn lửa vừa giận vừa xấu
hổ, từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, chỉ chút xíu thôi sẽ đốt cháy
đầu nàng.
Nàng cột bừa chiếc áo ngoài, bước về phía Thiên Diệu, “Ngươi tới đây.” Nàng xắn tay áo, “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Thiên Diệu bất động đợi Nhạn Hồi đi tới trước mặt, chẳng dè nàng đột ngột giơ tay lột áo hắn ra, áo trên rớt xuống, nhờ thắt lưng trên éo siết chặt
nên mới giữ được phần y phục phía dưới. Nàng vỗ ngực hắn đánh “bốp”, sờ
lên phần cơ bắp nhô lên, vừa ý gật đầu.
“Ngươi cũng đừng mặc y phục nữa, để trần như vậy nói chuyện với ta đi, dù sao cũng không có gì to tát lắm.”
Nhạn Hồi ngước đầu, chờ phản ứng của Thiên Diệu, chờ một lúc thì nghe Thiên Diệu bật cười “ha”...
Nàng ngẩn người, hắn thật sự để trần, cười với nàng dưới bầu trời đầy sao: “Đây đúng là Nhạn Hồi ta quen biết.”
Nhân lúc Nhạn Hồi ngây ngẩn, Thiên Diệu lướt qua người nàng, nhặt chiếc áo
khoác bị vứt dưới đất, đưa cho nàng: “Mặc y phục vào đi.” Hắn nói, “Tối
qua ta hóa thành nguyên hình cuộn dưới đáy hồ, cô ngồi lên đuôi ta, ta
cuối đầu nên không thấy gì hết.”
Bởi vậy hắn phải bất động vểnh đuôi lên suốt một đêm để đỡ nàng ngủ sao...
Chả trách hôm sau lại mỏi chân...
Thấy Nhạn Hồi vẫn chưa hoàn hồn, Thiên Diệu nhét y phục vào tay Nhạn Hồi,
rồi quay trở lại đứng sau gốc cây, mặc lại y phục vừa bị nàng kéo xuống, “Cô tắm đi, ta về trước đây.”
Hắn đi một đoạn xa mới ngoái đầu
lại, ở khoảng cách này hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng Nhạn Hồi, biết nàng hiện giờ không phát giác được động tĩnh ở xa như vậy, hắn bèn đặt
tay lên vùng ngực đã bị Nhạn Hồi sờ ban nãy. Một cảm giác nong nóng tê
dại trào dâng trong lồng ngực đã trống rỗng bao nhiêu năm nay, khoảnh
khắc này đây dường như hắn có ảo giác tim mình đang đập mãnh liệt.
Vành tai ửng đỏ, hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi thở ra.
Hắn đối với Nhạn Hồi...
Thiên Diệu cúi đầu, cảm nhận sự ấm nóng lan tỏa trên ngực. Trước đây không
phải hắn không nhận ra được, chỉ là, thời này khắc này hắn ý thức được
hết sức rõ ràng...
Hắn...
Đã động tâm với nàng rồi.