Khi ta đến Hoa phủ, khắp phủ thật vắng vẻ lạ thường. Có lẽ Hoa phu nhân vẫn còn oán trách việc ta không gặp bà trước đây, nên cứ đóng cửa không ra ngoài. Ta cũng chẳng quan tâm, mục tiêu của ta vốn dĩ không phải bà.
Lúc ta đến thư phòng của Hoa Tướng, không cần đợi thông báo đã trực tiếp đi vào, sau đó ra hiệu cho Thiên Chỉ canh gác bên ngoài.
Hoa Tướng nhìn một loạt hành động của ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng không có ai trong phòng mới nói: “Chẳng phải đã từ mặt người phụ thân là ta đây rồi sao? Còn quay lại làm gì?”
Ta điềm tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Con có chuyện cần phụ thân giúp đỡ.”
Nhưng ta vừa thốt ra mấy câu, mặt Hoa Tướng đột nhiên biến sắc, ông đập bàn: “Ngươi vẫn còn điên rồ đúng không? Ca ca ruột của ngươi vẫn đang ở ngục lao, ngươi lại nghĩ đến người Mục gia đó? Có thời gian như vậy, không bằng ngươi lo mà nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng Tấn vương, hắn khăng khăng cố chấp, bây giờ ta không thể can thiệp vào chuyện của Thâm Nhi nữa rồi.”
“Nếu phụ thân muốn ca ca con ra khỏi ngục thì hãy nghe lời con.” Nhìn Hoa Tướngtức giận, ta không hề nao núng.
Từ lần đầu tiên gặp ông, ông không tỏ thái độ gì cũng dọa ta nhũn chân, nhưng bây giờ ta có thể đối phó khi ông ấy tức giận, xnàng ra mình đã tiến bộ hơn. Trong lòng thầm tức giận, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì.
“Lời này là thật sao? Ngươi có cách gì?” Hoa Tướng cau mày hỏi ta.
Ta cười thầm một tiếng, nhìn thẳng ông ấy: “Một tháng vừa qua chắc phụ thân đã thử nhiều cách khác nhau rồi đúng chứ? Nhưng ca ca vẫn đang ở trong ngục, ca ca còn đường ra nào khác ngoài việc tin tưởng vào con không?”
Hoa Tướng không bị ta chọc tức, chỉ nhìn ta như người xa lạ nói: “Ngươi làm vậy có mục đích gì?”
“Chuộc tội cho phụ thân.”
“Ngươi…”
“Phụ thân chưa từng tận tay giết người sao?” Ta cắt ngang tiếng gầm của Hoa Tướng: “Nhưng phụ thân có biết, trong tay của người… Không, nên nói rằng Hoa phủ phải chịu bao nhiêu tội ác không?”
“Có quan viên nào hoàn toàn trong sạch chứ? Ta không biết ngươi trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ đấy. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chính tích và lòng nhân từ của mình là có thể thăng quan tiến chức sao? Ta đã phải chịu ngàn vạn khổ cực mới từng bước leo lên được cái chức tể tướng, mới có thể cho ngươi cơ hội bây giờ đứng đây cãi lại ta. Lúc miệng ngươi nói chính nghĩa, cũng đừng quên bản thân mang họ gì.” Hoa Tướng siết chặt tay, ánh mắt nhìn ta như mũi tên.
“Tất nhiên là con không quên điều đó. Chính vì thân thế của con là Hoa Khiết và người là phụ thân nên con không quan tâm Hoa phủ không được. Dù phụ thân không nghe lời con, không tin con cũng không sao hết, bởi vì con sẽ dùng cách riêng của mình để làm phụ thân hiểu ra, rằng tất cả quyền lực mà người tìm kiếm bấy lâu nay chỉ là tầm nhìn hạn hẹp khi đứng ở trên cao.” Ta đứng dậy nói.
Hoa Tướng tiến lên vài bước rồi lại giơ tay lên, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của ta lại hiện ra vẻ sững sờ.
“Phụ thân vẫn muốn đánh con sao?” Ta nhếch môi: “Nhưng con sẽ không để mình bị đánh như trước nữa. Nếu con có thể giải quyết nhanh chuyện của huynh trưởng, phụ thân hẵng đến nói chuyện đàng hoàng với con.”
Bỏ qua Hoa Tướng đang đen mặt, ta xoay người rời đi, ngay trước khi ra khỏi nhà vẫn nói: “Phụ thân không được quên những gì con vừa nói. Ca ca phải ở trong ngục bao lâu tùy thuộc vào hành động của phụ thân nhanh thế nào”
Bước ra khỏi thư phòng, ta đi luôn mà không gặp Hoa phu nhân. Từ nay trở đi, ta sẽ không lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết nữa.
Về đến Tấn vương phủ, ta nhanh chóng tập hợp kiểm kê số ngân lương có thể lưu động từ mười mấy cửa hàng, sau đó chỉ việc chờ đợi.
Trong vòng hai ngày, Hoa Tướng đã phái người gửi cho ta một bức thư. Lão già kia tuy cứng đầu không chịu nghe lời, nhưng là chuyện liên quan đến con trai duy nhất của ông, nên dù rất giận ta nhưng hành động của ông vẫn không hề chậm chạp.
Mở thư ra, xnàng danh sách bên trong, có khoảng 20 người.
Ta tìm một chiếc hộp, điền vào đó danh sách tên và ngân phiếu, sau khi suy nghĩ một lúc, ta gọi Hoa Nhung Châu vào.
“Ta có một chuyện, tương đối phiền phức, bên cạnh cũng không có mấy người là tâm phúc. Ngươi có muốn làm mấy việc vặt này cho ta không?” Tay ta đặt trên hộp, nhè nhẹ gõ theo tiết tấu.
Hai mắt Hoa Nhung Châu sáng rực, nặng nề quỳ một gối, thẳng lưng nói: “Thuộc hạ chết cũng không từ”
Nhìn hắn thường ngày hiền lành ít nói, nhưng tâm tư cũng thông minh, biết ta bắt đầu dùng hắn rồi.
“Không đáng sợ đến vậy.” Ta đưa tay để hắn đỡ dậy, sau đó giao chiếc hộp cho hắn: “Bên trong có một danh sách và đầy đủ ngân phiếu, trong vòng ba ngày, ta muốn có khế ước bán thân của những người này.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hoa Nhung Châu không hỏi câu nào đã trực tiếp nhận lệnh, ánh mắt hắn sắc bén tựa như thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
“Vết thương trên mặt ngươi nhớ tìm đại phu lấy thuốc tốt mà bôi, đừng lấy băng gạc che đi, mặt đẹp như vậy đừng để có sẹo.” Ta nói, bầu không khí lập tức chuyển sang nghiêm túc.
Hoa Nhung Châu lập tức cúi đầu không dám nhìn ta, lại khôi phục bộ dạng thật thà chất phác, tai cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Sang ngày hôm sau, trời đã chạng vạng tối, Hoa Nhung Châu mang chiếc hộp trở về.
Ta mở ra xnàng, vẫn còn một nửa ngân phiếu và một chồng giấy thật dày.
Dừng tay lại, ta tràn đầy tán thưởng nhìn Hoa Nhung Châu, đứa nhỏ này cũng được việc ghê, chi phí với thời gian ta cho hắn, hắn chỉ cần một nửa đã hoàn thành nhiệm vụ, một thuộc hạ tốt thế này mà ta chưa từng phát hiện ra, để hắn đứng canh cửa viện lâu đến thế.
“Làm tốt lắm.” Ta không tiếc lời khích lệ.
Hoa Nhung Châu mấp máy môi, hai mắt khó nén nổi sự vui mừng.
Giờ đến lượt ta phản kích rồi.
Ta đi vào trong phòng, nâng bút bắt đầu viết.
Thiên Chỉ yên lặng cầm đèn cho ta, thấy ta viết chữ lập tức mở miệng: “Không phải từ trước đến nay tiểu thư luôm viết bằng tay trái sao?”
Tay đang viết của ta dừng lại, rồi tiếp tục viết, nói: “Tay trái bị tổn thương tới kinh mạch, không cầm bút nổi.”
Ta phải cảm ơn Dạ Trọng Lan mới đúng, nếu không có hắn, ta có thể sẽ không nghĩ được một cái cớ hay như vậy.
Thiên Chỉ đỏ mắt, bất bình mở miệng: “Bàn tay nữ nhân quý giá cỡ nào, coi như vương gia đang nổi giận cũng không thể làm vậy với vương phi, trước đây bất kể cầm kì thi họa vương phi đều đứng đầu, bây giờ đã bị ngài ấy hủy rồi, một chút cũng không còn.”
Không có Dạ Trọng Lan thì cầm kì thi họa của tiểu thư nhà ngươi cũng bị hủy không sót lại chút nào trong tay ta rồi, dù sao cũng gặp được ta… một người hiện đại.
Trong lòng nghĩ vậy, ta dừng bút mở miệng: “Cho nên, giúp ta đưa cái này cho Dạ Trọng Lan.”
Thiên Chỉ trước kia đi theo Hoa Khiết cũng biết vài chữ, nàng cầm lấy xnàng qua, sắc mặt chuyển sang trắng bệch như tờ.
“Vương phi, đây là….”
“Thư hoà ly.”
Ngoài viện của Mộ Dao, ta bị cản lại cũng không lấy làm bất ngờ, ta cũng chẳng muốn liên quan, lén lút chạy đến bên tường, sau đó quay đầu nhìn phía Hoa Nhung Châu đang đi theo ta: “Ngươi biết khinh công chứ?”
“Vâng… Biết.” Vẻ mặt của Hoa Nhung Châu tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn đáp lời ta.
“Cắp ta nhảy qua đi.” Ta nhíu mày.
“Hả?” Lần này Hoa Nhung Châu rốt cuộc không che giấu được vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.
“Hả cái gì mà hả? Mau lên!”
Không đợi hắn phản ứng ta đã nhảy lên lưng hắn, trong lúc ta đang thúc giục liên hồi, hắn chậm chạp cõng ta lùi lại mấy bước rồi nhảy qua tường.
Sau khi nhảy xuống, ta lập tức đi thẳng đến sảnh chính.
Mấy nha hoàn giữ cửa hoàn toàn không phản ứng kịp đã bị Hoa Nhung Châu đẩy ra. Nhóc con thật biết nghe lời, không có thương hoa tiếc ngọc gì hết, có điều hắn cũng đáng tin cậy.
Mộ Dao chau mày nhìn ta xông tới, mặt lạnh tanh: “Ngươi muốn làm gì? “
“Muốn tìm ngươi nói chuyện, không vào được thì ta cũng chỉ có thể tự nghĩ cách.” Ta trắng trợn đi đến trước mặt nàng.
“Ta và ngươi có chuyện gì đáng nói sao?” Sắc mặt Mộ Dao vẫn tệ như cũ, nhưng đưa tay ngăn mấy nha hoàn đang muốn xông lên.
Ta đưa một xấp giấy trong ngực đến trước mặt nàng, nói: “Ngươi xem hết cái này đi rồi nói tiếp.”
Mộ Dao vươn tay ra cầm lấy tập giấy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, những ngón tay đang cầm giấy trở nên trắng bệch: “Đây là gì? Định uy hiếp ta?”
“Không phải, là giao dịch.” Ta trả lời.
Mộ Dao ném tập giấy lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Giao dịch? Mang khế ước bán thân của đầy tớ Mộ phủ ra làm giao dịch?”
Tập giấy kia chính là khế ước bán thân của đầy tớ Mục phủ lúc chưa bị lưu đày, ta đã nhờ Hoa Tướng dùng quyền lực tra ra từng người một, sau đó để Hoa Nhung Châu chuộc hết bọn họ về.
Đây là thế giới nơi mà nô lệ không đáng tiền, nhất là tội nô từng bị chủ liên lụy, bởi vậy đã tạo kẽ hở cho ta.
“Ngươi thả Hoa Thâm ra, ta sẽ trả khế ước bán thân của toàn bộ tôi tớ Mục phủ lại cho ngươi.” Ta vẫn không nhanh không chậm nói.
“Nếu ta cứ không muốn bỏ qua cho Hoa Thâm thì sao?” Mộ Dao nhìn ta chằm chằm.
“Ta đến không phải để uy hiếp ngươi.” Ta không đáp tiếp lời nàng: “Cho nên ta cũng không lấy tính mạng tôi tớ của Mộ phủ ra để đánh cược.”
“Không phải uy hiếp? Vậy đây là ý gì?” Mộ Dao chỉ lên tập khế ước bán thân.
“Cảnh cáo.” Ta nói.
Mộ Dao nhíu mày, có chút không hiểu.
Ta nhìn nàng, nói: “Ta có thể dễ như trở bàn tay lấy được khế ước bán thân của các người trước đây, chứng minh những việc ta có thể làm còn rất nhiều. Hoa Thâm từng làm nhiều chuyện sai lầm, hắn phải trả giá đắt ta không có ý kiến, thế nhưng, phàm là chuyện hắn không làm, ta nhất quyết không đứng yên nhìn ngươi vì muốn trả thù cho người khác mà gán tội lên người hắn.”
Ánh mắt Mộ Dao lóe lên vài tia ảm đạm, ta vẫn không thay đổi sắc mặt mở miệng: “Mọi đúng sai tùy từng người đã khác nhau rồi, cứ xem như Hoa phủ tội ác ngập trời, nhưng sẽ không vì chuyện chưa từng làm mà trả giá đắt. Cho nên, nếu ngươi muốn báo thù, thì hãy đường đường chính chính mà báo, ta không nhúng tay vào quá trình ngươi khiến Hoa phủ sa đà, nhưng sẽ không thờ ơ trước chuyện ngươi muốn gán tội cho người khác.”
Lời này cũng giống như đang nói với bản thân ta, Hoa Khiết trước đó như thế nào không liên quan gì đến ta hết, mặc dù xuyên vào người nàng, nhưng không có nghĩa là ta phải có trách nhiệm với mọi chuyện nàng gây ra. Pháp luật cũng đã nói, không cần chịu trách nhiệm cho hành vi mình không làm.
Hồi lâu vẫn chưa thấy Mộ Dao nói gì, cuối cùng nàng mở miệng: “Bây giờ A Lan muốn xử lý Hoa Thâm, ngươi nghĩ tìm ta có ích gì không?”
Giọng nói đã dần buông lỏng.
“Mộ Dao, ngươi đừng xem thường địa vị của ngươi trong lòng Dạ Trọng Lan, còn nữa….” Ta mở miệng: “Ngươi nghĩ Dạ Trọng Lan không biết chuyện này do chính tay ngươi gài bẫy sao?”
Mộ Dao bỗng nhiên mở to mắt, ta thở dài, quả nhiên những người đang yêu đương đều không có lý trí.
“Hơn một tháng nay Dạ Trọng Lan không ra tay với Hoa Thâm, chỉ mặc hắn bị nhốt trong đấy, ngươi nghĩ hắn có ý gì? Đêm đó Dạ Trọng Lan suýt chút nữa đã giết Hoa Thâm.” Ta mở lời, sắc mặt Mộ Dao lập tức trở lên trắng bệch.
“Ban đầu Dạ Trọng Lan hẳn đã bị lừa gạt, nhưng mấy ngày trước ánh mắt Dạ Trọng Lan nhìn ta trong sân viện mang theo chút xấu hổ. Mặc dù chỉ một chút, nhưng vẫn bị ta nhìn ra.”
Hắn thấy hổ thẹn với ta chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn biết chân tướng nhưng vẫn lựa chọn giam giữ Hoa Thâm.
Dù sao cũng là nam chính, trí thông minh của hắn chắc chắn không thấp, lúc đầu sẽ giận quá mất khôn, nhưng về sau lúc tỉnh táo sẽ bắt đầu nghĩ đến điểm đáng ngờ trong đó. Cho dù Hoa Thâm bừa bãi đến mấy cũng không dám động thủ trong hôn lễ của hắn.
Suy cho cùng, chẳng qua là Mộ Dao đang ỷ vào việc Dạ Trọng Lan thích nàng, mới có thể bày ra một mưu kế có trăm ngàn sơ hở. Nếu hôm đó không có ta ngăn lại, nói không chừng sẽ chết dưới kiếm Dạ Trọng Lan.
Đây là bệnh chung của nữ chính trong rất nhiều bộ truyện, luôn đặt bản thân ở vị trí quá cao, cảm thấy thù hận nước nhà vĩnh viễn hơn tình cảm thường tình của nữ nhân. Cho nên mới không tiếc lợi dụng người mình yêu, sau đó dùng vết thương chồng chất tra tấn lẫn nhau, sau cuối mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Tâm của một người không có chuyện khi đã hình thành thì sẽ không thay đổi, việc ngươi thăm dò, lợi dụng hắn sớm muộn gì cũng khiến tất cả những thiện ý đều tan biến không còn tăm hơi.” Ta nói, ngữ khí nửa là khuyên răn nửa là cảnh cáo: “Trước đây vì ta hổ thẹn với ngươi, nên mới tha thứ cho thủ đoạn lần này. Nhưng nếu như ngươi vẫn dùng những mánh khóe này tiếp tục hại người, ta cũng sẽ không nể mặt. Khế ước bán thân ngày hôm nay cũng chính là một loại cảnh cáo.”
Mộ Dao nhìn ta, nhìn thật lâu, nàng nói: “Hoa Khiết, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Ta không chút yếu đuối trả lời: “Dạy ngươi cách làm người.”
Đoán không chừng Mộ Dao bị ta chọc tức không nhẹ, tay nàng càng nắm chặt hơn, trong lòng ta lúc này đã không còn thấy hổ thẹn, là nàng ta sai trước thì ta mới có cơ hội đứng bên trên giảng đạo lý.
“Chuyện trước kia ta dùng thân phận của ngươi, ta cũng đã nói thẳng với Dạ Trọng Lan rồi, ta trả hắn lại cho ngươi. Nên Mộ Dao à, ta đã không nợ ngươi bất cứ chuyện gì nữa rồi.”
“Trả cho ta?” Mộ Dao nhíu mày.
“Thiên Chỉ đã đưa thư hoà ly đến trước mặt Dạ Trọng Lan, chuyện của ngươi, tình cảm của ngươi, sau này tự xử lý đi, ta sẽ không dính vào nửa phần.”
“Ngươi cho rằng ân oán của chúng ta đã thanh toán xong? Hoa Khiết, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, Hoa phủ các ngươi….” Ánh mắt Mộ Dao xao động, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu chùn bước.
“Sửa lại một chút, ta là ta, Hoa phủ là Hoa phủ, xin đừng vơ đũa cả nắm.” Không đợi nàng nói xong, ta đã chặn lại: “Trước đây ta từng nghĩ, tại sao sớm không vào, muộn không vào mà cứ phải xuyên đến đúng lúc đại hôn cơ chứ.”
Đón ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu của Mộ Dao, ta nói tiếp: “Bây giờ ta mới hiểu, Thượng đế cũng không quá mức tuyệt tình, dù đẩy ta vào thế khốn khổ, nhưng cũng để lại cho ta một chút hy vọng sống. Chuyện Mộ gia các người lưu đày là chính sự, ta không nói bừa, vấn đề này ít nhiều cũng mang đến cho ngươi sự tổn thương, ta không phải ngươi, dĩ nhiên không có cách nào đứng trên lập trường của ngươi mà đoán. Thế nhưng, nếu giữa chúng ta có huyết hải thâm thù ngăn cách, ngươi muốn Hoa phủ rơi vào kết cục như vậy, thật trùng hợp, ta cũng thế.”
Mộ Dao nhìn ta như nhìn một sinh vật lạ, thật lâu cũng không nói, mà ánh mắt lại hiện lên từng tầng suy nghĩ.
Lưu đày với từ quan, chỉ khác biệt ở chỗ một cái không có tiền, một cái có tiền, cho nên ta và Mộ Dao đều chung ý nghĩ kéo Hoa Tướng xuống.
Hoa phủ sụp đổ, nhưng Nguyệt công tử vẫn còn, ta không cần quá sầu lo. Nếu trước kia ta suy nghĩ sai lầm, không khuyên can Hoa Tướng hồi tâm chuyển ý đẩy người nhà Mộ Dao từ chém dầu thành lưu đày, vậy thì bây giờ thứ đang chờ ta là cái chết không thể vãn hồi.
Trong thế cục khốn khổ này, một bước sai càng thêm sai, may mà ta vừa xuyên qua đã hiểu rõ tình hình, về sau mò đá qua sông cũng không sai bước nào.
Lúc về viện đã thấy Dạ Trọng Lan đứng đó.
“Nàng vừa đi đâu?” Dạ Trọng Lan thấy ta trở về liền hỏi.
“Đi giải quyết ân oán cũ, Vương gia đến đây làm gì? Thiên Chỉ chưa nói rõ với người sao?” Ta nhíu mày nói.
Dạ Trọng Lan mím môi, lấy ra một tờ giấy nhàu nát, có lẽ do hắn nắm chặt trong tay: “Đây là ý gì?”
Nhìn thấy dòng chữ xiêu vẹo “Thư hoà ly”, ta mở miệng trả lời: “Ta sẽ rời khỏi Tấn vương phủ, mọi người đều vui vẻ không phải tốt hơn sao?”
Ta đi qua hắn bước vào phòng, hắn kéo cánh tay ta lại, nói: “Nàng thấy bây giờ về Hoa phủ sẽ tốt hơn sao?”
Có ý gì vậy?
Ta nhíu mày nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt rủ xuống, hắn nói: “Bản thân Hoa phủ đã khó bảo đảm, nàng chỉ là một nữ tử, Hoa phủ có thể bảo vệ nàng đến lúc nào?”
Ý của lời này chính là hắn đã biết Mộ Dao muốn đối phó với Hoa phủ, hắn cũng chuẩn bị giúp Mộ Dao, sự bố thí duy nhất cho ta là để ta ở lại Tấn Vương phủ, sau này sẽ không mảy may ngó ngàng đến.
Ta hất tay hắn ra, nói: “Điều này không cần Vương gia hao tâm.”
“Nàng….” Thanh âm của Dạ Trọng Lan dường như có chút bực bội: “Nàng đã cứu ta, ta sẽ không làm như không thấy nàng, vậy nên nếu nàng muốn ra đi…. cũng nên đợi thêm một thời gian nữa, chỉ có ở lại Tấn vương phủ, ta mới có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Đợi đến lúc Hoa phủ thất thế rồi mới rời đi sao? Tên Dạ Trọng Lan này vẫn còn chút nhân tính, không giống như trong tiểu thuyết trực tiếp đuổi ta đi đồng thời vạch bộ mặt thật của Hoa phủ. Có điều, ý tốt lần này… đều vô dụng với ta.
“Hôm ấy ta cứu người là ngoài ý muốn, nếu được lựa chọn lại, ta tuyệt đối sẽ đứng ngoài nhìn, cho nên người không cần giữ trong lòng, đó là cách ta đền bù mọi lỗi lẫm của ta trước kia. Hai chúng ta bây giờ đã không còn nợ nhau, vậy nên không cần đến vương gia ta vẫn có thể tự bảo vệ mình.” Ta không quay đầu đi thẳng.
Bỗng nhiên ta thấy mình thật thảm hại, vì ta chưa làm chuyện gì mà phải trả giá đắt, đỡ mũi tên chỉ vì trả lại cho Dạ Trọng Lan một chân tướng, rời đi để trả cho Mộ Dao hạnh phúc. Ta đúng là một nữ phụ hiểu chuyện vĩ đại.
Sau lưng truyền đến tiếng xé nát giấy, sau đó Dạ Trọng Lan bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Hắn nói: “Chuyện hòa ly… nàng không có quyền làm chủ.”
Thiên Chỉ lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư…”
Ta cười nhẹ, nói: “Ngày mai chúng ta tiến cung một chuyến.”
“Làm gì ạ?”
“Xin thánh chỉ.”
“Con biết bản thân đang làm gì không?”
Trong cung Thái hậu, bà nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt trầm lặng tựa như cây kim đâm xuyên người ta.
Ta chịu đựng ánh mắt như ngọn lửa của Thái hậu, nói: “Thần thiếp xin chỉ, hòa ly với Tấn vương.”
Thái hậu thở dài, vẫn cố khuyên nhủ: “Lan Nhi có sai lầm gì con có thể nói với ta, không nhất thiết phải đến mức này.”
Quả nhiên trưởng bối đều thích khuyên giải chứ không ủng hộ phân ly.
“Mẫu hậu, lần này thần thiếp đến đây cũng không phải nhất thời xúc động, duyên giữa con và Tấn vương đã cạn, không cần cố gắng chịu đựng nhau đến cùng.” Ta vẫn vững vàng không hề lay chuyển.
“Nói bừa!” Thái hậu cũng lớn giọng: “Làm gì có nữ tử từng trải nào nói đến chuyện duyên phận như con!”
“Thái hậu nương nương không muốn hạ chỉ sao? Vậy thần thiếp cũng chỉ có thể đi thỉnh cầu Hoàng thượng.” Ta dứt khoát nói.
“Con….”
Thái hậu bị ta chọc tức đến run người, Tô cô cô đứng bên vội vàng xoa cho Thái hậu thuận khí, có chút không hài lòng nhìn ta.
Thực tế lòng bàn tay ta cũng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng ta vẫn ráng chống cự không nói.
“Thôi thôi, cho con thời gian một tháng.” Thái hậu tức giận khoát tay: “Đến lúc đó nếu con còn cố chấp như vậy, ta sẽ hạ chỉ.”
“Thần thiếp…. quyết không hối hận.” Mắt ta sáng rực.
Thái hậu vẫn cho rằng ta đang giở tính trẻ con, nên mới cho ta khoảng thời gian suy nghĩ, thế nhưng, đến nửa ngày ta cũng không cần.
Vừa bước ra khỏi cung Thái hậu đã thấy Cao Vũ bên người Dạ Trọng Hữu đứng ngoài ngó đầu vào nhìn, vừa thấy ta hắn vội chạy tới.
“Hoa tiểu thư, Hoàng thượng sai ta đến mời người.”
Thấy hắn xưng hô như vậy, trong lòng ta hơi hồi hộp, có chút khó chịu không rõ ràng.
Đi vài bước thì gặp Thích quý phi đang đi tới, nhiệt tình chào hỏi ta: “Lâu rồi không thấy Tấn vương phi vào cung, ta rất nhớ mong.”
Ta hàn huyên với nàng vài câu, Cao Vũ không đợi nổi mở miệng thúc giục.
Ánh mắt Thích quý phi đảo qua người Cao Vũ, rồi quay lại nhìn ta nói: “Sau này Tấn vương phi rảnh rỗi có thể tới cung ta ngồi một lát, ta cảm giác ta và Tấn vương phi rất có duyên.”
Trong giọng nói ấy chứa đựng ẩn ý sâu xa, khiến trong lòng ta có cảm giác không thể xác định, chỉ cười đáp lại.
Đi theo Cao Vũ đến Thiên Điện của Dạ Trọng Hữu, ta vừa bước vào đã thấy Dạ Trọng Hữu đứng cạnh một cung nữ trung tuổi.
Cung nữ kia cười một tiếng hành lễ với ta, sau đó tiến về phía trước, cầm một cái thước bắt đầu đo thân thể ta.
Đầu óc ta mơ hồ mặc cho bà ta xoay qua xoay lại, nhìn sang phía Dạ Trọng Hữu đang nhàn nhã uống trà hỏi: “Làm gì vậy?”
Dạ Trọng Hữu bình tĩnh gạt nắp trà, tâm trạng rất tốt: “Trẫm muốn làm một bộ y phục cho… nàng ấy, vóc dáng các ngươi gần giống nhau, vừa hay ngươi tiến cung nên gọi ngươi tới đo.”
Cẩu lương bây giờ đều tàn nhẫn vậy à?
Nhịn cảm xúc kích động của mình xuống, cung nữ kia đo rất nhanh, hành lễ với ta xong lập tức rời đi. Ta cũng không còn phải kiềm chế cảm xúc của mình: “Hậu cung của người nhiều như vậy, người có cùng vóc dáng với Mộ Dao không ít, vì sao nhất định phải tìm thần? Lại nói tiếp, hậu cung của người lớn vậy còn chưa xử lý xong, cớ gì còn để mắt đến hậu viện của huynh đệ mình chứ?”
Ánh mắt Dạ Trọng Hữu lập tức lạnh đi, lòng ta thắt lại, hình như mình đã quá đáng, khoảng thời gian này thái độ của hắn với ta tốt hơn chút mà ta đã lên mặt với hắn rồi.
Nhưng mà nói thì cũng đã nói rồi, còn có thể làm gì được nữa, là hắn liều lĩnh muốn ngấp nghé thê thiếp của ca ca mình trước chứ bộ.
“Ngươi cảm thấy người trong hoàng cung trẫm quá nhiều sao?” Dạ Trọng Hữu đặt chén trà xuống, hỏi ta.
Nghe câu hỏi này, tay ta rụt lại, ngoài mặt cực kì phẫn nộ nói: “Thần hiểu khá rõ Mộ Dao, cho dù không có Dạ Trọng Lan, nàng cũng sẽ không nguyện ý nhập cung.”
Sắc mặt lạnh tanh của Dạ Trọng Hữu hòa cùng với hàn khí bốc lên trong đáy mắt tựa như một tảng băng trôi, hoàn toàn mất đi vẻ tươi cười.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đế vương không ngoại lệ.