Hóa Bướm

Chương 73: Ra mắt gia đình:Anh chưa từng rời đi




Hạ Diên Điệp trước giờ vẫn luôn cho rằng bản thân là người giỏi che giấu cảm xúc.
Nhưng dường như cô vẫn luôn có một ngoại lệ dành cho Du Liệt.
Vì thế ở trong quán bar lúc nửa đêm, cô không thể ngăn bản thân mình mất tập trung, mặc dù đã cố gắng để phối hợp với người bạn ngoại quốc Anderson có tính cách hơi hâm dở, cũng đã cố gắng tập trung hết sức nghe đối phương ngồi trước mặt Du Liệt nhắc đến chuyện những cô gái ở trường đại học vì để theo đuổi Du Liệt mà đã làm ra những chuyện điên rồ gì, thế nhưng càng nghe Hạ Diên Điệp càng bị phân tâm, đến ánh mắt cũng trở nên lơ đãng.

Còn bị Du Liệt bắt gặp nhiều lần.
Thế nhưng anh vẫn không nói gì cả.
Mãi cho đến tận khi Anderson uống đến đã đời rồi chạy sang sàn nhảy xập xình bên cạnh và bắt đầu high theo điệu nhạc, Du Liệt mới rời mắt khỏi lưng đối phương.
“Không thích nơi này à?” Tiếng nhạc trong quán bar vang lên ầm ĩ, Du Liệt đành phải ghé sát tai cô thì thầm: “Hay là không thích nghe Anderson kể chuyện trước đây?”
Du Liệt nói xong thì xoay người lại chờ phản ứng của Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp hơi do dự rồi khẽ lắc đầu, thế nhưng ánh mắt lại né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Du Liệt khẽ nheo mắt lại.

Quả thực không phải do anh ảo giác.
Không lâu sau kể từ lúc anh bước vào, hồ ly nhỏ hình như bắt đầu né tránh ánh mắt của anh.
Khả năng cao là Anderson đã nói ra điều gì đó không nên nói.
Du Liệt khẽ thở dài, anh kéo bàn tay mà các đốt ngón tay của cô gái vẫn luôn được anh móc chặt lấy đặt lên đùi, lần này anh cẩn thận xòe ra và nắm chặt lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
“Em không được như thế này đâu, hồ ly ạ.”
“Hả?”
Tiếng nhạc quá ồn, Hạ Diên Điệp không nghe rõ anh nói gì.
Cô quay sang, áp sát tai vào gần anh.
Sau đó cô cảm nhận được một luồng khí lạnh trên người Du Liệt đột nhiên đến sát bên cô, eo và chân cô bị siết chặt, Hạ Diên Điệp chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Du Liệt ôm trọn vào lòng một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông này lười giữ tư thế dựa đôi chân dài của mình vào quầy bar, Hạ Diên Điệp cũng theo đó mà trực tiếp ngồi lên đùi anh.
“?”
Không đợi Hạ Diên Điệp liếc mắt tra hỏi, Du Liệt ôm cô vào lòng, cúi thấp xuống và thì thầm vào tai cô: “Ý anh là, em không được phép như thế này, hồ ly ạ.”
Cách xưng hô như thế này là Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi khó chịu, cô chỉ có thể mím chặt môi, cố gắng không để lộ ra cảm xúc trong đôi mắt:
“Em đã làm gì...”
“Là tự em muốn tới đây.”
Hai người ẩn mình trong bóng tối, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, Du Liệt được nước lấn tới mà hôn lên dái tai cô, khàn giọng thì thầm: “Anh không muốn để em nghe được những chuyện năm đó của anh, vậy nên mới không muốn em tới đây, thế nhưng em vẫn tới, tới rồi lại còn trách anh...”
Dù sao chỗ này cũng được tính là nơi công cộng, Du Liệt cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị hồ ly xù lông đẩy ra ngay sau đó.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Dù có hôn hồ ly nhỏ trong vòng tay bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng sẽ vô thức bị đắm chìm.
Vì thế phải đến vài giây sau, Du Liệt mới ý thức được Hạ Diên Điệp không hề giãy giụa cũng không phản kháng lại chuyện này, anh chớp chớp đôi hàng mi dài, ngỡ ngàng nhìn xuống lồng ngực mình: “Hồ ly?”
“...”
Đám đông ở phía xa vừa ồn vào vừa cuồng nhiệt, ánh đèn cũng trở nên rực rỡ và mê loạn.
Trong khoảnh khắc như thế này, lại mới nghe được những lời như vừa rồi, Hạ Diên Điệp trong phút chốc cảm thấy bản thân có thể tạm thời dung túng cho sự ích kỷ mà bản thân đã kìm nén suốt cả đêm qua.
Vì thế cô nhẹ nhàng giơ hai tay lên, không lùi ra sau mà lại vòng tay qua vai ôm lấy Du Liệt, sau đó ngồi trên đùi anh mà xoay hẳn người lại.
Trước khuôn mặt góc cạnh của Du Liệt, hồ ly nhỏ ngước đôi mắt đen trong veo lên, cô nhìn anh rồi hôn nhẹ lên môi anh: “Trước nay em chưa từng trách anh.”
Ánh mắt của Du Liệt khẽ lay động: “Anh cứ nghĩ là em sẽ cảm thấy anh của năm đó quá sa đọa...”
“Cũng có một chút...”
Khóe miệng Hạ Diên Điệp hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như làn nước gợn sóng nhẹ nhàng: “Nhưng không phải là em trách anh, chủ yếu là bởi vì em lo sợ nhiều hơn.”
“Sợ cái gì?” Du Liệt trầm tư nhìn cô.
“Em sợ... Lúc ấy không có ai ở bên cạnh chăm sóc tốt cho anh, sợ anh đánh nhau, sợ anh gặp chuyện, sợ anh tự làm tổn thương chính mình...”
Hạ Diên Điệp vòng tay ra sau cổ anh.
Du Liệt đỡ lấy lưng cô để cô ngồi thoải mái hơn, trong lúc di chuyển hàng mi dài nhẹ nhàng cụp xuống, anh bình thản nói: “Ai nói không có? Vẫn luôn có người ở bên cạnh anh mà.”
“...”
Khung cảnh mờ ảo đó lại hiện ra trước mắt.
Hạ Diên Điệp nín thở.
Du Liệt không để ý, không hề để lộ ra chút bất thường nào, giọng điệu đầy thản nhiên: “Em không nghe thấy những gì Anderson vừa mới nhắc tới sao? Có nhiều cô gái theo đuổi anh lắm, mỗi lần ra ngoài tụ tập là một cô khác tới ngồi gần, nhiều đến mức anh không thể nhận ra được hết bọn họ là ai với ai.”
“...”
Hạ Diên Điệp không nói gì.
Người chau mày sau đó ấy thế mà lại là Du Liệt, anh ngước mắt nhìn Hạ Diên Điệp: “Hồ ly nhỏ, đêm nay em lạ lắm nhé!”
“Em lạ sao?”
“Nếu đổi lại là bình thường, anh mà nói xong câu này...” Anh giơ tay vuốt nhẹ cằm cô: “Chắc chắn em sẽ cắn anh.”
“...”
Anh nhìn thấy hồ ly nhỏ cụp mắt xuống.
Lần này Du Liệt ở gần nên có thể nhìn thấy rất rõ, nó giống như một loại cảm giác tội lỗi nào đó.
Du Liệt suy nghĩ rồi trầm ngâm hỏi: “Hóa ra em cũng biết việc em nghi ngờ anh với Hà Ỷ Nguyệt có gì đó với nhau là một việc rất vô nghĩa hả?”
Hạ Diên Điệp giật mình: “Sao anh biết em từng nhắc tới Hà Ỷ Nguyệt?”
Du Liệt thấp giọng: “Em nghĩ Anderson là tên ngốc sao? Em ở bên này chỉ cần hỏi xong một câu liên quan đến Hà Ỷ Nguyệt, quay qua quay lại là cậu ấy đã nhắn tin nói cho anh biết rồi.”
“Em đâu có nghi ngờ anh, chỉ là em muốn...”
Hạ Diên Điệp khựng lại, cô không dám nói mình từng tới California, không dám nói cô đã từng chỉ cách anh vài bước chân, cô sợ anh buồn, càng sợ anh trách cô.
Thế là hồ ly nhỏ lại ỉu xìu như cũ.
“Anh thật sự không nhớ Hà Ỷ Nguyệt từng là bạn cùng trường với chúng ta.”
Du Liệt không quen giải thích với người khác, chỉ là anh thấy Hạ Diên Điệp không vui, cũng sợ cô suy nghĩ nhiều: “Trước khi hợp tác anh cũng có xem qua sơ yếu lí lịch của cô ta rồi, hình như cũng có lướt qua xem cô ta tốt nghiệp trường nào, nhưng mà việc này không liên quan gì đến anh, anh cũng không quan tâm tới thông tin cá nhân của cô ta nên đã xóa nó ra khỏi đầu từ lâu rồi. Anh thậm chí còn không nhớ là có sự tồn tại của người này ở bên cạnh mình lúc học đại học hay cao học.”
Du Liệt khẽ thở dài: “Nếu như sớm biết cô ta sẽ tới tìm em, vậy thì anh đã không chọn hợp tác cùng với cô ta.”
“Ừm, em tin anh.” Hạ Diên Điệp nhỏ giọng đáp.
“Thái độ này của em hình như không giống như đang tin anh cho lắm.” Du Liệt nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Em sẽ không thật sự nghĩ là lúc nào cũng có con gái ở bên cạnh anh đấy chứ?”
Hạ Diên Điệp thở dài: “Nếu mà nghĩ như vậy thật thì em đã không khó chịu như thế này.”
“?”
Du Liệt tức giận cười khẩy, anh nhéo chặt cằm hồ ly, ép cô phải nhìn vào mắt anh: “Ý gì đây? Chẳng nhẽ lại mong anh có người khác à?”
“...”
Hạ Diên Điệp đối diện với đôi mắt đen láy của anh, nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu lúc đó làm như vậy mà có thể giúp cho anh bớt đau khổ và chật vật thì...”
Hồ ly nhỏ khựng lại.
Cô nhíu mày.
Vài giây sau, Hạ Diên Điệp cau mày nghiêm túc nói: “Du Liệt, hình như em là một người rất ích kỷ.”
“Ví dụ như.” Du Liệt dựa vào ghế sofa, nhàn nhã nhìn cô, khi cô nói lại bất chợt mỉm cười: “Không muốn anh ở bên cạnh người khác để chữa bệnh, đúng không?”
Hạ Diên Điệp cứ tưởng suy nghĩ này rất khó để diễn đạt ra thành lời, nào ngờ Du Liệt chỉ mới thoáng qua mà đã nhìn thấu nó.
Hạ Diên Điệp sau đó liền đính chính lại: “Không phải là không muốn, mà là nếu có người có thể cùng anh vượt qua khoảng thời gian đó thì em sẽ cảm thấy yên tâm, thế nhưng em vẫn sẽ để ý.”
Cô dừng lại, tự bổ sung thêm vào trong suy nghĩ của mình.
Vẫn sẽ rất để ý, để ý tới mức cô sẽ cảm thấy điều ấy không tốt chút nào, đúng là ích kỷ quá đi mất.
Du Liệt khàn giọng cười: “Hồ ly.”
Hạ Diên Điệp ngước mắt lên nhìn.
“Anh phát hiện ra,” Du Liệt lại gần, ánh mắt quyến rũ mê hoặc, mang theo ý cười dịu dàng, anh hôn lên môi cô: “Em còn không hiểu rõ bản thân em bằng anh đâu.”
“?”
Du Liệt không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ôm cô chặt hơn, nụ cười của anh dừng lại trên lồng ngực nơi cô đang dựa vào: “Em có biết không, từ rất lâu về trước rồi, tồn tại ở trong trái tim em là thứ gì đó trông thì có vẻ như không quan tâm đến bất cứ điều gì, thế nhưng thực chất ý thức về lãnh thổ trong em rất mạnh mẽ, chỉ cần có ai đó bước qua ranh giới của em, em sẽ lao ra và cố gắng xé toạc cổ họng của đối phương...”
Anh ngừng lại, ghé sát vào tai cô, thấp giọng trêu chọc: “Giống như một con hồ ly hung dữ.”
Hạ Diên Điệp bỗng đỏ mặt: “Anh có ý gì đấy hả?”
“Ý của anh là, bắt đầu từ cái đêm mà em bất chấp xông vào căn gác mái đó, hoặc thậm chí là sớm hơn lúc đó...” Du Liệt cười: “Có lẽ chính bản thân em cũng không nhận ra, khoảnh khắc đó em đã đưa anh vào trong lãnh thổ của em rồi, là kiểu thuộc quyền sở hữu của một mình em, không ai có thể xâm phạm ấy.”
“Em không có...”
Giống như một con hồ ly đột nhiên bị lột da ở nơi công cộng, Hạ Diên Điệp mỗi lần như vậy đều đỏ mặt tía tai, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Điều này khiến cô còn xấu hổ hơn bất cứ điều gì mà Du Liệt từng nói trước đó.
Thế nhưng trong đầu cô lại có một giọng nói ma xui quỷ khiến nào đó, thì thầm với cô rằng những lời anh nói là đúng, sự thật chính là như vậy.
Cô chính là một con hồ ly xấu xa muốn nhăm nhe vị vua sư tử, sau đó bí mật dùng dây trói đối phương lại rồi kéo hắn vào lãnh thổ của mình.
Du Liệt cúi xuống nhìn hồ ly nhỏ đang xấu hổ vì phải đối diện với nội tâm của mình, đột nhiên không nhịn được cười mà nói: “Nhưng người đầu tiên muốn vượt qua ranh giới là anh.”
“?” Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại thế được? Nếu như tối hôm đó em không quay lại...”
“Sớm hơn nhiều so với ngày đó.”
Du Liệt mỉm cười, ánh mắt anh trở nên mơ hồ: “Vào lần đầu tiên anh phát hiện ra ranh giới lãnh thổ của em, anh đã luôn muốn làm một việc. Em có biết là ngày nào không?”
Hạ Diên Điệp thắc mắc nhưng còn chưa kịp nói gì.
“Ồ wow.”
Cách vài mét ở sau lưng Hạ Diên Điệp, Anderson sau khi tỉnh rượu quay về bèn giả bộ lố lăng nhìn hai người đang thân mật trên ghế sofa: “Hình như tôi về không đúng lúc thì phải?”
Hạ Diên Điệp: “?”
Du Liệt: “?”
Sau khi định thần lại, hồ ly nhỏ lập tức trượt khỏi vòng tay của Du Liệt, đỏ mặt chạy thẳng về phía phòng thay đồ nữ: “Em đi trang điểm lại.”
“?”
Anderson ngơ ngác quay đầu lại hỏi: “Đêm nay bạn gái cậu có trang điểm hả?”
“Vợ sắp cưới.” Du Liệt kiên nhẫn chỉnh lại, khẽ khịt mũi, nhìn theo bóng lưng hồ ly nhỏ đang chạy trốn vì xấu hổ: “Không có.”
Anderson ngồi xuống thở dài: “Vậy thì đúng là trách tôi về không đúng lúc rồi.”
“Lỗi không phải ở thời gian, đáng lẽ đêm nay cậu không nên quay lại mới đúng.”
Anderson: “...”
Du Liệt vẫn nhìn về hướng hồ ly nhỏ vừa rời đi, không thèm để ý tới vẻ mặt đau lòng của người anh em ngồi bên cạnh, thản nhiên nói tiếp: “Đêm nay chúng ta tới đây thôi.”
Anderson than thở: “Bro à mới có mấy giờ chứ? Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu thôi mà!”
“Chỉ có cẩu độc thân mới phải sống về đêm ở ngoài đường thôi.” Du Liệt lạnh lùng thu lại ánh mắt, tiện thể cười chế giễu: “Cứ từ từ mà tận hưởng đi.”
Anderson: “?”
Đây là lời mà con người có thể nói ra à?
Thế nhưng có kháng nghị thì cũng vô ích.
Du Liệt đứng dậy đi thanh toán, chuẩn bị sải bước trên đôi chân dài để đi tìm hồ ly nhỏ của mình không biết đang ẩn nấp ở nơi nào.
Trước khi rời đi hẳn, Anderson đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh bạn à.”
Giọng điệu đầy sự chân thành.
Du Liệt hơi nhướng mày, bất đắc dĩ quay người lại chờ người kia lên tiếng.
Anderson vẫn treo nụ cười rạng rỡ nhưng hết sức cợt nhả đó trên gương mặt, nhưng đôi mắt màu xanh lục lại hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã hoàn toàn thoát khỏi địa ngục.”
Anderson là người duy nhất tận mắt chứng kiến tất cả những sự suy sụp, biến chất, sa đọa và vùng vẫy đấu tranh của con người này từ ngày đó cho tới tận hôm nay.
“Lucifer” vì cô mà rơi xuống địa ngục.
Nhưng cũng vì cô mà từng bước chiến đấu để quay trở về thiên đường.
Đáng tiếc là cậu cả Du trời sinh đã cao quý kiêu ngạo, đến mức từng sợi tóc trên đầu anh cũng kiêu căng hơn người. Anh có làm ra hàng trăm hàng nghìn chuyện đi chăng nữa thì cũng không thèm khoe khoang đến một câu.
Thế nên Du Liệt hạ tay xuống, uể oải vỗ vai người anh em của mình: “Đừng truyền đạo nữa. Anh đây theo chủ nghĩa vô thần.”
Anderson suýt chút nữa thì tự làm cảm động chính mình: “…”
Thôi được rồi, tốt nhất không nên ở đây bàn chuyện tình nghĩa anh em gì với con chó này!
-
Mùng ba Tết.
Bởi vì đêm qua có ai đó tự giác “ăn chay”, tinh thần Hạ Diên Điệp hôm nay sảng khoái hơn hẳn, hiếm có ngày nghỉ lễ nào mà cô lại dậy sớm như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến cảnh trưa nay phải tới nhà ông ngoại của Du Liệt, hồ ly nhỏ tự dưng lại cười không nổi nữa, chỉ riêng việc nghĩ xem hôm nay phải mặc gì cũng khiến cô trầm ngâm trong phòng thay đồ gần hết buổi sáng.
Du Liệt đang ngồi trên sofa xử lý công việc của công ty cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà gập laptop lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Diên Điệp cứ đi ra đi vào phòng thay đồ suốt từ nãy tới giờ, mãi sau mới bật cười:
“Em căng thẳng cái gì chứ?”
“Em có căng thẳng đâu!” Hồ ly nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng quay đầu lại đáp.
“Anh hỏi em có một câu mà em sắp sửa cắn anh tới nơi.” Du Liệt khàn giọng cười: “Còn dám bảo là không căng thẳng?”
Hạ Diên Điệp: “…”
Hạ Diên Điệp ôm hai má đỏ bừng đứng đực trước cửa phòng thay đồ, ra vẻ vô cùng khó xử, thấy vậy Du Liệt không khỏi mỉm cười, mở laptop ra, giơ tay lên: “Hồ ly, lại…”
Một câu “lại đây” còn chưa kịp dứt, Du Liệt nhìn thấy Hạ Diên Điệp hình như đã bắt được sóng, tiếng lạch cạch của dép lê vang lên, trong nháy mắt cô đã đi tới bên cạnh anh và đặt bàn tay hồ ly của mình vào lòng bàn tay anh.
Du Liệt hơi bất ngờ, sau đó cười rồi nắm lấy tay cô: “Lại làm ra chuyện gì trái với lương tâm rồi hả? Sao tự dưng ngoan vậy?”
Hạ Diên Điệp thuận thế mà trả lời: “Ừm, do căng thẳng.”
“…”
Người đàn ông cúi đầu cười, cũng không khách khí với cô thêm nữa mà dùng sức ôm chặt lấy cô, còn tiện tay vuốt lông hồ ly, nhàn nhã nói: “Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy em bất ổn như vậy.”
“Vậy sao?”
Ngồi trong lòng Du Liệt mà Hạ Diên Điệp vẫn vắt óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại xem chuyến thăm buổi trưa có còn gì thiếu sót không, đến câu trả lời cũng qua loa.
Du Liệt tự nhiên nhận ra: “Đi gặp Du Hoài Cẩn cũng không thấy em chuẩn bị kỹ thế này.”
Hạ Diên Điệp trả lời luôn mà không cần suy nghĩ: “Thì bởi anh có coi Du Hoài Cẩn là người nhà đâu, nhưng ông ngoại thì lại là người nhà mà anh rất quý trọng, đương nhiên là em cũng…”
Gầm gừ một hồi gần xong thì hồ ly nhỏ mới chợt nhận ra điều gì đó, cả người cứng đờ.
Du Liệt thấy hơi bất ngờ nhưng tâm trạng vẫn vô cùng tốt, anh dựa vào ghế sofa, xoa đầu hồ ly, cười nói: “Nếu đã là người nhà của anh thì ông ngoại sẽ không trách em đâu.”
Hạ Diên Điệp sực tỉnh, rồi bày ra vẻ mặt ‘anh nhìn em giống tin anh nói không?’ với Du Liệt.
“Sao lại không tin?” Du Liệt khẽ than thở: “Nhà họ Canh không có ai hiểu ông ngoại hơn anh đâu.”
“Đừng an ủi em nữa, kể cả không quen biết người nhà của ông ngoại anh thì em cũng vẫn cảm thấy ông ấy rất đáng sợ.” Hạ Diên Điệp đưa ra một bằng chứng vô cùng thuyết phục: “Anh xem, đến cả người đáng sợ như chú Du mà mỗi lần nhắc đến ông ngoại của anh cũng phải kiêng dè.”
Du Liệt cười lạnh: “Năm đó ông ngoại anh đã tin tưởng giao phó mẹ của anh cho ông ta, cuối cùng lại thất vọng triệt để, Du Hoài Cẩn biết bản thân mình mắc nợ nên lương tâm cắn rứt mà thôi.”
Hạ Diên Điệp im lặng.
Cũng có lý.
Nhưng mà…
Bắt gặp ánh mắt thăm dò của hồ ly nhỏ, Du Liệt bất lực nói: “Nhưng quả thật, ông ngoại anh cũng không phải người hiền lành cho lắm.”
Hạ Diên Điệp xị mặt xuống.
Cô biết điều đó.
Hạ Diên Điệp căng thẳng đến mức quên mất mình đang ngồi ở đâu, không nghĩ nhiều mà trượt trên chân của Du Liệt, dịch đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Hồi trước em có search thử trên công cụ tìm kiếm, nhưng cũng không kiếm được gì nhiều. Nhưng trong số đó có một người nói rằng trước đây anh ta là học trò của ông ngoại, mấy năm ở thành phố Bắc cũng được coi là người có máu mặt, thế mà không biết vì sao lúc đến thăm ông ngoại của anh, còn chưa bước chân vào đến cửa đã bị ông cụ mắng đuổi đi, đến mức đỏ mặt tía tai mà quay về.”
Hạ Diên Điệp hăng say kể xong câu chuyện mới phát hiện ra ánh mắt Du Liệt nhìn mình có gì đó khác thường.
Sau đó cô mơ hồ cảm thấy vị trí ngồi của mình có gì đó sai sai.
Cô ngay lập tức nhăn mặt: “Đang trong giây phút nghiêm trọng như thế này, anh không nghiêm túc một chút được hả?”
Du Liệt bật cười: “Em cọ vào chân anh trước mà, sao giờ lại vừa ăn cướp vừa la làng hả?”
“Rõ ràng là em đang rất nghiêm túc bàn luận với anh xem đến nhà ông ngoại thì sẽ phải…” Hạ Diên Điệp bỗng nhiên im bặt, biểu cảm cũng thay đổi ngay lập tức: “Phí cả quyển sách trà đạo của em!”
Hồ ly nhảy xuống khỏi ghế sofa và chạy vào phòng làm việc.
Hồ ly chưa kịp chạy đi đã bị Du Liệt xoay người kéo lại, ôm người đặt lên ghế: “Đến cả việc ông ngoại thích nhất là uống trà mà cũng đã nghe ngóng được rồi, em có nhiều mối quan hệ phết ha!”
“Chú Du nói đó!”
Hạ Diên Điệp vỗ nhẹ vào tay anh, chau mày nói: “Đừng làm loạn nữa, em vẫn còn tận mười trang chưa đọc xong.”
Du Liệt khẽ cười: “Em không cần phải học, anh lo tất.”
“Không được.” Hạ Diên Điệp từ chối ngay lập tức: “Nếu thế thì ông ngoại sẽ nghĩ là anh đối xử với em quá tốt!”
“?” Du Liệt nhướng mày: “Chẳng nhẽ anh đối xử với em không tốt à?”
“Không phải, mà là em đọc được trên mạng có bài hướng dẫn quy trình ra mắt người nhà, họ nói điều cấm kỵ nhất là khiến cho gia đình của đối phương nghĩ rằng con cái của họ đã phải bỏ ra nhiều hơn. Như thế thì tinh thần của người lớn trong nhà cũng sẽ không được như lúc đầu.”
Hạ Diên Điệp nghiêm túc trả lời.
Du Liệt nghe xong thấy buồn cười: “Em còn xem cả bài hướng dẫn nữa rồi cơ à?”
“Đừng có ngắt lời em!”
Hạ Diên Điệp trừng đôi mắt đen láy lên nhìn anh.
Du Liệt cười, nhéo nhéo khuôn mặt hung dữ của hồ ly: “Đối xử tốt với em là việc của anh, em để ý tới người khác làm gì.”
Hạ Diên Điệp vẫn không mảy may bị lay động: “Nhất là với thân phận thái tử gia của anh, ông ngoại anh chắc chắn sẽ không quen nhìn anh đối xử quá tốt với người ngoài, ông sẽ có định kiến với em mất.”
“Người ngoài?”
Du Liệt hơi nheo mắt lại.
Hạ Diên Điệp khựng lại, đính chính: “Ừm, người không cùng quan hệ huyết thống.”
Du Liệt miễn cưỡng chấp nhận: “Không sao đâu. Vậy thì để ông ngoại tập làm quen trước vậy, dù sao thì sau này ông cũng phải quen thôi.”
Hạ Diên Điệp còn cố gắng thử vặn lại, nhưng rồi chút kiên nhẫn cuối cùng của cậu cả Du cũng sắp biến mất, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn đúng nửa tiếng nữa là phải đi rồi đấy.”
Anh ngước mắt nhìn, vừa lạnh lùng vừa mê người: “Em thực sự muốn ngồi trên sofa hay muốn cùng anh lên giường?”
Hạ Diên Điệp: “?”
Hồ ly cuối cùng cũng phải khuất phục trước sức mạnh của tiên hạc.
-
Mười một giờ sáng.
Hạ Diên Điệp và Du Liệt tới nhà ông ngoại.
Đi vào đến trong sảnh, Hạ Diên Điệp chào hỏi người giúp việc tiếp đón mình, may mắn là đối phương trông có vẻ rất hiền lành, luôn tươi cười chào đón cô.
Vậy nên cô dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thái độ của người giúp việc cũng có thể phản ánh thái độ của chủ nhà ở một mức độ nhất định nào đấy.
Ít nhất thì ông ngoại Du Liệt chắc cũng không đến mức hất văng chén trà mà mắng mình rồi đuổi ra ngoài.
Hạ Diên Điệp đang mải suy nghĩ thì Du Liệt đã để ý thấy một đôi giày da ở trong phòng khách, anh hơi nhướng mày hỏi: “Nhà có khách à?”
Để tránh việc hồ ly nhỏ cùng một lúc phải gặp quá nhiều “kẻ địch” mà lo lắng, Du Liệt phải chắc chắn rằng từ mùng ba Tết trở đi là các bác các chú đều không ở nhà thì mới dẫn Hạ Diên Điệp tới.
“Vâng, sáng nay có một người tới, hình như là một vị giáo sư?” Dì giúp việc không chắn chắn lắm: “Bây giờ người đó với ông chủ đang ở trong phòng làm việc ạ.”
Du Liệt gật đầu, quay sang hỏi hồ ly nhỏ: “Vậy chúng ta qua đó chào hỏi chút nhé?”
Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu: “Được.”
Du Liệt bị dáng vẻ của Hạ Diên Điệp chọc cười, đưa tay nhéo má hồ ly nhỏ, cười nói: “Sợ cái gì chứ, lôi cái khí thế lúc bảo vệ lãnh thổ của em ra đi, hồ ly nhỏ.”
“...”
Hạ Diên Điệp bị anh chọc tức, muốn nổi cơn thịnh nộ thì chợt nhớ ra còn có người bên cạnh.
Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy dì giúp việc đang nhìn hai người bọn họ mà cười đến híp cả mắt.
Hạ Diên Điệp bứt rứt lắm mà vẫn phải cố nhịn, chỉ đành hất tay Du Liệt ra: “Anh đừng có nói linh tinh!” Cô nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: “Càng không được làm mấy chuyện lỗ mãng như thế này ở trước mặt ông ngoại của anh!”
“Anh như thế này mà lỗ mãng á?”
Du Liệt mỉm cười cùng cô ra khỏi sảnh, đi vòng qua tấm bình phong cổ được chạm khắc bằng gỗ nguyên chất.
Đáng tiếc là hồ ly nhỏ đã nghĩ ra chiến lược tốt nhất để phòng thủ: tự động bỏ qua những lời trêu chọc cợt nhả của Du Liệt, không thèm để ý đến anh nữa.
Phòng làm việc nằm ở tầng hai.
Trước khi bước vào, Hạ Diên Điệp đã điều chỉnh hơi thở, từ từ ổn định lại tinh thần, giữ cho cảm xúc của mình ở mức cân bằng nhất có thể - đây cũng là yếu tố quan trọng giúp công việc phiên dịch nhiều năm nay của cô diễn ra suôn sẻ mà không gặp phải sai sót, thậm chí là phát huy xuất sắc khả năng của mình.
Miễn là Du Liệt không làm phiền cô.
“Ông chủ nói là không phiền đâu.” Dì giúp việc đã hỏi từ trước đó, mỉm cười giữ cửa cho bọn họ: “Cô cậu vào đi ạ.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Hạ Diên Điệp lễ phép cảm ơn rồi cùng Du Liệt đi vào trong phòng làm việc.
Phòng làm việc rộng rãi, mang cùng một phong cách với cánh cửa gỗ bên ngoài.
Hạ Diên Điệp đi bên cạnh Du Liệt, thu lại tầm mắt, mãi cho đến khi dừng lại bên cạnh chiếc ghế sofa của phòng làm việc, cô mới dám ngước mắt nhìn lên.
“Ông ngoại, chúng cháu tới rồi đây.” Du Liệt nghiêng người nắm lấy tay Hạ Diên Điệp, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô: “Đây là Hạ Diên Điệp, cháu đã từng nhắc với ông về cô ấy nhiều lần rồi đó ạ.”
Trước khi ông cụ điềm tĩnh và uy nghiêm ngồi ở chính giữa nhìn sang, Hạ Diên Điệp đã nhẹ nhàng mở lời: “Cháu chào ông Canh ạ.”
Thế nhưng ông cụ Canh còn chưa kịp cất tiếng thì vị khách ngồi đối diện đang quay lưng lại với bọn họ bỗng nhiên giật mình, đặt tách trà trên tay xuống, kinh ngạc quay người lại.
Sau khi nhìn rõ cô gái đứng đằng sau lưng ghế, vị khách dường như không thể tin nổi: “Hạ... Diên Điệp?”
Hạ Diên Điệp đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi sau ghế, không giấu được vẻ kinh ngạc: “Giáo sư Đàm?”
“Ồ, hai người quen nhau à?” Ông cụ Canh điềm đạm hỏi.
“Vâng đúng vậy thưa thầy, Tiểu Hạ là học sinh cưng của em ở đại học thành phố Bắc. Con bé…” Giáo sư Đàm đang thao thao bất tuyệt thì chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói cũng trở nên đứt quãng.
“Ồ, vậy thì đúng là có duyên thật. Cô ấy bây giờ lại là người đính hôn với cháu trai của tôi.” Ông cụ Canh ngẩng đầu lên nhìn: “Du Liệt, cháu với giáo sư Đàm cũng đã từng gặp nhau rồi nhỉ? Sao lại không chào hỏi một câu?”
“Giáo sư Đàm, chúc mừng năm mới ạ.”
Giọng nói của Du Liệt hơi lạnh lùng.
Hạ Diên Điệp vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra nên không để ý tới.
Sau khi chào hỏi xong cô mới thấy Du Liệt thả lỏng hơn, thậm chí trong ngữ điệu còn mang chút ngạo mạn: “Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, cháu đưa cô ấy tới phòng trà trước vậy.”
“…”
Ông cụ Canh nhướng mày, cố gắng nhẫn nhịn không buông lời mắng mỏ.
Du Liệt lại chẳng thèm để ý đến phản ứng của ông cụ Canh, gật đầu với giáo sư Đàm đang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ từ nãy tới giờ, rồi nắm tay hồ ly nhỏ dẫn cô ra khỏi phòng làm việc.
Hai người đi đến thẳng phòng trà.
Hạ Diên Điệp ngửi thấy hương trà đậm đặc trong căn phòng, cô cuối cùng cũng từ từ tỉnh táo lại.
Ấm trà của Du Liệt đã tráng xong lượt đầu tiên, lượt trà thứ hai đang được rót vào chén tống, khó có thể nhìn ra được chút cảm xúc nào giữa hàng lông mày của anh, nhưng đôi hàng mi dài của anh lại như có áp lực, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Hạ Diên Điệp dừng lại giây lát: “Giáo sư Đàm là người thầy đã giúp đỡ em rất nhiều.”
“Vậy sao?”
Du Liệt thờ ơ đáp, mắt vẫn không nhìn lên: “Trùng hợp quá nhỉ, vậy để lúc nào có thời gian anh đưa em đi hỏi thăm.”
Hạ Diên Điệp: “Ban đầu, trước khi anh Đinh Vấn giúp em mở rộng các mối quan hệ, chính giáo sư Đàm là người đã giúp đỡ em rất nhiều trong quá trình học tập. Thầy ấy cũng là người đích thân viết thư giới thiệu cho em, giúp em được vào thực tập ở Liên Hợp Quốc và học tập ở trường Dịch thuật nâng cao ở châu Âu. Trong suốt quãng thời gian học đại học của em, thầy ấy là người mà em mang ơn nhất.”
“Ừm, anh biết rồi. Anh nhất định sẽ đưa em đi cảm tạ ân tình của ông ấy.”
Du Liệt nhẹ nhàng đặt tách trà đã được rót gần đầy xuống trước mặt Hạ Diên Điệp.
Anh thu tay về, nhếch mày mỉm cười: “Thử đi, anh đã bị ông cụ khó chiều này rèn giũa kỹ năng pha trà trong suốt gần mười năm đấy. Nếu như em thích thì anh cũng có thể làm một phòng trà ở nhà cho em.”
Du Liệt còn chưa nói xong, cánh tay đang thu về của anh lại bị Hạ Diên Điệp nắm lấy.
Anh bắt gặp đôi mắt trong veo đầy sự nghi ngờ của hồ ly nhỏ.
Một lúc sau, Du Liệt mới chịu buông bỏ lớp phòng bị, anh thở dài, bất lực cười: “Đúng vậy đấy…”
Hàng mi của Hạ Diên Điệp run lên, dù trong thâm tâm cô đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi lại: “Đúng cái gì cơ?”
“Trước đây anh đã từng gặp giáo sư Đàm rồi, ông ấy là một người bạn khá thân thiết với mẹ anh.”
Du Liệt khẽ nghiến răng, cố gắng đè nén cơn tức giận với một ông già không từ thủ đoạn nào đó, nhỏ giọng nói:
“Ngày đó, anh đã từng nhờ ông ấy một việc.”
“…”
Hạ Diên Điệp toàn thân cứng đờ.
Cô nhớ rất rõ.
Lần đầu tiên giáo sư Đàm giúp đỡ cô là khi cô mới trở lại trường vào học kỳ hai của năm nhất, khi đó mọi việc xảy ra ở nhà gần như lần át hết mọi cảm xúc của cô, mặc kệ việc không biết cô đã xảy ra chuyện gì, giáo sư Đàm chính là người đầu tiên sẵn sàng hết lòng giúp đỡ cho cô, là người thầy, người cố vấn tốt bụng và tận tụy nhất, đã ném cho cô sợi dây và kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Chỉ là cô không hề ngờ tới, sợi dây đó lại chính là của Du Liệt.
Người mà bị cô vứt bỏ ở bên kia bờ đại dương, có cuộc sống không khác gì địa ngục, lại là người cô cảm thấy có lỗi nhất trong cuộc đời.
Hạ Diên Điệp im lặng nhìn Du Liệt, lời còn chưa kịp cất lên, những giọt nước mắt đã tự nhiên rơi xuống.
“…”
Du Liệt hít một hơi thật sâu, anh chau mày.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Diên Điệp đau đớn tới mức rơi nước mắt, anh đều cảm thấy như có thứ vô hình nào đó đang tra tấn trái tim anh, không có nơi nào để phát tác.
“Hạ Diên Điệp.” Du Liệt chỉ đành đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Hạ Diên Điệp và lau nước mắt cho cô: “Em mà còn khóc nữa, nhỡ ông ngoại hay ai đó mà vào đây là anh không giải thích nổi đâu.”
Hạ Diên Điệp nắm lấy tay anh, siết chặt.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng: “Tại sao chứ?”
Du Liệt bất lực, nửa đùa nửa thật mà trả lời: “Em khóc thành ra cái bộ dạng này, bọn họ lại tưởng là anh bắt nạt em…”
“Tại sao lúc đó anh vẫn quan tâm đến em?”
“…”
Du Liệt khẽ thở dài, cuối cùng đành chịu thua: “Làm gì có lúc này hay lúc kia, hồ ly nhỏ do đích thân anh nuôi nấng, chẳng lẽ lại chỉ vì nó cắn anh một phát rồi bỏ chạy mà anh không thèm để ý tới nó nữa sao?”
Vành mắt của Hạ Diên Điệp đỏ lên: “Nếu như hôm nay không tình cờ gặp, có phải là anh sẽ định giấu em đến hết đời luôn hay không?”
“Cái này thì có gì hay ho đâu mà nói.”
“Sao lại không có!” Hạ Diên Điệp lại không kìm được nước mắt: “Lần trước anh còn nói với em, nhất định sẽ tận dụng thật tốt khoản nợ của em, ước gì em biết được những chuyện này càng nhiều càng tốt, như thế thì có thể buộc chặt em vào phần đời còn lại của anh rồi.”
Du Liệt có cảm giác mình vừa lấy đá đập vào chân mình, cố tình trêu chọc cô: “Chắc là không đâu. Làm sao mà anh nói ra những lời vừa vô nghĩa vừa vô liêm sỉ như vậy được?”
“…”
Vô ích thôi.
Trời mưa ngày một to.
Du Liệt đau hết cả đầu, anh đứng dậy, kéo cô gái đang khóc nhè đứng dậy trước mặt mình, ép cô vào góc giữa chiếc tủ và bức tường.
Như vậy cho dù có người bước vào thì bóng lưng của anh cũng đã che khuất hồ ly nhỏ.
Du Liệt cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: “Hồ điệp nhỏ à em đừng như vậy nữa, anh chỉ là đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi.”
“Lời hứa nào vậy? Anh ký giấy phản bội em đấy à?” Không biết tại sao mà Hạ Diên Điệp lại cảm thấy hơi tức giận vì anh đã từng đối xử với cô quá tốt như vậy.
Tốt đến mức cô sắp sửa thay anh cảm thấy cô không xứng đáng.
“Cũng tính là như thế.” Du Liệt khàn giọng cười: “Em quên rồi sao? Anh đã từng hứa với em mà.”
Anh đưa tay đỡ lấy tấm lưng gầy gò của cô.
Du Liệt nghiêng người, từ từ ôm cô thật chặt.
[Hạ Diên Điệp.]
[Ở phía sau em.]
Anh chưa từng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.