Hộ Thực

Chương 18: Ngón tay




Lục Kim theo cô về nhà, vừa mới vào cửa thì liền ngửi được mùi thơm nồng nặc của đồ ăn.
Cánh mũi Lục Kim mấp máy, thơm quá đi, đây là hương vị của mì cá hoa vàng.
Lục Kim vô thức nhìn về phía nhà ăn, trên bàn ăn bày đầy đĩa thức ăn cùng một cái nồi đất hầm đang được đậy nắp.
Hơi nóng lượn lờ bay lên chứng minh đồ ăn vừa mới được nấu xong, nhưng điều kỳ quái chính là Lục Kim vẫn không thấy bất kỳ bóng dáng của người giúp việc nào......
Cảm giác kỳ dị này lại xuất hiện. Không thể nào là Triêu Từ vừa mới nấu xong liền đi đón nàng được, vì đồ ăn đã sớm nguội đi trong thời gian cô đang trên đường.
Lục Kim cảm thấy chính mình giống như bị cảm xúc lo lắng kiềm chế, cho nên bản thân luôn liên tưởng tới những chuyện thần tiên yêu quái.
Có lẽ là dì giúp việc đã rời đi sau khi nấu ăn xong.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lục Kim có thể cảm nhận được Triều Từ là người có giới hạn rất rõ ràng, chỉ sợ ngay cả người dì giúp việc lâu năm cũng không quá thân thiết với cô, nấu ăn xong liền trực tiếp rời đi, khá phù hợp với không khí của nhà Triêu Từ.
Sau khi vào trong căn nhà ấm áp, đèn tự động bật sáng lên, Triều Từ treo áo khoác lên trên giá áo cạnh cửa. Cô quay đầu nhìn Lục Kim, dừng lại một chút, rất tự nhiên như đang đợi nàng đưa áo khoác qua để cô treo lên.
Triêu Từ thỉnh thoảng lại lộ ra hình thức ở chung rất kỳ quái, như thể hai người là đôi vợ chồng già. Nàng cũng không có thân thiết với cô ấy tới mức này, bản thân cũng có tay có chân, nên sau khi cởi áo khoác thì tự mình treo lên.
Không chỉ một mình Triêu Từ có ý thức về ranh giới, trong lòng Lục Kim cũng sẽ vạch ra một lằn ranh rõ ràng.
Đặc biệt là bây giờ Triêu Từ đã trở thành "kim chủ" của nàng, cho nên quá nhiệt tình với "kim chủ" cũng có thể bị hiểu lầm thành nịnh nọt, với lại việc Lục Kim không quen nhất chính là suy đoán buồn vui của người khác để lấy lòng. Nàng hoàn toàn không có năng lực ở phương diện nịnh nọt này, nên nếu làm vậy thì sẽ rất dễ lộ ra sơ hở, khiến bản thân cảm thấy xấu hổ mà cũng sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà......
Lục Kim lén lút liếc nhìn Triều Từ một cái, không thể nghi ngờ là Triều Từ đang giúp đỡ nàng, nên nếu lãng tránh cô quá trực tiếp, vậy chẳng phải là nàng có chút không biết phân biệt tốt xấu và có hơi vô ơn hay sao? Vẫn là nên biểu hiện thuận theo một chút thì sẽ tốt hơn.
"Rửa tay ăn cơm thôi." Triêu Từ cũng không quá để ý chuyện nàng tự treo áo khoác, sau khi rửa tay xong thì cũng rất tự nhiên mà kêu Lục Kim qua rửa tay.
Sau khi nói xong, bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Lục Kim, Triêu Từ thoáng dừng lại một lát.
Triêu Từ thầm nghĩ: Không xong, hình như lại vô tình lộ ra dáng vẻ cô vợ nhỏ rồi.
Còn trong lòng Lục Kim lại nghĩ: Cái giọng điệu gia trưởng, xem bản thân như mẹ già đang dạy con gái, coi mình như trẻ con kia của chị ta là sao?
Nhưng đúng là phải rửa tay trước khi ăn cơm, nên dù trong lòng Lục Kim đang chửi thầm thế nào thì nàng cũng chỉ có thể làm theo lời Triêu Từ mà rửa tay sạch sẽ.
Sau khi rửa tay xong, vừa nhìn lên thì nàng liền phát hiện bên tay trái có một hộp khăn giấy được đặt ở độ cao cực kỳ thích hợp, một tờ khăn giấy đã được rút ra ngoài một nửa.
"Ngoài cùng bên trái là kem dưỡng da tay."
Triêu Từ vừa bưng đồ ăn lên vừa nhắc nhở Lục Kim, đồng thời cũng tắt Thanh Uyên xích hỏa ở vòng quanh nồi mà chỉ có cô mới nhìn thấy được. Canh gà còn hơi sôi dần dần lắng xuống trong nồi, mùi hương nồng nàng làm cái nhà lạnh lẽo này có thêm chút ấm áp.
Sau khi Lục Kim lau tay xong, nàng nhìn cái bình thủy tinh đựng kem dưỡng da tay kia, suy nghĩ rằng hình như là dùng cảm ứng. Nàng duỗi tay dưới bình, kem dưỡng da mịn màng từ từ chảy ra, phân lượng cũng vừa đủ.
Lục Kim xoa hai bàn tay vào nhau, quay đầu lại nhìn Triều Từ.
Triều Từ đang đứng trước bàn ăn, cẩn thận bày biện đồ ăn, hai đôi đũa rất giống nhau được đặt trên gác đũa bên cạnh đĩa đồ ăn.
"Lục tiểu thư, mời."
Sau khi Triều Từ cẩn thận sắp xếp hết đồ dùng trên bàn, cô cũng rất ân cần kéo cái ghế lưng cao ra giúp Lục Kim, chờ nàng đi qua đó.
Lục Kim nhẹ nhàng nói "Cảm ơn" rồi có chút lúng túng ngồi xuống trước bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, nàng nhanh chóng phát hiện ra, bất kể là đĩa hay đũa đều là một cặp với nhau.
Đôi đũa đặt trước mặt nàng có hoa văn vàng ở đuôi đũa, khi ghép lại sẽ tạo thành một cây nguyệt quế sống động như thật được điêu khắc từ hoa văn vàng trên đũa. Dưới gốc cây nguyệt quế có một con thỏ con có toàn thân trắng như tuyết. Con thỏ dựa vào thân cây, đôi tai dài đáng yêu, hai chân trước cầm một cành hoa quế, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hoa quế lộng lẫy bay từ trên trời xuống như những hạt vàng nhỏ rực rỡ, có mấy nhánh còn rơi xuống trên đỉnh đầu mềm mại của con thỏ con.
Bất kể là cây nguyệt quế hay con thỏ con đều sống động như thật, ngay cả những bông hoa quế bồng bềnh cũng mang vẻ đẹp năng động.
Đây là lần đầu tiên Lục Kim nhìn thấy công nghệ điêu khắc tinh tế đến như vậy, chỉ từ trên đôi đũa thanh mảnh mà đã có thể vẽ ra một bức tranh vô cùng tinh xảo.
Lục Kim vô thức nhìn về phía Triêu Từ.
Đôi đũa trong tầm tay của cô ấy có kiểu dáng rất giống với đôi Lục Kim đang cầm trên tay, chẳng qua là phần đuôi được khảm bằng màu bạc. Trên đôi đũa cũng có một con vật được điêu khắc, nhưng nàng không thấy rõ cụ thể đó là con vật gì.
Khi hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, Lục Kim nhận thấy bàn ăn rất là nhỏ và hẹp so với cửa sổ cao vút và phòng khách trống trải.
So với những bàn ăn bình thường trong nhà ăn, cái bàn này có chút chật hẹp, đại khái chỉ rộng bằng một cánh tay của Lục Kim, cho nên khi nàng và Triều Từ ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ gần đến mức làm cho Lục Kim cảm thấy có chút bất an.
Hai ngọn đèn màu vàng ấm áp được treo ngay phía trên bàn ăn, phản chiếu từng chi tiết trên khuôn mặt Triều Từ một cách nhẹ nhàng và bình yên. Lục Kim đã nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy những câu chuyện xưa này trên màn ảnh rộng vô số lần, cảm giác như giây tiếp theo cô ấy liền sẽ thể hiện một màn biểu diễn sâu sắc, hoặc nói ra một đoạn kịch khiến người khác không ngờ tới được.
Câu chuyện xưa như trên phim ảnh hoàn toàn không xảy ra, Triêu Từ cũng không hề tạo ra cảm giác áp bách gì, ngược lại còn cẩn thận giúp nàng múc một chén canh gà. Sau khi đẩy chén canh gà tới trước mặt nàng, cô còn đưa một lọ tiêu trắng qua.
Lục Kim cầm lấy lọ tiêu trắng, nhất thời động tác cũng dừng lại.
"Sao vậy?" Triêu Từ có chút kinh ngạc, "Em không thích để tiêu trắng vào trong canh gà sao?"
"Không phải...... Tôi rất thích." Ngược lại với không thích, việc thêm tiêu trắng vào canh gà vẫn luôn là sở thích của Lục Kim, nhưng nàng cũng biết là không phải ai cũng có thói quen này.
Triêu Từ đưa tiêu trắng cho Lục Kim một cách rất là hiển nhiên, hiển nhiên như thể đưa muỗng qua để uống canh vậy.
Đây cũng là khẩu vị của cô ấy sao?
"Vậy là tốt rồi." Triêu Từ nhắc nhở, "Canh còn có chút nóng, Lục tiểu thư uống chậm một chút."
Lục Kim vừa suy tư vừa nghiền tiêu trắng vào trong chén, tiêu trắng liền nhanh chóng hòa quyện với canh gà sau khi được khuấy đều. Canh gà vốn đã thơm phức được trộn với tiêu trắng, vị cay kích thích vị giác, lập tức làm tan cảm giác ớn lạnh và cứng đờ đã bao quanh nàng cả ngày. Cảm giác đau đớn do kỳ kinh nguyệt mang tới cũng được cảm giác ấm áp làm cho tan thành mây khói.
Sau khi nàng uống canh xong, Triêu Từ nhấc đũa dùng chung lên rồi gấp mì cá hoa vàng cho nàng.
Cô ấy quả thật là làm được liền làm luôn mà.
"Để tôi tự mình làm là được rồi." Lục Kim vốn đã quen chăm sóc người khác, đêm nay lại được chăm sóc nên nàng có chút xấu hổ, huống chi người chăm sóc nàng lại còn là Triều Từ.
Ánh mắt đang đặt ở trên mì cá hoa vàng của Triều Từ cũng không nâng lên, nghe được lời nói khách sáo của Lục Kim, khóe miệng cô dâng lên một nụ cười.
"Nữ chính tương lai của tôi, em không cần khách sáo, tôi rất vui khi làm điều này."
"......"
Triêu Từ không múc quá nhiều, hai lần gắp mì cùng với một ít thịt cá và chút rau muối. Thời điểm trong lòng Lục Kim nói "đủ rồi", cô cũng liền dừng hành động gắp đồ ăn lại, đặt đũa dùng chung xuống, duỗi cánh tay ra, đặt cái tô ở trước mặt Lục Kim.
"Lục tiểu thư nếm thử xem, ăn xong tôi sẽ múc thêm cho em."
Triêu Từ hoàn toàn không hỏi Lục Kim nghĩ gì về tô mì này. Lúc đầu Lục Kim nghĩ có lẽ là cô rất tự tin vào tài nấu nướng của mình, nên đương nhiên cảm thấy khách sẽ không có chỗ nào không hài lòng.
Sự thật mà nói, Triêu Từ đúng là có vốn liếng để tự tin.
Sẽ không thái quá khi nói rằng đây là món mì ngon nhất mà Lục Kim từng ăn.
Mùi thơm của cá và rau hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo, nước súp ngấm vào sợi mì dẻo dai, mềm mịn khi được đưa vào trong miệng, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Lục Kim không phải là một người sành ăn, nên có lẽ là do lúc này nàng đang đói bụng, hoặc cũng có thể là vì tô mì này quá ngon miệng, cho nên Lục Kim đã thật sự ăn hết trong một hơi.
Sau khi ăn xong, nàng đặt cái tô xuống. Nhìn vào đáy tô trống rỗng, nàng không khỏi rơi vào trầm tư.
Ngay cả súp cũng đã bị húp sạch, đây là chuyện mình có thể làm được hay sao?
Triêu Từ thì không hề cảm thấy Lục Kim thô lỗ chút nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng.
Người ăn là Lục Kim, nhưng người thỏa mãn lại là cô.
Lúc Lục Kim đặt chén đũa xuống thì phát hiện Triều Từ vẫn luôn nhìn nàng ăn. Múc canh rồi lại gắp mì cho khách, nhưng chén trước mặt cô vẫn sạch sẽ.
Lục Kim hiếu kỳ hỏi: "Chị không ăn sao?"
"Ừm, ăn đây." Sau khi Triêu Từ múc cho chính mình một chén canh, cô còn chưa uống thì đã đứng lên rồi đi tới phòng bếp, sau đó lại bưng một cái đĩa đang đựng hai phần tráng miệng ra.
"Bánh đậu đỏ, tráng miệng sau bữa ăn." Triêu Từ đặt cái nĩa nhỏ trước mặt Lục Kim, cũng không lấy một cái cho bản thân cô, như thể đây là được đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng.
Lục Kim hiếm khi ăn đồ ăn Trung Quốc vì đồ ăn có dầu sẽ khiến cho dễ bị nóng và tăng cân, nên đối với người phải thường xuyên đối mặt ống kính như nàng thì không được tốt lắm.
Nhưng hai cái bánh nhỏ này có hình tròn, nhìn rất đáng yêu và được đặt ngay ngắn, ở giữa có in hình vầng trăng tròn màu vàng, có thể thấy là chúng được làm rất cẩn thận.
Không muốn lãng phí ý tốt của Triều Từ, Lục Kim cầm một cái bánh lên rồi khẽ cắn một miếng. Da bên ngoài của bánh vừa thơm vừa giòn, nhân bên trong vừa mềm vừa ngọt, lại có mùi thơm rất đặc biệt.
Nàng nhấm nháp một chút, phát hiện đây là mùi hoa quế.
Nhân đậu đỏ được thêm đường hoa quế, một chút cũng không hề béo ngậy, kết hợp với dầu làm nổi bật lên hương vị thơm ngọt.
Người trước giờ không có hứng thú gì với đồ ngọt như Lục Kim lại không thể ngờ là có cái bánh ngon tới như vậy, khiến cho nàng bất tri bất giác ăn hết hai cái bánh.
Triêu Từ xem nàng đôi mắt hơi hơi trợn tròn liền biết, nàng thích ăn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt tròn tròn của Lục Kim, Triêu Từ liền biết nàng thích msn bánh đó.
Yên lặng và quyến luyến nhìn người đối diện, Triêu Từ hiểu rõ đây là hương vị yêu thích của Lục Kim hơn bất cứ ai. Cho dù nàng đã lưu chuyển mấy đời trong nhân gian, nhưng chỉ cần là món ngon giống nhau được đưa vào miệng, Lục Kim liền sẽ lộ ra biểu cảm đáng yêu như hiện tại.
Có lẽ là bữa tối đơn giản nhưng lại ngon miệng này vượt qua ngoài dự kiến của Lục Kim, nàng phá lệ mà ăn no tới mười phần.
Nhưng với tư cách là chủ nhà, ngay cả một miếng Triêu Từ cũng chưa đụng tới.
Lục Kim có chút ngượng ngùng.
Cùng làm trong ngành diễn viên, Triêu Từ có thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, vậy mà nàng lại ăn đến bụng đầy hơi nhưng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Triêu Từ rõ ràng là không có dục vọng muốn ăn cơm, nhưng Lục Kim lại phát hiện hình như bệnh tình của cô đã khá hơn.
Lúc trước, sắc mặt của cô vẫn luôn xanh xao và đổ rất nhiều mồ hôi, giống như cô đang phải chịu đựng điều gì đó. Nhưng trong hai lần gặp gần đây, mặc dù trên môi cô có vết trầy, nhưng nàng cảm giác trạng thái của cô đã trở nên thoải mái hơn, với lại cô cũng không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
Triêu tiểu thư có ý nghĩ cùng cách sống riêng của chính mình.
Lục Kim thầm nghĩ, người ngoài như mình thật sự đã rất làm phiền người ta rồi, nên cũng không cần phải khoa tay múa chân với sinh hoạt của người ta.
Vị chủ nhà tự tin này không hề nghi ngờ liệu tay nghề của mình có phù hợp với khẩu vị của khách trong suốt quá trình dùng bữa hay không, như thể cô đã biết trước đáp án. Sau khi nhìn Lục Kim ăn xong, cô liền đứng dậy để thu dọn chén đĩa.
Lục Kim thấy cô bắt đầu dọn dẹp, xác định là căn nhà lớn này không có người giúp việc, nên lập tức đứng lên nói: "Để tôi dọn cho."
Khi Triều Từ nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Lục Kim sắp đưa tay chạm vào vết dầu mỡ trên chén đĩa, cô lập tức giơ tay lên, nắm chặt đầu ngón tay của Lục Kim.
"Không cần, để tôi làm là được rồi."
Những ngón tay mềm mại rơi vào trong tay Triêu Từ, mà giờ phút này Triê Từ cũng không có đeo bao tay. Cô cụp mắt xuống, nhìn ba ngón tay bị mình nắm lấy, móng tay sạch sẽ được sơn bằng sơn móng tay trong suốt, tỏa ra màu hồng đào tự nhiên.
Cái chạm chân thật giống như một dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay đến trái tim Triều Từ.
Mùi thơm ngọt ngào từ máu thịt của Lục Kim vẫn như cũ mà vương vấn quanh người cô. Chỉ cần Lục Kim còn sống và xuất hiện trước mặt cô, dục vọng khó nhịn sẽ vĩnh viễn có thể kích hoạt tà chú khiến cô phát cuồng rồi xé nát thần chí của nàng, thúc giục cô nhanh chóng nhập ma, ăn sạch con mồi nhỏ chỉ nên thuộc về cô.
Nhưng hiện giờ, Phệ Tâm Cổ đang bị phong ấn trong ngực cô, nên mỗi khi dục niệm của cô phát tác, Phệ Tâm Cổ vốn dùng dục vọng và máu tươi làm thức ăn sẽ cảm nhận được hết thảy những điều này, mà sự kết hợp của cả hai càng sẽ là món ngon tuyệt vời của nó. Bản thân nó không có chỗ để đi nên nó càng ước gì có thể ở lại trên đầu quả tim của Triêu Từ để ăn uống thỏa thích.
Đau đớn kịch liệt làm Triêu Từ vẫn giữ được sự tỉnh táo, so với sự khốn khổ mà tà chú mang lại thì thứ này đối với cô vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô chính là dùng phương pháp này để tiếp tục đến gần Lục Kim và ngăn chặn khả năng cô có thể làm tổn thương đến nàng.
Cho đến bây giờ, mọi việc đều diễn ra thuận lợi, thậm chí cô còn có thể tiếp xúc với da thịt của Lục Kim mà không đột nhiên đánh mất lý trí.
Triêu Từ nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Kim, từng khớp xương mềm mại và phương hướng của những mạch máu màu xanh nhạt ẩn dưới làn da đều là những thứ cô quen thuộc từ tận trong tim.
Mà lần gần nhất có thể nắm như vậy, đã là chuyện của trăm năm trước rồi.
Triều Từ bị tay của Lục Kim hấp dẫn, trong lúc nhất thời cũng quên buông ra.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra bản thân đang làm cái gì.
Ngay khi cô đang định buông tay, một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay cô, làm rung chuyển trái tim đang đau đớn tột độ của cô.
Nàng nâng lên mắt, phát hiện Lục Kim không biết khi nào khóc.
Cô ngước mắt lên, phát hiện Lục Kim không biết đã khóc từ lúc nào.
Lục Kim có chút ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm lấy nhau kia, không biết nghĩ tới cái gì, trong lòng lại bị quyến luyến cùng chua xót không nói nên lời làm cho phát đau, nước mắt liền không kìm được mà rơi xuống.
"Lục tiểu thư......" Triêu Từ thấy nàng khóc, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy không thể khống chế.
Lục Kim như vừa mới tỉnh lại sau giấc mơ, nhận ra cảm xúc của mình đã mất khống chế quá đà, cho nên lập tức rút tay lại.
"Xin lỗi, tôi, tôi đi vào phòng vệ sinh một chút!" Nói xong, nàng liền quay đầu đi.
Triêu Từ nhìn thấy nàng trộm lau nước mắt, giọng nói của cô cũng trở nên mềm đi, cô nhẹ giọng nhắc nhở: "Phòng vệ sinh ở bên phải."
Lục Kim khập khiễng đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Triêu Từ nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, dựa lưng vào tường, hai mắt có chút đăm đăm mà nhìn thẳng vào bức tranh vẽ chính mình trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.