Hỏa Bạo Tình Nhân

Chương 4:




Quý Lộng Xuân nhà chỉ có bốn bức tường, không thể có đủ năm trăm hai lượng mua khu đất kia. Hắn tìm mấy bằng hữu, quyền tiền một ít, cũng bất quá chừng trăm hai lượng mà thôi, lại đi vay chút tiền, vay được hai trăm hai lượng, tổng cộng cũng chỉ ba trăm lượng, còn hai trăm hai lượng rốt cuộc cũng không có cách nào khác lòi ra.
Rất nhiều người đều bảo Quý Lộng Xuân bỏ cuộc đi, chính là Quý Lộng Xuân như tính tình như con lừa, không chịu bỏ cuộc. Hắn cơ hồ đem chính mình bán đi, một người thân hình thư sinh nhưng lại đi làm việc lao động tay chân, ngay cả Ngọ Duy Trung cũng không thể không khâm phục.
Hắn thật sự không hiểu, Quý Lộng Xuân rốt cuộc mục đích là cái gì?
Nếu nói danh tiếng tốt, hắn nghĩ chuyện dựng học đường này có người cười nhạo hắn, có người mắng hắn ngu, cũng có người ca ngợi hán, danh tiếng hắn đã muốn truyền hết cả thành phố.
Chỉ vì danh tiếng, đem chính mình biến thành khổ công làm gì? Bất quá cũng bởi vì y tử nhảy vào hố lửa mới làm cho Ngọ Duy Trung có cơ hội hoàn thành tâm nguyện cho Ngọ Chí Hiếu.
Quý Lộng Xuân vay được hai trăm hai lượng kỳ thật chính là Ngọ Duy Trung ngầm lấy danh nghĩ người khác cho y vay.
Trước kẻ yếu không vội không vội, lợi tức chậm rãi tính, làm cho Quý Lộng Xuân an tâm trước, đi làm công để bù vào hai trăm hai lượng, đợi cho Quý Lộng Xuân tiều tụy mệt mỏi, Ngọ Duy Trung mới nó cho kẻ yếu Quý Lộng Xuân biết, từ tháng này bắt đầu tính lợi tức nhất định.
Ngọ Duy Trung tính toán âm mưu, Quý Lộng Xuân như thế nào có thể trong khoảng thời gia ngắn tìm ra được số tiền ấy, y đến lúc đó cùng đường, Lý quản gia có thể bán được gì đều mang bán, đến vật sở hữu để bán cũng không có, chỉ có thể mang đệ đệ ra bán, khi đó hắn sẽ đem A Hạ mua cho Ngọ Chí Hiếu.
Hắn nghĩ đến mưu kế không gì địch bằng này. Mà quả nhiên Quý Lộng Xuân như hắn dự đoán, bắt đầu bán mọi thứ, ngay ca Quý Oánh Hạ cũng ra ngoài làm công, xem ra Quý gia này thật là không trụ nổi nữa.
Chính là Quý Lộng Xuân tuy rằng ngày đêm làm việc, lại chập chạp không chịu đem Quý Oánh Hạ ra bán. Ngọ Duy Trung không đủ kiên nhẫn, phân phó người làm ra thủ đoạn kịch liệt, nói năng dữ tợn một chút, còn gọi tên lưu manh đến nhà y nháo, chủ yếu làm cho Quý Lộng Xuân lấy đệ đệ gán nợ.
Quý Lộng Xuân lại bất động như núi. Tên lưu manh làm theo Ngọ Duy Trung dặn dò, ám chỉ Quý Lộng Xuân đem Quý Oánh Hạ bán cho nhà giàu làm người ở, nhất định có thể bán được rất nhiều ngân lượng, không thể tưởng được Quý Lộng Xuân nghe xong tên lưu manh nói, lại phẫn nộ cầm bó củi đánh tới tấp tên lưu manh.
Quý Lộng Xuân bộ dáng hung hăng, đừng nói không sợ tên lưu căn bản là làm cho tên lưu manh sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết. Trờ lại Ngọ gia bẩm báo, vẻ mặt còn chưa hết kinh hồn, nghĩ thôi cũng biết, Quý Lộng Xuân bộ dáng khủng bố ra sao.
Đáng giận a! Sự tình như hắn đoán có chênh lệch lớn? Quý Lộng Xuân này cá tính không khuất phục làm cho Ngọ Duy Trung tức giận lại dẫn theo chút không cam nguyện mà khâm phục.
Người này tính tình dù tệ, tính cách mặc dù khốn nhưng bảo vệ đệ đệ hết lòng thì không cần hoài nghi. Tựa như Ngọ Chí Hiếu tùy rằng thường chọc hắn tức giận đến chết khiếp nhưng hắn cho dù khốn khổ cũng không có thể đem đệ bán cho người khác làm người ở.
Nhưng dù sao Ngọ Duy Trung đối với Quý Lộng Xuân rất không thích, mặc dù nội tâm khâm phục, hắn cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, sẽ không chính miệng nói ra.
Quý Oánh Hạ biết được tên lưu manh đến nháo, khóc ròng nói: “Ca, chúng ta thiếu người ta nhiều tiền như vậy, ca bán ta đi dù sao ta cũng không làm được cái gì ra tiền.”
Quý Lộng Xuân nghe xong trong lòng phát hỏa, mắng: “Ca ca cho dù chết cũng sẽ không bán ngươi! Ngươi an tâm ở nhà, ca ca tự nhiên sẽ có cách.”
Đợi một tháng, hai tháng, Quý Lộng Xuân vẫn kiên trì, Ngọ Duy Trung thật sự không đủ kiên nhẫn, không thể tưởng được lúc này Quý Lộng Xuân lại tự mình đến đây.
Y vào nhà không phải tìm Ngọ Chí Hiếu làm cho Ngọ Duy Trung kinh ngạc.
Quý Lộng Xuân ở trong thư phòng để trao đổi.
Ngọ Duy Trung kinh ngạc qua đi lập tức nghĩ đến nhà mình dù sao cũng giàu có nhiều tiền, Quý Lộng Xuân nhất định đến để thương lượng tiền bạc. Lấy tính kiêu căn ngạo mạn, ăn nói khép nép vay tiền chắc chắn trong lòng tự trọng bị tổn thương, cho nên y mới không dám ở đại sảnh để trao đổi, nói đến điểm này để hắn làm lão sư cũng hợp với tính hắn.
Chính mình tuyệt đối không cho hắn vay tiền, ngươi này chỉ đến uổng công một chuyến mà thôi. Nhưng nghĩ đến nhà Quý Lộng Xuân nghèo túng cùng, Ngọ Duy Trung tâm tình thật khoái trá, đây đúng là thời cơ tốt để châm biếm y, hắn há có thể buông tha.
“Đã lâu không gặp, Quý đại công tử. Nghe nói ngươi đang làm chuyện kinh thiên động địa, muốn dựng một hoc đường, thật sự là người phi thường làm việc phi thường.”
Ngọ Duy Trung chậm rãi đi đến, người làm ở thư phòng dâng trà. Miệng hắn tuy nói lời khách sáo nhưng trong mắt không buông tha cho bộ dạng ngốc tử tiều tùy của Quý Lộng Xuân, nhìn đến hắn nghèo túng bần cùng Ngọ Duy Trung tâm lý thoáng chốc khoái trá rất nhiều.
Sự tình nhất định so với hắn dự đoán chắc càng thêm nghiêm trọng, Quý Lộng Xuân mới có thể đến đây xin giúp đỡ, bất quá như vậy càng dễ dàng mua A Hạ.
Quý Lộng Xuân thời gia này tiều tụy không ít, hai vai gầy yếu, giống như ăn không đủ no, dưới mắt cũng hiện lên một quầng thâm đen, nhưng ngạo khí vẫn như cũ, xinh đẹp như trước, còn tăng thêm điềm đạm đáng yêu, gỡ bỏ vẻ hung hăng thô lỗ lúc trước.
Quý Lộng Xuân uống mấy ngụm trà, lại chậm chạp không đề cập đến chuyện vay tiền. Ngọ Duy Trung cũng không sợ y không đề cập tới, thanh thản chờ y tự mình mở miệng, lúc đó hắn sẽ phi thường cao hứng nói ‘không’, thuận tiện thêm vài câu không biết tự lượng sức mình, còn muốn tự lực mở ra học đường, vài lời bình luận ác độc một chút. Ai kêu y đắc tội hắn, cũng đừng trách hắn độc ác.
Quý Lộng Xuân vẫn không nói chuyện, chỉ lo uống tràm đợi cho chén chỉ còn khoảng không mới đặt chén trà xuống. Y giương mắt nhìn thẳng vào Ngọ Duy Trung, ánh mắt chưa từng dời đi, rốt cục mở miệng.
“Ta có việc muốn đến thỉnh giáo Ngọ đại thiếu gia, ta nhận thức được người bên trong, cũng chỉ có Ngọ đại thiếu gia biết loại chuyện này.”
Nga nga, y hiện tại nói chuyện thật khách khí, lại dễ nghe! Nhưng hắn lại tức giận nghĩ y muốn cùng hắn trao đổi, chuyện này khác hẳn với mấy tháng trước. Ngọ Duy Trung thần sắc đắc ý, dù sao hắn nhất định hỏi chuyện vay tiền cho nên hắn cũng không nóng vội.
Hắn ha hả cười vởi vì hắn nắm chắc phần thắng cho nên biểu hiện đặc biệt thân mật, dù sao Quý Lộng Xuân một khi mở miệng vay tiền, hắn nhất định lập tức cự tuyệt, cho nên tiên lễ hậu binh, lại được thưởng thức sắc mặt y tuyệt vọng, đó cũng là một loại hưởng thủ.
Hừ, hắn tâm địa không tốt là bởi vì gặp Quý Lộng Xuân này nghèo kiết hủ lậu lại hỗn đản, mới kích dậy nội tâm đen tối trong con người hắn. Ai kêu y đắc tội với hắn, đá vào đường con cháu quan trọng của hắn, còn đánh chửi đệ yêu quý của hắn.
“Được Quý đại công tử để mắt, nếu ta biết chuyện ta sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, nói thì sẽ không giấu diếm).” Hắn thản nhiên nói, một chút nhiệt tình cũng không.
“Đa tạ!”
Quý Lộng Xuân lại cúi đầu, nhìn thấy cái chén mà không phải nhìn hắn, hai gò má dần chuyển hồng, màu hồng như đóa hoa, mềm mại làm cho người ta yêu thích —- có thể là xấu hổ mở miệng cho nên mặt y mới ửng đỏ.
Ngọ Duy Trung kiên quyết dời tầm mắt, kỳ thật rất khó làm được, dù sao Quý Lộng Xuân như hoa như ngọc, dụng mạo không phải thường, làm cho hắn tâm viên ý mã, hắn tin tưởng trên chuyện có thể làm cho Quý Lộng Xuân đỏ mặt phi thường ít.
Bất quá đó chỉ là ý kiến cá nhân, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương biết được tuyệt thế mỹ mạo của bản thân, y tốt nhất nhanh nhanh mở miệng, hắn sẽ thật vui vẻ mà cự tuyệt!
Quý Lộng Xuân rốt cuộc mở miệng, nhưng lời nói ra khác xa vạn dặm so với Ngọ Duy Trung lường trước.
“Ngọ đại thiếu gia là xuất thân thế gia, ngày thường việc buôn bán cũng hay đi qua xóm cô đầu, ít nhiều cũng có kinh nghiệm……”
Lời dạo đầu nhàm chán như vậy phải nói đến khi nào? Quý Lộng Xuân vì sao quanh co lòng vòng lại không chịu nói ra trọng điểm muốn mượn tiền? Ngọ Duy Trung biết y chính là xấu hổ cho nên cũng không hối thúc, nhưng hắn bắt đầu không kiên nhẫn, nói đến cái xóm cô đầu làm gì?
Trước kia Quý Lộng Xuân không phải khinh bỉ hắn, nói hắn là người không nhân cách, cùng nữ nhân suốt ngày làm bậy, hiện tại thật ra xóm đó là nơi phong hoa tuyết nguyệt.
“Nhiều người làm ăn như vậy, có người thích loại này loại kia, tự nhiên cũng có kiến thức không ít.” Hắn thuận miệng trả lời, bất quá cũng là sự thật.
Quý Lộng Xuân hai gò má ửng đỏ, nhưng ánh mắt đứng đắn, lần này rốt cục cố lấy dũng khí nói: “Ta…… ta nghe nói cũng có nam sắc phải không?”
Ngọ Duy Trung căn bản không muốn hiểu y nghĩ cái gì, hắn làm cái gì? Nam sắc hay không thì có quan hệ gì? Bất quá hắn ăn ngay nói thật: “Có, nhưng ta đối nam sắc không hứng thức cũng chưa ghé qua.”
“Ngọ đại thiếu gia có biết giá cả là nhiều ít bao nhiêu không?
Ngọ Duy Trung tim chấn động, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Nói vậy y chính là muốn đem đệ đệ đáng yêu bán ra, cho nên mới đến hỏi bảng giá.
Chiêu này hay a! Đợi hắn đem giá nói thấp một chút, đợi cho đến khi mua Quý Oánh Hạ còn có thể lần nữa đè thấp giá, sau đó lấy tiền áp bức người, thật sự là phương pháp tốt.
“Nếu không có thẻ đỏ, bồi một buổi tối cũng bất quá mấy trăm lượng mà thôi nhưng lại xem dung mạo, dáng người. Đương nhiêu nếu là thanh quan giá cả sẽ phải khác.”
Ngọ Duy Trung cố ý đem giá nói thấp chút, bất quá mấy trăm lượng có điểm hơi khoa trương, đó là loại hạ cấp mới có giá mấy trăm lượng, A Hạ cũng được xem là loại thẳng đẳng, có sắc đẹp, không có khả năng loại giá thị trường.
“Mấy…… mấy trăm lượng thôi sao?” Quý Lộng Xuân chợt nghe trên mắt đã mất hết máu, sau khi nghe hết mới chậm rãi hồi phục, “Ngọ đại thiếu gia, ngươi cho rằng ta có thể bán được bao nhiêu tiền? Ta là thanh quan, nếu ngươi không tin thì có thể kiểm tra thân thể ta xem còn có thể hay không thêm một ít tiền?”
Ngọ Duy Trung nghe xong một phen quả thật giống như bị sét đánh trúng. Tên cao ngạo này phải chết, hại chết bạo lực mỹ nhân này thế nhưng bán đi chính mình, hắn không phải nghe lầm sao?
Nhưng mà cho dù hắn nghe lầm cũng tuyệt đối không bị ảo giác. Quý Lộng Xuân đã muốn động thủ cởi quần áo, trước mặt hắn cởi ra hết —- đây là vì sao y chỉ định đến thư phòng, hắn phải để Ngọ Duy Trung ‘kiểm tra’, đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy ở đại sảnh.
Yết hầu Ngọ Duy Trung cao thấp phập phồng, đầu óc trống rỗng, hô hấp cơ hồ đình chỉ, mạch máu cơ thể khô nóng.
Trước mắt là màu da Quý Lộng Xuân trắng như tuyết, hai hồng nhũ tiêm non nớt đón gió như thúc giục nam nhân cắn vào. Hai chân thon say mê lòng người, u mật bị bộ mao mảnh khảnh che đi, giống như bí mật giấu đi vô số hồn phách nam nhân.
Càng đừng nói đến đôi chân vừa trắng vừa dài, nhất định kẹp chặt lấy lưng nam nhân kêu lên thần hồn câu túy, còn có tiểu mông kia, trắng noãn rất tròn, nam nhân tuyệt đối điên cuồng vuốt ve, sau đó liều lĩnh vặn bung ra, đâm thủng, nhấm nháp.
Ngay cả Ngọ Duy Trung không thích nam sắc, giờ phút này tầm mắt căn bản không di chuyển sang nơi khác được, hắn chính là hưởng thụ bữa tiệc cho thị giác, hơn nữa là loại cao cấp nhất, Quý Lộng Xuân xinh đẹp thế này không nên xuất hiện ở nhân gian cực phẩm.
Nửa thân dưới vừa cứng vừa đau, ngực lại không yên, hận không thể gục vào lòng người trước mắt sau đó cùng Quý Lộng Xuân lăn lên giường lớn, có thể làm được bao lâu thì làm bấy lâu, tốt nhất y thở hổn hển nũng nịu ngâm ‘lại đến’, sau đó hắn điên cuống lao đến, hơn nữa phi thường vui vẻ làm một lần —- không, là làm đến vài lần!
“Ta như vậy có thể tăng thêm chút tiền không?” Hắn lo lắng hỏi: “Có thể được năm mươi hai lượng không?”
Một vạn hai lượng đi!
Không, cho dù một vạn hai lượng chỉ sợ người khác cướp đi. Khuôn mặt y kiều diễm mĩ mạo, dáng người tinh tế thon dài, hơn nữa vẫn còn là thanh quan, cho dù mười hai vạn lượng cũng sẽ có người bỏ tiền ra, nếu chính là hắn cả thấy bỏ mười hai vạn lượng vẫn là có lời.
Đáng chết, đây là xảy ra chuyện gì? Y phải bán Quý Oánh Hạ, không ngờ y bán chính mình a! Kế hoạch của hắn như thế nào sai đến nước này? Hắn rõ ràng rất tin tưởng bản thân.
Người trước mặt thật động lòng, cảnh đẹp nghẹn họng chỉ nhìn trân trối nói không ra lời nhưng Quý Lộng Xuân hiểu lầm ý tứ của hắn, thất vọng nói nhỏ: “Như vậy ngay cả mười hai lượng cũng không đáng sao?”
Âm thanh Quý Lộng Xuân khàn khàn, cảm giác tâm loạn như ma nhưng làm cho Ngọ Duy Trung kích thích nhanh hơn, hơn nữa thân dưới vừa căng vừa đau.
Y hiểu lầm cái nhìn của hắn làm cho Ngọ Duy Trung không khỏi muốn thừa cơ ăn đậu hủ của y.
“Con phải nghiệm xem da của ngươi có nộn hay không nộn.”
Quý Lộng Xuân hiểu được gật đầu, đi đến trước người, Ngọ Duy Trung biết chính mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng mà đậu hủ trắng noãn mềm mại đưa đến miệng làm gì có chuyện không ăn, hắn cũng không phải thánh nhân.
Tay hắn xoa ngực Quý Lộng Xuân, nhũ tiêm phiếm hồng đáng yêu, da hắn mát lạnh nộn mềm, mặc dù là nam mươi van cũng có nam nhân nguyện ý mua.
“Có thể mười hai lượng không? Phải bồi bao lâu? Ba ngày? Hay là năm ngày? Hay là một tháng?”
“Một đêm là có thể.”
Quý Lộng Xuân thối lui, mặc vào quần áo. Ngọ Duy Trung ngón tay ngứa ngáy, hận không thể lại xoa nắn như vừa rồi đụng tới chỗ non nớt xinh đẹp.
Nghe Quý Lộng Xuân giống như cho rằng bồi xa lạ nam nhân một đêm không sao cả, điều này làm cho Ngọ Duy Trung tức giận, hẳn là phải bán đệ đệ, y vội vả bán chính hắn làm gì?
“Ngươi sao không đem đệ đệ ngươi bán đi?” Ngọ Duy Trung tâm rối loạn, bắt đầu nói không suy nghĩ.
Quý Lộng Xuân sắc mặt khó xem, hắn nói đây là tiếng người sao?
“Đệ đệ khờ dại đơn thuần, như thế nào có thể cho xú nam nhân khác bính hắn!”
Y nói cái gì không hợp lý! Ngọ Duy Trung thật muốn rống to, bán đệ đệ không thể, bán chính y là có thể? Đệ đệ không bị xú nam nhân khác bính, chính y lại có thể bồi xú nam nhân một đêm!
“Ngươi có biết hay không bồi nam nhân là làm gì? Tay hắn sẽ sờ thân thể ngươi, còn có dùng cái kia địa phương của hắn tiến vào chỗ sâu trong thân thể ngươi……”
“Không quan hệ, ta sẽ nhẫn nại.” Quý Lộng Xuân nếu đã muốn sẽ đặt quyết tâm, dù sao cũng như bị chó cắn một ngụm mà thôi.
Nhẫn nại cái rắm! Ngọ Duy Trung càng nghe càng là đại hỏa, Quý Lộng Xuân rõ ràng chỉ cần đem đệ đệ bán, làm cho hắn mua cho Chí Hiếu, hết thảy có thể giải quyết, hắn ở đó suy nghĩ cái gì?
“Ta cho ngươi mượn tiền.”
Cho phải chỉnh Quý Lộng Xuân cũng không cần y bán mình đến nông nỗi như vậy. Nếu Quý Lộng Xuân cần tiền hắn nhất định sẽ cự tuyệt, không thể tưởng được hiện tại hắn chính mình lại chủ động mở miệng muốn cho mượn, lời này vừa nói ra ngày cả chính hắn đều lắp bắp kinh hãi nhưng nói ra như gió khó có thể thu hồi. Huống hồ nói ra tâm tình hắn tốt hơn nhiều, không giống vừa tức giận như vậy, trước mắt đây là cách giải quyết tốt nhất.
“Không cần, ta đã quyết định bán mình, nếu đêm đầu chỉ có thể bán được mươi hai lượng, ta sẽ bồi thêm vài khách nhân không chừng được hai mươi mấy lượng, không cần đệ đệ bên ngoài bôn ba vất vả.” Quý Lộng Xuân nói tới nói lui chính là Quý Oánh Hạ ủy khuất.
Bồi nhiều khách nhân?
Ngọ Duy Trung có thể tưởng tượng ra, nam nhân nối dài xếp hàng muốn ôm thân thể xinh đẹp của y. Hôn lên đôi môi tươi tắn, sau đó chui vào trong cơ thể y làm cho y khẽ gọi, nhấm nháp bên trong y có bao nhiêu tốt đẹp.
Ngọ Duy Trung trong đầu óc toàn bộ bốc hỏa, chưa từng thấy qua loại đầu óc này, cứng như đá, không biết xoay chuyển tình thế thật là ngu ngốc! Hắn thật không biết nên khâm phục hay là nên nổi trận lôi đình!
“Ta mua ngươi, ta mua ngươi! Được chưa? Ta bỏ ra năm trăm hai mươi lượng mua ngươi!”
Sao cũng được, hiện tại không mua được Quý Oánh Hạ cũng không quan hệ, Ngọ Chí Hiếu cho dù khóc cũng hết cách. Tóm lại không thể để cho tên ngốc này thật sự bán thân, hắn có thể nào thật sự làm hại Quý Lộng Xuân đến loại sự tình này. Y cao ngạo, loại mỹ nhân lãnh khốc, chính là muốn giữ thân trong sạch, vẻ mặt kiệu ngạo sống sót mới là lạ.
Huống chi, tưởng tượng đến đống nam nhân dơ bẩn ở trên người —- muốn tiến vào thân thể y, ngay cả chỗ tư mật kia cũng không buông tha, không biết sao, Ngọ Duy Trung trong lòng chính là rất khó chịu.
Về phần vì cái gì khó chịu? Hắn hiện tại nghĩ không ra, một lòng thầm nghĩ ngăn cản Quý Lộng Xuân làm ra cái loạn sự việc ngu ngốc bán thân chính mình.
Quý Lộng Xuân sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt cao ngạo tới chết: “Loại bố thí này ta không cần, huống chi ngươi đã nói ngươi đối nam sắc không có hứng thú, ngươi bỏ qua chính là bố thí cho ta.”
Y không có tiền mà còn……? Hắn đâu muốn mua y, y còn vẻ mặt chết cũng không muốn, thậm chí mặc áo với sắc mặt như vậy cho hắn thấy.
Ngọ Duy Trung tức giận muốn bóp chết y, hắn tốt xấu gì cũng là thanh niên anh tuấn không cần tiêu tiền cũng có nữ nhân nhào tới, thế nhưng hắn bị khinh bị, cảm giác thật khó chịu. Như thế nào? Hắn có thể bồi nam nhân của thiên hạ chính là không thể bồi hắn sao? Y đối với hắn rất có ý kiến có phải hay không?
“Tóm lại ta không cho ngươi bán thân! Ngươi ở trong này chờ ta, ta chưa lấy tiền trở về thì không cho phép đi, ta sẽ quay lại ngay.” Ngọ Duy Trung chỉ vào y ra lệnh, ngón tay tức giận đến không ngừng run rẩy.
Hắn ra khỏi thư phòng, sau Diệu Tử dâng trà vào cho Quý Lộng Xuân, sau đó chính mình chạy vào trong phòng đem kim khố mở ra, lấy ngân phiếu mang ra ngoài, giúp Quý Lộng Xuân trả hết nợ, cầm biên lai mượn đồ, lấy luôn biên lai hai trăm hai lượng của chính cũng mang ra luôn, lúc này mới chạy tới thư phòng.
Ngọ Duy Trung vừa vào cửa liềm đem tất cả biên lai để tại trên bàn.
Hắn chạy vài chỗ mà mồ hôi như mưa nhưng trong lòng cuồng nộ vẫn không giảm, cảm giác gài bẫy Quý Lộng Xuân thật là ngu ngốc, hoàn toàn làm sai kết quả kế hoạch hắn mong muốn —- muốn mua Quý Oánh Hạ mà Quý Lộng Xuân lại ngu ngốc bán chính mình. Bọn họ hai cái xuẩn đản (trứng) rốt cuộc đang làm cái gì?
Hắn chạy đến thật mệt, mồ hôi ướt đẫm phía sau lưng, hắn không biết chính mình vì sao vì sự trong sạch của Quý Lộng Xuân mà liều mạng như vậy nhưng hắn tuyệt đối không cho y đi bán thân, để cho xú nam nhân khác chà đạp.
Không được, không được, tuyệt đối không được! Lý do vì sao thì chờ khi đầu óc hắn sáng tỏ đã dù sao vẫn là không được!
“Tiền ta đều thanh toán tiền, ngươi không cần đi bán thân cái gì cả.”
Quý Lộng Xuân nhìn biên lai, quả nhiên là biên lại mượn tiền của y, trong lòng y khó chịu, y đứng dậy mắng: “Không cần ngươi bố thí cho ta! Ta hôm nay tìm ngươi bất quá chỉ là vì ta nhờ ngươi xem giúp giá cá thị trường, ta chỉ tới thỉnh giáo, không phải đến xin ngươi ban cho cái nhân tình!”
“Ngươi căn bản là thanh quan, ngươi biết rõ tiểu quan là làm gì sao? Bị ngàn người cưỡi, vạn người đè, cũng không phải là chuyện tốt gì!” Ngọ Duy Trung chửi ầm lên. Thật là chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn được người hảo tâm! Hắn thay y lo lắng, không cho y bán thân, y thế nhưng còn đối địch hắn sinh khi? Như thế nào, y rất muốn bán thân, rất muốn bị nam nhân này nọ đè sao?
“Ta dựa vào thân thể chính mình kiếm tiền, có cái gì không đúng?” Quý Lộng Xuân cao giọng, vẻ mặt kiên trì.
Ngọ Duy Trung thật sự giận tới cực điểm, hắn một phen đẩy ngã Quý Lộng Xuân, rút thắt lưng của y, giận dữ hét: “Vậy làm cho ngươi thấy bộ dáng hầu hạ nam nhân là thế nào, ngươi còn không nhìn rõ tình trạng gì sao, đồ mọt sách!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.