"Tôi cảm thấy chuyện này có chút hiểu lầm gì rồi."
"Hiểu lầm?"
"Ừm." Triêu Từ nhanh chóng phủi sạch, "Tuy rằng tôi không biết 'đại nhân' trong miệng nhóm tiểu yêu đó nói là ai, nhưng hoàn toàn không thể tin những lời nói bừa bãi này hết được."
Lục Kim nghe Triêu Từ nói thì chậm rãi gật đầu, nhưng từ biểu cảm của nàng cho thấy thì nàng giống như không quá tin tưởng.
Triêu Từ bất đắc dĩ cúi đầu, chuyện này thật đúng là hết đường chối cãi mà.
Cô đã nhịn mấy ngàn năm, vẫn luôn che chở Kim Kim, đồng thời cũng rất tôn trọng nàng, kết quả là làm sao lại có thể biến thành loại yêu ma tà dâm chứ? Cô biết đi đâu để nói lý lẽ đây?
"Quay lại chuyện lạ mà em gặp phải gần đây đi." Triêu Từ nhanh chóng thay đổi chủ đề, ngăn nàng tiếp tục đi sâu hơn vào cái vấn đề tà ma rối rắm gì đó.
"Như em đã quan sát, xung quanh em quả thực có rất nhiều sinh vật không phải con người, đó là bởi vì giới giải trí rất dễ bị chúng nó thèm muốn. Lục tiểu thư, những gì tôi sắp nói tiếp theo có thể khiến em không thể tin được, thậm chí có thể lật đổ tất cả nhận thức trước giờ của em, làm cho em sợ hãi. Em có chắc chắn rằng em vẫn muốn biết chân tướng không?"
Lục Kim gần như gật đầu ngay khi Triêu Từ vừa nói xong: "Triêu tiểu thư, mặc dù chúng ta chỉ mới ở chung có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng chị hẳn là cũng biết rằng tôi không hề nhát gan. Tôi không sợ hãi, cũng rất muốn biết, xin chị hãy nói tất cả mọi chuyện cho tôi biết!"
Lục Kim mới vừa cho miếng bánh gạo mè cuối cùng vào trong miệng, mùi thơm của mè và hoa quế ngọt ngào vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi.
Bí ẩn lớn nhất thế giới sắp được tiết lộ, Lục Kim không rảnh nghĩ đến chuyện tà mà hay lô đỉnh gì đó. Một bên miệng phòng ra, suýt chút nữa quên nhai, nàng cau mày lại, tập trung tinh thần nghe Triêu Từ nói.
Khi Triêu Từ kể lại những điều kỳ lạ này, giọng điệu của cô cố gắng bình tĩnh và dịu dàng nhất có thể để không làm Lục Kim sợ hãi.
"Ngoại trừ xã hội loài người, còn có ba giới khác là Minh giới, Yêu giới và Thần giới tồn tại. Ba giới này đã cùng tồn tại với nhân giới từ thời xa xưa, chúng ta thường gọi chung là 'Tứ giới'."
Lời mở đầu đơn giản của Triêu Từ đã khiến Lục Kim dựng tóc gáy.
Cổ họng nàng cử động một chút, sau đó nàng bình tĩnh gật đầu, cố gắng không tỏ ra mình đã bị hù dọa.
Triêu Từ nói rất chậm rãi, giống như đang kể một câu chuyện ấm áp trước giờ đi ngủ.
"Tứ giới này đã tồn tại hàng vạn năm từ thời thượng cổ cho tới nay. Đã có những cuộc đại chiến hủy thiên diệt địa, cũng có những xích mích nhỏ kéo dài hàng nghìn năm, nhưng dù có phân chia như thế nào, thì giống như quy luật trong lịch sử loài người của bọn em, đến cuối cùng cũng sẽ dẫn đến tình trạng chia cắt không thể tránh khỏi."
"Có khả năng là trước kia loạn lạc quá nhiều, tổn thất nhân công và của cải quá mức, theo thời gian, ngay cả Thần giới tích lũy vô số tài sản cũng chịu không nổi, dần dần không còn khả năng chiến đấu. Gần ngàn năm, Tứ giới ngày càng ổn định, mọi người cũng nguyện ý canh giữ địa bàn của chính mình, trôi qua những ngày tháng thoải mái, gần đây xem như là khoảng thời gian yên bình hiếm có."
"Mỗi giới trong Tứ giới đều có quy tắc riêng, cũng như các lá chắn tự nhiên và cơ chế phòng vệ, không phải cứ tùy tiện là có thể mạnh mẽ vượt qua được. Tuy nhiên, thế giới muôn màu muôn vẻ của con người rất hấp dẫn đối với những con yêu quái vốn ham mê cảm giác hưởng thụ. Điều mà yêu quái am hiểu nhất chính là cải trang thành con người và ẩn náu trong xã hội loài người, sau đó tận hưởng những thứ chúng nó muốn. Cho nên, từ rất lâu về trước, Nhân giới đã tràn ngập đủ loài yêu quái, chẳng qua là người thường rất khó phát hiện ra chúng."
Lục Kim cảm giác được đầu ngón tay của chính mình có chút lạnh lẽo, không khỏi nắm hai tay vào nhau để sưởi ấm:
"Chị nói...... mỗi giới trong Tứ giới đều có quy củ và lá chắn riêng, không thể tùy tiện bị vượt qua. Nếu vậy, làm sao yêu quái lại có thể đi vào Nhân giới được?"
Khi Lục Kim hỏi câu này, trong đầu nàng đã hình dung ra một hình ảnh đáng sợ về những con yêu quái bò ra từ vực sâu tăm tối trong góc tối của Nhân giới.
Không ngờ, Triêu Từ lại nói: "Chỉ cần xin thị thực là được."
"...... Thị thực?"
"Đúng vậy, có phần giống với thị thực chúng ta xin khi xuất ngoại, chẳng qua là nó không đơn giản như vậy, yêu cầu phải làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, nộp rất nhiều tài liệu, thậm chí là bị thẩm tra chính trị, cuối cùng còn phải tham gia một cuộc phỏng vấn nữa."
Lục Kim: "......"
Nghe đến những thứ như kiểm tra sức khoẻ, tài liệu, thẩm tra chính trị cùng phỏng vấn gì đó, Lục Kim không khỏi rơi vào trầm tư, trong đầu hiện lên một xã hội văn minh hiện đại: "Cái này, đây không phải là không khác biệt gì với Nhân giới lắm sao?"
"Ừm, đúng là phương thức làm việc của Tứ giới không khác biệt lắm, quy tắc và thủ tục giống nhau, thật là lãng phí thời gian."
Lục Kim: "......"
Không phải, cái tôi muốn nói là cái ý này à?
Triêu Từ tiếp tục nói: "Thời hạn hiệu lực của thị thực cũng có chút khác nhau, có một năm, 5 năm, mười năm, thậm chí còn có cả quyền cư trú vĩnh viễn nữa. Nhưng mà điều kiện để có quyền cư trú vĩnh viễn sẽ tương đối hà khắc hơn."
"Giống như ở thế giới loài người của các em, những người được cấp thị thực ra nước ngoài cũng chưa chắc hoàn toàn tuân thủ pháp luật địa phương, sẽ có thể làm một chút chuyện trái pháp luật. Trước khi đi tới thế giới loài người, yêu quái cần phải ký một phần thỏa thuận, không được sử dụng yêu thuật làm nhiễu loạn trị an của Nhân giới, nếu bị đội duy trì trật tự Tứ giới bắt được, bọn chúng sẽ bị trục xuất về Yêu giới, cả đời cũng không được cấp thị thực nữa. Nhưng dù vậy, vẫn có một số yêu quái không cưỡng lại được sự cám dỗ, sẽ thi triển yêu thuật một cách trái phép để đạt được mục đích của chúng — dù sao thì đối với yêu quái mà nói, loài người rất yếu ớt và rất dễ bị khống chế."
"Con mị yêu Dương Thư Kỳ kia chính là lợi dụng mị thuật, mê hoặc chủ tịch ban giám khảo Phong Bi Hà Thiên Minh, muốn thu giải thưởng Phong Bi lẫn giải thưởng Kim Đồng vào túi của nó."
"Tôi hiểu được một chút rồi." Sắc mặt Lục Kim có chút không vui, "Mặc dù là yêu, thứ cô ta muốn kỳ thật cũng là danh lợi......"
"Đúng vậy." Triêu Từ nói, "Thần cần sự tín ngưỡng và sùng bái của con người, nên thỉnh thoảng họ cũng sẽ đến nhân gian để hưởng thụ. Mà loài yêu lại càng ham mê tiền tài, danh vọng và cả nhục dục. Bởi vì mị tộc của Dương Thư Kỳ có pháp lực yếu, bọn chúng chỉ có thể dựa vào việc dụ dỗ và lên giường để sinh tồn, cho nên có địa vị khá thấp ở nơi cá lớn nuốt cá bé như Yêu giới, thường xuyên bị các loài yêu khác châm chọc mỉa mai."
"Nhưng ở thế giới loài người thì khác, con người yếu ớt và tham lam hơn chúng nó, cho nên chúng nó chỉ cần thi triển một ít mị thuật là đủ để mê hoặc lòng người, liền có thể hô mưa gọi gió ở Nhân giới, trở thành người đứng trên người khác. Đãi ngộ ở Nhân giới hoàn toàn khác khi chúng nó ở Yêu giới, cho nên từ rất lâu về trước, tộc mị yêu đã rất thích ở lại Nhân giới. Từ xưa tới nay, rất nhiều nhân vật nổi tiếng bị cuốn vào những vụ án ly kỳ, ít nhiều đều xuất phát từ tộc mị yêu."
"Vì chuyện mị yêu làm trái điều lệ trị an của Tứ giới, thậm chí xúc phạm tới dự luật cũng không phải là chuyện hiếm gặp nữa, nên việc mị yêu muốn làm thị thực tới Nhân giới càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Theo tôi được biết, ngoại trừ Minh Phủ ra, Thần giới và Nhân giới đã hoàn toàn ở trong tình trạng không cho mị yêu đi vào nữa."
Lời nói của Triêu Từ làm cho Lục Kim rơi vào trầm tư.
Lục Kim có sợ hãi nhưng cũng không đáng kể, ngược lại có chút bối rối, không khỏi tự hỏi bản thân một vấn đề — Có phải là Yêu giới quá thông minh, quá hiện đại hóa hay không?
"Nhờ vào sự trợ giúp của em, hiện giờ Hà Thiên Minh đã thoát khỏi sự khống chế của Dương Thư Kỳ, tôi tin rằng giải thưởng Phong Bi sẽ sớm có động thái mới. Tôi đoán có lẽ ông ấy sẽ thu hồi giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lại, sau đó sẽ trao cho người vốn nên nhận được vinh quang này."
Lục Kim nghe được bốn chữ "giải thưởng Phong Bi" này, trong lòng liền nhảy dựng lên.
"Việc thu hồi giải thưởng về và trao lại cho người khác, chỉ sợ đây là chuyện cực kỳ lớn hiếm khi xảy ra trong lịch sử giới giải trí. Mỗi khi Nhân giới có biến động, bộ phận duy trì trật tự Tứ giới sẽ lập tức thành lập tổ điều tra, điều tra xem liệu vụ việc này chỉ đơn giản là một sự hỗn loạn ngẫu nhiên trong xã hội loài người, hay là do những sinh vật khác gây rắc rối."
"Chuyện giải thưởng Phong Bi này cũng không cần tôi tuồn ra ngoài dùm cô ta, nhân viên của bộ phận duy trì trật tự Tứ giới có tai mắt của họ ở Nhân giới, tin tức bất thường này sẽ nhanh chóng truyền đến tai bọn họ. Mặc dù bộ phận duy trì trật tự Tứ giới đã lười biếng đi không ít trong những năm gần đây, mấy ông già có khả năng làm được việc trước đây cũng đã nghỉ hưu gần hết, nhưng nghe nói gần đây có một cái gai được điều tới từ Thần giới, đoán chừng Dương Thư Kỳ đúng lúc sẽ gặp được vị quan mới nhậm chức này đây."
"Rất nhanh thôi, Dương Thư Kỳ liền sẽ bị trục xuất về Yêu giới, thậm chí còn có thể phải đối mặt với án tù. Điều cô ta có thể làm bây giờ là khống chế tác động của chuyện này ở mức tối thiểu nhất, sau đó ôm theo trái tim cầu may, cầu nguyện cho bản thân có thể tránh được một kiếp này."
Triêu Từ nói xong, thấy Lục Kim đang nhìn chằm chằm vào mặt bàn, ánh mắt nàng vẫn có chút đờ đẫn, như thể đang tiêu hóa một loạt chuyện kỳ lạ vừa rồi.
"Lục tiểu thư không cần lo lắng." Triêu Từ trấn an nàng, "Đúng như em nghĩ, tôi cũng không phải là con người."
Lục Kim lập tức ngước mắt lên nhìn cô.
"Nhưng mà em có thể yên tâm, như tôi đã nói, tôi cũng có thứ tôi muốn có được ở Nhân giới. Lục tiểu thư là đối tượng hợp tác tôi rất yêu thích, cho nên, tôi sẽ không làm tổn thương em, ngược lại còn sẽ giúp em diệt trừ những thứ dơ bẩn có uy hiếp đến em."
"...... Thì ra là vậy." Câu trả lời của Lục Kim có chút nghẹn ngào.
"Hửm?" Triêu Từ nâng cao giọng, như thể cô không quá hiểu tại sao nàng lại cảm thấy mất mát, "Sao vậy, Lục tiểu thư? Em đang lo lắng chuyện gì sao? Hay là...... Cho dù tôi thẳng thắng với em như vậy, em vẫn sợ tôi, bởi vì tôi không nói thân phận thật sự của tôi cho em biết sao?"
Những cảm xúc kỳ lạ do cái ôm chặt ngày hôm qua, cùng với sức hút như thủy triều giữa hai người khi đến gần Triêu Từ, vẫn còn đang lan tỏa trong lòng Lục Kim.
Nàng còn tưởng rằng...... hai người đã cùng nhau trải qua nghịch cảnh, đã có thể nói là có quan hệ thân cận, nhưng nàng lại quên mất chuyện "đối tượng hợp tác" mà Triêu Từ đã nhắc đến trước đó.
"Không, Triêu tiểu thư có nỗi lo của chính chị, mối quan hệ của chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác bình thường, chị đúng là nên dè dặt, tôi cũng không muốn đi quá giới hạn." Lục Kim vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót, "Tôi cũng hy vọng bản thân sẽ luôn là...... đối tượng hợp tác mà Triêu tiểu thư muốn."
Triêu Từ lặng lẽ nhìn nàng, từ khóe mắt hơi rũ xuống của nàng liền có thể biết được, đôi môi nhếch lên của nàng lúc này chỉ là đang ép chính mình giả vờ thoải mái mà thôi.
"Ừm." Triêu Từ lạnh nhạt nói: "Nếu em có thể nghĩ như vậy thì tốt."
Lục Kim không biết trên mặt mình lúc này có biểu cảm như thế nào. Nàng vẫn luôn hy vọng bản thân có thể thành thục khéo léo, không bị người khác xem nhẹ.
Mặc dù nàng đã diễn qua vô số biểu cảm, nhưng vào lúc này, nàng có lý do để tin rằng nét mặt của chính mình hiện giờ nhất định là đang cực kỳ cứng ngắc và giả tạo, có lẽ là đã viết hết cảm xúc mất mát và buồn bã lên trên mặt rồi.
Bộ đồ ăn có hình con thỏ vẫn đang ở trong tay, Lục Kim đưa mắt lên nhìn, tình cờ nhìn thấy bức tranh bất kể là đứng ở góc độ nào cũng sẽ nhìn thấy được kia.
Lúc này, nàng đang ngồi chéo đối diện với bức tranh.
Người trong tranh là Triêu Từ, vậy là ai đã vẽ cô ấy?
Ánh mắt cháy bỏng của Triêu Từ trong tranh, rõ ràng là rất nhiệt tình đối với họa sĩ của bức tranh này.
Là người yêu trước đây của cô ấy sao?
Nghĩ đến đây, Lục Kim bỗng nhiên có đáp án.
Bộ đồ ngủ nàng đang mặc, đôi dép lê nàng đang mang, phòng ngủ được trang trí cẩn thận, tất cả bộ đồ ăn và sự quan tâm chu đáo quen thuộc mà nàng từng hưởng thụ, đều là dấu vết mà người khác để lại.
Có lẽ, tất cả những thứ này đều thuộc về người khác.
Đúng vậy, trái tim Lục Kim đang đau đến mức tay nàng bắt đầu phát run, nhưng nàng vẫn cố nói với chính mình bằng một giọng điệu thoải mái.
Nói như vậy, mọi điều vô lý trước đó đều trở nên hợp lý rồi.
Suy cho cùng, mình và Triêu Từ mấy ngày trước đều là những người xa lạ, những chi tiết tưởng chừng như quen thuộc đó có thể là thói quen được truyền lại từ người khác.
Có lẽ người yêu của cô ấy đã rời khỏi cô ấy, mà thật sự rất có khả năng, mình có phần giống người yêu của cô ấy, vì vậy lúc trước khi cô ấy nhìn thấy mình nên mới cảm thấy phiền lòng, dứt khoát trốn tránh mình.
Gần đây mình được tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, có khả năng là liên quan đến chuyện mình gặp yêu quái đi. Cô ấy cần phải hoàn thành chuyện gì đó, nên không thể không tới gần mình. Bởi vậy, có lẽ chuyện đó đã khơi dậy sự nhớ mong của cô ấy đối với người yêu, nên mới có thể coi mình như......
Lục Kim hít sâu một hơi.
Mới có thể coi mình như thế thân của người yêu cô ấy.
Tới gần mình, rồi lại bởi vì mình không phải người kia nên có cảm giác tội lỗi, cho nên, mới có thể như gần như xa đối với mình.
Lúc này, Lục Kim mới thật sự nở nụ cười.
Mình đúng là khờ mà, còn tưởng rằng, còn tưởng rằng......
Điện thoại của Triêu Từ vang lên, khi cô quay người cầm điện thoại trên bàn lên, ánh mắt Lục Kim chợt nhìn thấy trên cổ cô có một dấu hôn, nhìn qua còn rất là mới.
Trong lòng Lục Kim chợt nhảy dựng lên, một chút ký ức tối hôm qua chợt ập vào lòng nàng.
Triêu tiểu thư, tôi cảm thấy khó chịu quá.
Đây là giọng nói của mình mà.
Lục Kim hoảng sợ nhớ lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, Triêu Từ dịu dàng ôm lấy nàng, mà nàng lại còn không quan tâm gì cả, chỉ chui vào trong ngực Triêu Từ, coi cổ của cô như đối tượng phát tiết, không chút lưu tình nào mà ra sức gặp cắn.
Lục Kim: "......"
Đây là những chuyện mình đã làm ra, không phải mơ sao?
Nàng nhìn về phía Triêu Từ lần nữa, khi Triêu Từ áp điện thoại vào tai và thì thầm nhẹ nhàng, cổ cô lại trở về vị trí ban đầu, nhưng trước khi cổ áo che lại dấu hôn màu đỏ tím, Lục Kim lại thấy nó một lần nữa, xác nhận, đúng là dấu hôn, còn nhìn rất đáng sợ, giống như là dấu vết được dùng hết sức để mài ra vậy.
Đúng là do mình làm rồi.